Lý Khánh Phong giật mình, bất giác nhìn về phía người thanh niên đang ngồi trên ghế salon.
Biểu tình từ khó hiểu rồi chuyển thành kinh ngạc.
Chẳng lẽ người này có quen với cả Lưu Cường cùng Diêu Đông Lai?
Tào Tĩnh Thu yên lặng ngồi xem náo nhiệt.
Cách nhìn của cô đối với Lâm Dật cũng có chút thay đổi.
Người thanh niên này không phải là kẻ hữu dũng vô mưu, mà anh ta hiểu rất rõ những quy tắc ngầm trong ngành xây dựng.
Mà kẻ có thể ăn nên làm ra trong cái ngành này, hiếm có người nào có bối cảnh sạch sẽ.
Nên thông thường thì mấy cách làm bình thường chẳng hề có tí tác dụng nào.
Lúc này anh ta chọn cách nhờ người giúp, có lẽ là biện pháp hữu hiệu nhất.
"Đây không phải là địa bàn của ông sao? Còn bao nhiêu người gọi hết luôn đi, để tôi xem ông có đập gãy được chân tôi được không."
"Đừng đừng đừng Lâm tiên sinh, ngài đừng giận vì mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy chứ, không đáng đâu."
Lý Khánh Phong móc ra một điếu thuốc, đưa cho Lâm Dật, "Tôi cũng là bạn của anh Cường với anh Đông, chúng ta cũng coi như là người một nhà, có chuyện cứ từ từ nói."
"Người đẹp trai như tôi, sao có thể là người một nhà với ông chứ, đừng có tự dát vàng lên mặt mình như thế."
Tào Tĩnh Thu xoa xoa chân mày, thật không thể nào hiểu nỗi cái tên này.
"Vâng vâng vâng, tôi xấu như vậy, đương nhiên không xứng với Lâm tiên sinh đây." Lý Khánh Phong nói.
"Chuyện khất nợ là lỗi của tôi, bây giờ tôi lập tức trả tiền cho ngài."
"Tiền vốn là 11.2 triệu tệ, tiền lãi thì tôi cũng không tính toán chi li chi cho mệt, tổng cộng 15 triệu tệ, nộp đủ."
"Lãi nhiều vậy. . ."
Chân Lý Khánh Phong cũng bắt đầu run rẩy, tiền trong công ty của ông ta chẳng còn được bao nhiêu, nếu phải trả 15 triệu, thì xem như không thể làm những công trình khác.
"Không trả tiền lời cũng được, vậy lấy một chân của ông ra đổi đi."
"Lâm tiên sinh bớt giận, tôi lập tức chuẩn bị tiền."
Lý Khánh Phong lấy chi phiếu ra, run rẩy viết số tiền 15 triệu xuống.
Lúc viết mấy chữ này, lòng ông ta dường như đang chảy máu.
Lâm Dật giao chi phiếu cho Vương Oánh, "Đi thôi, mọi chuyện giải quyết xong rồi."
"Ừ."
Vương Oánh cầm chi phiếu, nhẹ nhàng thở ra, may mà hôm nay cô dẫn Lâm Dật theo, nếu không thì với năng lực của mình, căn bản không thể nào giải quyết chuyện của Lý Khánh Phong, càng không thể thu hồi nợ được.
Tào Tĩnh Thu nhìn theo mấy người vừa rời đi.
Cô chợt thấy hình như mình đã tính sai.
Người thanh niên đó không phải được Vương Oánh bao nuôi, mà là anh ta bao nuôi cô nàng ấy.
Đàn bà càng có tuổi, lại càng có thị trường.
"Tổng giám đốc Tào, có chuyện này tôi muốn nhờ cô giúp." Lý Khánh Phong nghiêm túc nói.
"Giúp chuyện gì? Chẳng lẽ ông còn muốn đối phó mấy người này à?"
"Không sai, cơn giận này, tôi nuốt không trôi." Lý Khánh Phong siết chặt hai tay:
"Tuy Lưu Cường cùng Diêu Đông Lai rất khó đối phó, nhưng ở Trung Hải, vẫn có thể kiếm được người có thể chống lại bọn họ, tôi đi chuẩn bị ít tiền, kiếm người xử lý chuyện này, mặt khác, mong cô tạo chút áp lực dư luận lên phía tập đoàn Triều Dương, tôi muốn cho bọn chúng biết, hậu quả của chuyện đắc tội với Lý Khánh Phong tôi là như thế nào."
Tào Tĩnh Thu nhún vai, "Không thành vấn đề, chỉ cần trả đủ tiền, thì mối làm ăn nào tôi cũng nhận."
"Tiếp theo phải làm thế nào, tôi sẽ liên hệ lại với ông sau, tổng giám đốc Tào cứ yên tâm, chi phí dùng để PR nhất định sẽ khiến ông hài lòng."
"Cứ vậy đi, chiều tôi còn có hẹn, đi trước nhé."
Tào Tĩnh Thu nói xong, liền lấy túi xách rồi bước từng bước tao nhã rời khỏi văn phòng của Lý Khánh Phong.
Sau khi rời khỏi công ty xây dựng Khánh Phong, Tào Tĩnh Thu không về công ty.
Do chiều còn phải bàn chuyện đầu tư, nên cô bèn đặt phòng tại khách sạn Bán Đảo, để tiện việc nghỉ ngơi và chuẩn bị tư liệu.
Sau khi lấy được tiền, Lâm Dật cùng Vương Oánh liền trở lại tập đoàn Triều Dương.
"Tiểu Dật, cảm ơn cậu." Vương Oánh nói: "Nếu chị gặp chuyện như vậy, chắc chắn sẽ bị dọa chết."
"Sau này hễ gặp chuyện không giải quyết được thì cứ gọi cho em.” Lâm Dật dặn dò.
"Vậy khoảng 3 triệu 8 còn dư, chị cứ giữ đi, không cần nộp cho phòng tài vụ."
"Không được đâu, đây là tiền của chính cung nương nương, chị không dám nuốt riêng đâu."
"Có mấy triệu thôi mà, đâu cần nghiêm trọng như vậy chứ."
"Đây là vấn đề nguyên tắc, chị không làm vậy đâu." Vương Oánh nói.
"Bây giờ chị rất thỏa mãn với cuộc sống này, nên không thể nhận khoản tiền không phải của mình."
"Được thôi, tùy chị vậy."
"Còn cậu, tối nay có việc gì không?" Vương Oánh nói: "Chị mới chuyển nhà, cậu còn chưa đến lần nào đấy, hay tối nay qua ăn cơm đi?"
"Được, lâu lắm rồi không được ăn đồ chị nấu."
Trò chuyện đôi câu, Lâm Dật lái xe rời đi, đến một giờ chiều, anh nhận được bảy đơn, chạy được 110 cây số.
Lâm Dật thầm tính, mấy hôm nay, mình đã chạy gần 600 cây số, tốc độ cũng tạm được.
Anh lái xe đến khách sạn Bán Đảo, Vương Thiên Long không có mặt, nên quản lý đại sảnh đến tiếp đón Lâm Dật.
"Đừng để ý đến tôi, mọi người cứ lo làm việc của mình là được." Lâm Dật phất phất tay, "Tôi lên lầu hai kiếm chút gì ăn đây."
"Dạ rõ thưa tổng giám đốc Lâm, nếu có việc gì cần, ngài cứ gọi chúng tôi."
"Được."
Chỉ từ điểm này là có thể nhìn ra, không phải ngẫu nhiên mà Vương Thiên Long có thể lên làm quản lý.
Nếu Vương Thiên Long gặp tình huống như thế này, nhất định sẽ dọn sạch nơi này, mời hết những người đang ở tầng hai đi nơi khác.
Mặc dù Lâm Dật nhất định sẽ không để anh ta làm như vậy, nhưng anh ta nhất định sẽ giả vờ giả vịt không nghe thấy.
Mà mấu chốt của việc vuốt mông ngựa, chính là ở điểm này.
Lâm Dật gọi vài món rồi kiếm một nơi kín đáo ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Bàn bạc chuyện đầu tư gì chứ, lấp đầy bụng trước đã.
"Lâm tiên sinh?"
Ngay lúc Lâm Dật đang ăn đến quên cả trời đất, thì lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi mình.
Anh quay đầu nhìn, liền nhận ra người đến là Tào Tĩnh Thu.
"Đúng là anh đấy à." Tào Tĩnh Thu cười nói: "Buổi sáng vừa gặp, đến chiều lại gặp, đúng là rất khéo."
"Nghe cô nói mấy câu này, sao tôi thấy như có hàm ý gì ấy nhỉ?"
"Giúp người ta thu về hơn 10 triệu tiền sổ sách, với tình tính của Lâm tiên sinh đây, tôi không tin anh sẽ đưa người ta về công ty đâu."
"Cô nói vậy, tôi cứ y như một gã đàn ông hư hỏng ấy nhỉ."
"Thật ra tôi thấy, danh hiệu gã đàn ông hư hỏng một lời khen đấy chứ." Tào Tĩnh Thu nói:
"Nếu có người nói tôi là một người phụ nữ hư hỏng, tôi vui còn không kịp."
"Logic kiểu gì vậy?"
Chỉ bằng vài câu đơn giản, Lâm Dật có thể đoán được.
Người như Tào Tĩnh Thu, thật sự có mạch não chẳng giống người bình thường.
"Chỉ những kẻ có cả dung mạo lẫn tiền tài, thì mới có thể thành người hư hỏng, tôi nghĩ đây là sự khẳng định lớn nhất về một người đàn ông thành công chứ nhỉ."
"Cám ơn cô đã đánh giá tôi như vậy, điều này thật sự làm giảm chút áy náy của một gã đàn ông xấu xa đấy."
Lâm Dật giương cằm, "Tôi có gọi vài món, có muốn ngồi ăn chung không?"
"Cảm ơn ý tốt của Lâm tiên sinh, nhưng có lẽ không được đâu." Tào Tĩnh Thu vuốt vuốt tóc rồi nói:
"Tôi có hẹn với người khác bàn chuyện làm ăn, nên không thể bồi ngài được, mà tôi thấy, hai người chúng ta, không hợp ngồi ăn chung đâu."
"Vì sao?" Lâm Dật nói: "Cô khinh thường người đàn ông xấu xa này à?"
"Tổn thương lẫn nhau thì chẳng được gì cả, thế nên cảm ơn ý tốt của Lâm tiên sinh nhé."
"Khoan hãy nói đến chuyện ăn cơm, cô đang hẹn người bàn chuyện đầu tư đúng không?"
"Ừm? Làm sao anh biết?"
"Tôi chính là Lâm Dật."
------
Dịch: MBMH Translate