“Thật tuyệt”
Lâm Dật thở phào một hơi, việc này cuối cùng cũng đã giải quyết xong.
"Chừng nào anh về nước?"
"Chưa xác định thời gian cụ thể, tôi đang bàn chuyện này với đoàn đội của tôi đấy."
"Cậu không cần tốn công vậy đâu, khi nào về tôi sẽ thông báo, chổ tôi có mấy người tất cả sẽ nghe theo sự sắp xếp của cậu."
"Thiết bị Mask Aligner(*) rất phức tạp, nhất định phải mang hết những người có liên quan về, mới có thể đạt được hiệu quả cao nhất."
(*) Mask Aligner: những chương trước gọi là máy quang khắc là thiết bị dùng trong kỹ thuật quang khắc bằng ánh sáng, một kỹ thuật được sử dụng phổ biến nhất trong công nghiệp bán dẫn và công nghệ vật liệu nhằm tạo ra các chi tiết của vật liệu và linh kiện với hình dạng và kích thước xác định)
"Vậy cũng được, tôi không nhúng tay vào việc này nữa đâu, trước khi về nhớ điện cho tôi, tôi mở tiệc đãi anh."
"Sắp tới đừng gọi Trầm lão đại nữa, tôi sắp phải đổi giọng kêu cậu một tiếng ông chủ Lâm kìa."
"Ha ha, đừng vậy chứ, tôi chịu không nổi đâu." Lâm Dật cười lớn.
"Được rồi, chuyện quan trọng cũng nói xong rồi, tôi không phiền anh nữa, về nước rồi tán gẫu sau nhé."
"Không thành vấn đề."
Lâm Dật cúp điện thoại, rồi vặn vặn thắt lưng, cả người đều trở nên hưng phấn.
Trầm Thiên Trác sắp về nước, phải tranh thủ chuẩn bị trước chổ ở cho anh ta mới được, những người khác có thể mặc kệ, nhưng anh Trầm thì phải đặc biệt chiếu cố mới được.
Tuy có ý định này, nhưng chuyện mua nhà, Lâm Dật thấy không cần gấp, bởi vì theo cách nói của Trầm Thiên Trác, thì phải ít lâu nữa anh ta mới về được.
Dù sao mình cũng phải chạy Didi, lúc nào thấy thì mua luôn cũng được, cũng không gấp lắm.
Sau khi ăn xong, Lâm Dật tiếp tục chạy Didi.
Mãi đến bốn giờ rưỡi chiều, anh mới lái xe về tập đoàn Triều Dương, đón Kỷ Khuynh Nhan tan sở.
"Tiểu Dật, đến sớm vậy."
Lâm Dật vừa ngừng xe thì thấy Vương Oánh bước khỏi thang máy.
Trông bộ dáng vui vẻ của cô, chắc hẳn tâm trạng rất tốt rồi.
"Tối nay có hẹn đến chổ chị ăn, không phải bây giờ em đang đến rước chị sao."
"Chị mới không cần cậu đón." Vương Oánh cười nói:
"Chị biết cậu đến đón Kỷ Khuynh Nhan chứ gì, sau khi đưa cô ấy về, nhớ qua nhà chị đấy, chị nấu đồ ngon cho cậu."
"Ở nhà chờ em đi."
"Chị đi trước, nhớ đến sớm đấy."
"Được."
Lâm Dật sờ cằm nhìn Vương Oánh lái xe rời đi.
Sống cùng với một người phụ nữ như vậy cũng không có gì thiệt thòi.
Cô ấy hiểu rõ vị trí của mình, cũng biết rõ cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Đây cũng là lý do mà Tần Hán bảo rằng, thiếu phụ còn tuyệt hơn thiếu nữ.
Vương Oánh vừa đi không lâu, Kỷ Khuynh Nhan đã xuống tới, trên tay cô còn cầm theo một sấp tài liệu, trông có vẻ khá nặng.
Lâm Dật xuống xe, cầm hộ Kỷ Khuynh Nhan đống tài liệu trên tay.
"Cái gì vậy?"
"Sắp tới phải đấu thầu một hạng mục rất quan trọng với tập đoàn, nên em phải cẩn thận một chút." Kỷ Khuynh Nhan u oán nhìn Lâm Dật,
"Với lại anh không cho em tăng ca, nên em cũng chỉ có thể đem về làm."
"Đúng rồi, ngoan lắm, anh quyết định sẽ hôn em một cái làm phần thưởng nhé."
Kỷ Khuynh Nhan cười cười né tránh, "Em chẳng thèm đâu, anh muốn tranh thủ ăn đậu hũ của em thì có."
Hai người đùa giỡn một hồi, Kỷ Khuynh Nhan lại về trạng thái bình thường.
Giờ là lúc tan sở, nếu để cho những đồng nghiệp khác thấy thì cũng không hay lắm.
"Tối nay anh có qua chổ em không?" Sau khi lên xe, Kỷ Khuynh Nhan dò hỏi.
"Thật ra anh muốn đi lắm, nhưng thấy em bận như vậy, anh sang cũng kỳ."
"Coi như anh còn có chút lương tâm." Kỷ Khuynh Nhan vừa cười vừa nói: "Tối nay em bận, không theo anh được, anh tự về Cửu Châu Các nhé, nếu có anh ở nhà thì em khó tập trung lắm."
"Thấy anh làm em muốn ngừng cũng không ngừng được chứ gì."
"Làm gì có, tại anh đáng ghét quá thì có. . ."
Trên đường, hai người cười cười nói nói đến tận biệt thự Vân Thủy.
Sau đó Lâm Dật lại lái xe đến nhà Vương Oánh.
Canh thời gian thật chuẩn.
Cộc cộc cộc ——
"Tới liền đây —— "
Tiếng gõ cửa vừa vang lên, đã nghe thấy tiếng Vương Oánh từ trong nhà vọng ra.
Cửa mở, liền thấy Vương Oánh mặc một chiếc áo ngủ Lace màu đen, tay cầm xẻng, bước ra mở cửa cho Lâm Dật.
"Sao mỗi lần em đến chị đều ăn mặc mát mẻ thế."
"Mặc nhiều sợ cậu không thích."
"Lý do này được lắm đấy."
"Rồi rồi, mau đến phòng chờ đi, đồ ăn sắp xong rồi."
Lâm Dật gật đầu, anh đi lòng vòng quanh nhà Vương Oánh.
Ngôi nhà này được bán thông qua con đường nội bộ nên giá cũng tương đối rẽ, diện tích cũng không nhỏ lắm.
Ở một nơi như Trung Hải mà có ngôi nhà với diện tích sử dụng tầm 80m2, thì có thể coi là khá giả rồi.
Chừng nửa tiếng sau, Vương Oánh bưng đồ ăn lên.
Lâm Dật định ra giúp, nhưng đều bị Vương Oánh chối từ.
"Người đàn ông như cậu, cứ hưởng thụ là được rồi, đã đến chổ chị, thì sao có thể bắt cậu làm chứ."
"Vậy em ở đây hưởng thụ vậy."
"Ăn xong có muốn chị bóp chân không, như làm hoàng đế ấy?"
"Có chuyện này luôn à?”
"Với người khác thì không, nhưng hầu hạ cậu thì được."
"Vậy lát nữa em phải tranh thủ tận hưởng mới được."
"Rồi rồi, lát nữa chị giúp cậu thư giãn một chút."
Vương Oanh dọn đồ ăn lên, rồi lại lấy vài chai bia cho Lâm Dật, biểu hiện rõ ràng bản tính đảm đang hiền thục.
Lúc ăn cơm, hai người vẫn luôn trò chuyện về mấy chuyện vặt vãnh.
Hơn nữa Lâm Dật còn phát hiện, mỗi khi nói đến đề tài nào hơi nhạy cảm, ví dụ mấy chuyện về thu nhập từ công việc cá nhân, Vương Oánh đều khéo léo lảng sang chuyện khác, không có hỏi nhiều.
Điều này khiến việc Lâm Dật ở cùng cô, trở nên hết sức nhẹ nhàng thoải mái, không có chút gánh nặng nào.
"Ăn xong thì nghĩ chút đi, để chị bóp chân cho."
"Vậy em không khách sáo đâu. "
"Nếu cậu còn khách sáo thì chị đánh cậu đó nha." Vương Oánh vừa cười vừa nói.
Kỹ thuật của Vương Oánh dĩ nhiên không bằng mấy người chuyên gia massage, nhưng cô vẫn làm rất tốt.
Lâm Dật cảm thấy, sắp tới đây, mình chẳng cần đến Hoa Thanh Trì nữa rồi, cứ đến đây là được.
Cộc cộc cộc ——
Ngay khi Lâm Dật đang nhắm mắt dưỡng thần, hưởng thụ sự phục vụ của Vương Oánh, thì chợt nghe có người đang gõ cửa.
"Cậu cứ ngồi đấy, để chị ra mở, chắc là hàng xóm bên cạnh thôi."
Lâm Dật cũng không nghĩ nhiều, lúc này rồi mà còn có người gõ cửa, nếu không phải nhân viên quản lý khu này, thì chính là hàng xóm, tóm lại không thể nào là người xấu được.
"Lộ Lộ, sao em lại tới đây."
Người đang đứng bên ngoài là một cô bé có dáng vóc cao gầy, kiểu tóc cũng gần giống Vương Oánh, khuôn mặt tròn trịa, vừa mang chút đáng yêu cùng nghịch ngợm, cô bé ấy còn đeo cặp da, như muốn ở lại đây một thời gian.
Cô bé đó có tên là Vương Lộ, em gái của Vương Oánh, vừa thi đại học xong.
"Chị có vui không, bất ngờ không nào?"
Vương Lộ cười nói: "Em cố ý dặn ba mẹ đừng cho chị hay, là muốn tặng chị một sự bất. . ."
Vương Lộ còn chưa nói xong, đã đột nhiên im bặt.
Bởi vì cô thấy có một người đàn ông siêu đẹp trai, đang nằm trên ghế salon trong phòng khách.
Lâm Dật lúng túng khoát tay, "Bất ngờ lắm phải không?"
------
Dịch: MBMH Translate