"Nhất định, nhất định mà." Lý Khánh Phong cười nói. "Chẳng qua là mấy hôm nay công ty mới nhận công trình, có nhiều chổ đều phải dùng tiền, cho nên mới trễ mấy ngày, tổng giám đốc Tào thông cảm nhé."
"Yên tâm, tôi là người làm ăn, trong mắt chỉ có tiền." Tào Tĩnh Thu vuốt tóc, "Chỉ cần thanh toán đúng hạn thì chuyện gì cũng dễ nói."
"Tổng giám đốc Tào nói rất đúng, sau này về mặt PR của chúng ta đều phải nhờ tổng giám đốc Tào rồi."
"Không thành vấn đề, lấy bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu chuyện, chỉ cần thanh toán đúng hạn, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình."
"Đương nhiên đương nhiên."
Lạch.. cạch --
Cửa văn phòng bị đẩy ra, Lâm Dật và Vương Oánh bước vào.
Lý Khánh Phong cùng Tào Tĩnh Thu đều kinh ngạc nhìn sang, họ không ngờ lúc này lại có người đột nhiên đến.
Ánh mắt của Tào Tĩnh Thu rơi lên người Vương Oánh, thầm bình phẩm từ đầu đến chân.
Mặt mũi và dáng người của cô gái này cũng tốt đấy, nhưng còn thua mình một chút.
Nhưng cái anh chàng đẹp trai đi cùng trông được ghê, lâu lắm rồi chưa thấy tiểu thịt tươi nào đẹp trai như vậy.
Lý Khánh Phong thấy có người đến cũng âm thầm đánh giá.
Ông không có ấn tượng với Lâm Dật nhưng lại lập tức nhận ra Vương Oánh.
Người phụ nữ kia có gương mặt và vóc dáng vô cùng xinh đẹp, ông thèm muốn cô ta từ lâu lắm rồi.
Thế nên Lý Khánh Phong có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với Vương Oánh.
Mà ông cũng biết, mục đích Vương Oánh đến đây nhất định là để đòi tiền, do đó ông phải nghĩ cách đuổi cô ta đi mới được.
Ít ra bây giờ, còn chưa phải lúc ra tay với cô ta.
"Tổng giám đốc Lý, đã lâu không gặp."
Lâm Dật thấy Lý Khánh Phong liền cười nói.
"Tôi nhận ra hai người, là người của tập đoàn Triều Dương đúng chứ."
"Tổng giám đốc Lý còn nhớ chúng tôi, vậy thì tốt quá, ngài còn nợ chúng tôi 11.2 triệu tệ tiền công trình, có phải nên trả luôn không?"
Lý Khánh Phong bực bội phất tay, "Chẳng phải chỉ hơn 10 triệu thôi à, có là gì với Lý Khánh Phong tôi đâu chứ, chẳng qua bây giờ có chút khó khăn, đợi thêm ít lâu nữa liền thanh toán cho mấy người, giờ về chờ tin đi."
"Bốn tháng trước, lúc bọn tôi đòi thanh toán, thì ông bảo là tình hình kinh tế khó khăn, giờ lâu như vậy rồi vẫn y chang như cũ, con mẹ nó ông coi bọn tôi là chim non dễ dụ à?"
Tào Tĩnh Thu thoáng giật mình, cậu trai này trông có vẻ hiền lanh, thế mà ăn nói lại mạnh mẽ như vậy.
"Thằng nhãi kia, mày có ý gì! Dám nói chuyện với Lý Khánh Phong tao bằng kiểu đó à!"
"Tổng giám đốc Lý, bọn tôi không có ý gì hết, chỉ mong ông kết toán hạng mục giải quyết hết nợ nần, chút chuyện nhỏ như vậy, chúng tôi không muốn phải dùng đến pháp luật, chúng ta đều là người cùng ngành, ăn cùng một bát cơm, cũng không muốn đập bát cơm của ai hết, mong ông có thể thông cảm điều khó xử của chúng tôi."
Dù sao cũng là mình đuối lý, giờ lại được Vương Oánh khuyên bảo, nên sắc mặt Lý Khánh Phong cũng hơi tốt lên.
"Chuyện cần nói thì tôi nói hết rồi, chỉ hơn 10 triệu thôi mà, ít lâu nữa tôi trả cho mấy người ngay, giờ tôi còn mấy chuyện khác phải làm, mấy người đừng ở đây phiền tôi nữa." Lý Khánh Phong hừ một tiếng rồi lạnh lùng nói.
"Tôi cũng không rãnh mà ở đây đôi co với ông, tôi cho ông mười phút, mau gôm đủ 11.2 triệu, nếu không thì nói lời tạm biệt với cái công ty xấu xa của ông luôn đi."
"Mày uy hiếp tao à?" Lý Khánh Phong híp mắt nói.
"Chúc mừng ông đáp đúng rồi đấy."
Tào Tĩnh Thu lắc đầu, xem ra đây cũng chỉ là một tên ngốc.
Chỉ là một nhân viên quèn, lại dám ăn nói càn rỡ như vậy, anh ta dựa vào đâu chứ?
Chẳng lẽ là cô nàng đang đứng cạnh à?
"Thằng nhóc, mày chơi tao không nỗi đâu, Lý Khánh Phong tao làm công trình nhiều năm rồi, mày cho là tao không biết gì à?" Lý Khánh Phong nói với vẻ lạnh lùng:
"Tao nhân nhượng để bọn mày đi là đã nể tình lắm rồi, nếu chọc giận tao, thì bọn mày cũng khỏi đi luôn."
Lâm Dật ngồi xuống ghế sa lon, giang tay ra, nói:
"Tôi thấy ông chỉ giỏi nói khoác, với lại bọn tôi kiếm đủ chứng cứ rồi."
Mặt Tào Tĩnh Thu thoáng hiện ý cười, cô thấy chuyện này thật khôi hài, cũng có chút chờ mong xem người thanh niên kia sẽ giải quyết thế nào.
"Được rồi, vậy tao sẽ tìm người tới đây, hàng huyên với bọn mày một chút."
Vương Oánh thấy Lý Khánh Phong vò mẻ chẳng sợ nát, liền bối rối, bèn bước tới giải thích:
"Tổng giám đốc Lý, tôi hy vọng ông có thể tuân thủ nghiêm ngặt danh dự cùng điều khoản quy định của ngành sản xuất, bọn tôi tới đây là chuyện phải làm, cũng không có ý định gây rối, nếu ông định giải quyết vấn đề theo cách cực đoan, thì bộ phận PR cùng bộ phận pháp lý của tập đoàn Triều Dương cũng chẳng để yên đâu."
"Lý Khánh Phong tao lăn lộn nhiều năm, có loại người nào mà chưa từng gặp, mày tưởng tao sợ à? Có tổng giám đốc Tào làm chổ dựa, thì dù bọn mày có bôi đen tao thì cũng chẳng sao hết."
"Tổng giám đốc Tào?"
Lâm Dật lẩm bẩm, bất chợt có cảm giác không lành.
"Không sai, người này là tổng giám đốc Tào của công ty văn hóa Phong Lan." Lý Khánh Phong phách lối nói.
"Với danh tiếng của cô ấy trong ngành này, thì dù hôm nay tao có đập gãy chân mày, thì cũng không ảnh hưởng gì đến công ty xây dựng Khánh Phong đâu, nếu bọn mày thức thời thì cút xa một chút, đừng đứng đây phiền bọn tao bàn chuyện."
"Đệch."
Lâm Dật thầm mắng, anh vừa bảo Hà Viện Viện hẹn cô ta xong, nào ngờ hôm nay lại gặp, mà còn trong hoàn cảnh thế này nữa chứ.
Năng lực điều tra của cô bé ngốc Hà Viện Viện quả nhiên không phải để trưng cho đẹp.
Cô nàng này quả nhiên là một hot girl eo thon chân dài.
Vậy chiều nay, nhất định phải cùng cô ấy trao đổi nhiều hơn mới được.
Tào Tĩnh Thu ngồi yên ở một bên không nói, bởi vì từ nãy đến giờ, lúc ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau, cô đã từ ánh mắt của Lâm Dật, thấy được một điều gì đó.
"Chuyện của công ty văn hóa Phong Lan thì cứ để đấy, nhưng nếu ông không trả tiền, thì đừng hòng rời khỏi văn phòng."
"Tao thật muốn xem thử, mày lấy gì để giữ chân tao."
Lý Khánh Phong mắng một câu, rồi hướng ra ngoài hét lớn.
"A Bính, mau gọi người tới đây, chỗ này có một thằng mù, mày tới đập gãy chân nó cho tao."
Một tiếng đá mạnh vừa vang lên, cửa căn phòng liền bị đá bay.
Một gã to con bị ném vào.
Sau đó, mười mấy người lần lượt bay từ ngoài vào, khiến Lý Khánh Phong nhìn thấy cũng sững sờ.
Bởi người vừa bị ném vào chính là A Bính, tài xế và cũng là thủ hạ đắc lực của ông ta.
Nhưng lúc này, hắn đã hôn mê bất tỉnh rồi, nằm dưới đất hệt như một người chết, không còn chút tri giác.
Lý Khánh Phong cùng Tào Tĩnh Thu đều ngạc nhiên đến sững sờ.
Ai cũng không nghĩ tới, mọi chuyện lại thành thế này.
Lý Khánh Phong nhanh chóng nhận ra người đang bước vào.
"Anh Cường, anh Đông, chuyện này là sao? Đang yên đang lành sao lại ra tay với người của tôi."
Lưu Cường cùng Diêu Đông, đều là những tên côn đồ nổi danh tại Trung Hải, kẻ xấu xa như Lý Khánh Phong đương nhiên cũng thường hay liên hệ.
Nhưng mấy kẻ này bình thường vẫn hay xưng anh gọi em với mình, giờ sao lại như thế?
"Con mẹ nó mày còn chưa hiểu chuyện gì à? Mày đụng đến Lâm tiên sinh, bọn tao chưa đập nát văn phòng mày thì coi như nể mặt lắm rồi đấy."
------
Dịch: MBMH Translate