"Không, không chỉ là ngoài ý muốn…"
Nhìn thấy Lâm Dật ngồi trên ghế sô pha, Vương Lộ sửng sốt một hồi lâu.
Vốn cô ta nghĩ là len lén tới, cho chị gái một bất ngờ ngoài ý muốn.
Không ngờ rằng, chị ấy lại cho mình một cái bất ngờ trước.
"Chị, anh trai này không phải là anh rể mới chị tìm cho em đấy chứ?"
Hai mắt Vương Lộ tỏa ánh sáng, anh rể mới trông đẹp trai quá đi.
Liên quan tới thân phận của Vương Lộ, Lâm Dật đã biết từ lâu.
Lúc đầu khi làm việc ở tập đoàn Triều Dương, Vương Oánh đã nói tình huống trong nhà cho anh biết.
Biết cô ấy có một cô em gái đang học lớp 12.
Nhưng không ngờ hai người sẽ dùng cách này để gặp mặt.
Hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút xấu hổ.
"Cái gì mà anh rể mới, em đừng có nói bậy." Vương Oánh dạy dỗ nói: "Cậu ấy tên Lâm Dật, là đồng nghiệp của chị."
"Chị, chị lừa em đúng không." Vương Lộ rõ ràng không tin: "Nếu như thật sự là đồng nghiệp của chị, chị sẽ đưa anh ấy đến nhà thế này à? Hơn nữa dáng vẻ của hai người bây giờ, ăn mặc cũng hở hang quá, hì hì hì… Hai người các chị rõ ràng chính là muốn làm chuyện xấu."
Lâm Dật bất đắc dĩ sờ cằm, học sinh lớp 12 bây giờ đều có tư tưởng cởi mở như vậy sao.
"Được rồi, đừng nói hươu nói vượn nữa."
Vương Oánh cũng biết, trạng thái của hai người bây giờ, căn bản không thể nào giải thích quá nhiều.
Nói trắng ra là, chính mình cũng không quá tin tưởng hai người trong sạch, dứt khoát không giải thích thì hơn.
"Em ăn cơm tối chưa? Có đói bụng không? Đồ ăn còn lại không ít kìa, ăn một ít trước đi."
"Trên xe em đã ăn không ít rồi, vẫn chưa đói đâu, chị, chị không cần lo đâu."
Kêu Vương Lộ ngồi xuống ghế sô pha, Vương Oánh hỏi: "Không phải em vừa mới thi xong à, không ở nhà nghiên cứu kỹ càng chuyện ghi danh, còn đến đây làm gì?"
"Em muốn thi vào học viện hí kịch Trung Hải, điểm số có vẻ không sai lệch lắm, nhưng có những bài kiểm tra về phương diện hình thể, em không tự tin về phương diện này cho lắm, cho nên em đã tìm một cơ sở đào tạo chuyên nghiệp ở Trung Hải nên đến để luyện tập với cái bạn cùng lớp."
"Em có thiên phú đó à?" Vương Oánh tỏ ra bộ dáng ghét bỏ nói:
"Điểm số của em cũng không tính là thấp, tìm trường đại học 211* tốt một chút, không tốt hơn nhiều so với việc vào học viện hí kịch làm diễn viên à."
"Tại sao lại không được chứ, chị, chị đừng có lúc nào cũng xúc phạm em nha." Vương Lộ phản bác: "Ngoại hình của em cũng không tệ, đôi chân cũng đủ dài, ngay cả chị cũng không phải đối thủ của em, nếu như không làm diễn viên thì rất đáng tiếc."
(211*) : Dự án 211 đề cập đến việc xây dựng khoảng 100 trường cao đẳng và đại học và một số ngành trọng điểm trong thế kỷ 21 của Trung Quốc.
"Em có biết ngành giải trí rối loạn như thế nào hay không, cẩn thận bị người ta dùng quy tắc ngầm."
Nỗi lo của Vương Oánh thật ra không phải không có lý.
Ngành giải trí hiện tại đã không phải là dựa vào thực lực thật sự nữa.
Nếu như không có nhà tư bản bằng lòng nâng đỡ em, cho dù kỹ năng diễn xuất có tốt đi chăng nữa cũng vô dụng.
Mà người ta có bằng lòng nâng đỡ hay không, cũng không phải xem kỹ năng diễn xuất, mà là một phương diện kỹ thuật khác.
Trừ khi giống như Kỷ Khuynh Nhan, ngoại hình và dáng người đều là người đã đạt tới trình độ nghịch thiên, người ta mới có thể dùng hết sức mà nâng đỡ em.
Mặc dù điều kiện của Vương Lộ cũng không tệ, nhưng vẫn chưa tới mức độ nghịch thiên kia.
Trong ngành giải trí người đẹp nhiều như mây, nếu như không lọt vào mắt xanh của ông trời, rất có thể bị nhấn chìm trong biển người mênh mông.
Nhưng trong những năm tháng ngây thơ lãng mạn, làm một ít giấc mộng không thiết thực, như vậy mới có dáng vẻ của tuổi trẻ nên có.
Nghĩ tới những thứ này, Lâm Dật cảm thấy mình có chút thật đáng buồn.
Ngoại trừ dáng dấp đẹp trai, còn có tiền, thì mình không có gì cả.
"Chị, chị cũng đừng có ngăn cản em nữa, để cho em thử một lần đi mà." Vương Lộ nhìn Lâm Dật: "Anh rể, anh mau khuyên chị của em đi, bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, tư tưởng của chị ấy vẫn cổ hủ như vậy."
"Em cảm thấy, em ấy có suy nghĩ của riêng mình là chuyện tốt, chị cũng đừng can thiệp nhiều."
"Em thông minh lắm đó, biết tìm người giúp đỡ."
"Em cũng hết cách, những người trông đẹp trai rất có sức hấp dẫn.”
Lâm Dật gật gật đầu: "Em có mắt nhìn như vậy, nếu như thật sự có thể thi đậu, tương lai có lẽ cũng có thể phát triển trong ngành giải trí."
"Chị, chị nhìn xem, anh rể của em cũng đã nói như vậy rồi, một người phụ nữ như chị, cũng đừng ngăn cản nữa."
Vương Oánh trợn mắt nhìn Vương Lộ một cái, nói:
"Được được được, chị mặc kệ em, người cũng đã lớn như vậy rồi, có một số việc em cũng phải học cách tự mình quyết định rồi."
Vương Oánh cũng biết, em gái trưởng thành rồi, có một số việc, không phải mình có thể can thiệp nữa.
Ai cũng không thể nào dự báo tương lai, mỗi một bước đi của con người, có lẽ đều đã được định sẵn.
Giống như mình, nếu như không có Lâm Dật, có thể đã không ở nổi tại đất Trung Hải này nữa rồi.
"Hì hì hì, vậy mới đúng chứ." Vương Lộ kéo cánh tay của Lâm Dật, nói:
"Chị, lúc nãy khi em lên lầu em thấy bên cạnh xe của chị có một cái siêu xe màu đỏ, trông cực kỳ đẹp cực kỳ phong cách, có phải là xe của anh rể lái đến đây không, có thể cho em ngồi thử một chút không, em đã lớn như vậy rồi, vẫn chưa từng thấy chiếc xe đẹp nào như vậy đâu."
"Không phải của anh ấy, em cũng đừng suy nghĩ lung tung." Vương Oánh nói: "Mặc dù không lâu nữa em sẽ lên đại học rồi, nhưng vẫn phải học tập đến nơi đến chốn, đừng có mang lòng hư vinh lớn như vậy."
Lâm Dật bỗng nhiên hiểu được lời Vương Oánh nói.
Học sinh lớp 12 bây giờ, sau khi thi xong thì giải phóng chính mình, giống như con ngựa hoang đứt cương vậy, ai cũng không thuần phục được.
Vương Oánh dùng phương thức như vậy để răn dạy Vương Lộ, cũng là một loại thủ đoạn giáo dục.
Làm màu là chuyện của người lớn, trẻ con cũng đừng tham gia náo nhiệt.
"Nói cũng đúng, anh rể là đồng nghiệp của chị, có lẽ cũng mua không nổi xe tốt như vậy." Vương Lộ nói: "Nhưng mà chị cũng rất lợi hại nha, vừa mới thăng chức thì đã có được anh rể, không tệ không tệ."
"Nói bậy bạ gì đấy, khi chị còn là nhân viên, hai người bọn chị đã quen biết rồi." Vương Oánh ngượng ngùng nói.
"Không cần giải thích, em gái như em đều hiểu cả."
Vương Oánh không còn gì để nói, cũng không biết em mình đã hiểu cái gì nữa.
Reng reng reng!
Ngay khi ba người nói chuyện, điện thoại di động của Vương Lộ vang lên.
Nhìn số điện thoại, vẻ mặt của Vương Lộ im bặt mà dừng lại, cầm điện thoại đi vào phòng vệ sinh.
Vương Oánh nhìn Lâm Dật một cái: "Nghe điện thoại của ai mà thần bí như vậy?"
"Chị đừng lo lắng nữa." Lâm Dật dở khóc dở cười nói: "Người ta cũng đã mười tám rồi, chớp mắt là đã lên đại học, ai mà không có chút ít bí mật chứ."
"Vậy cũng không được, lỡ như là người xấu thì làm sao bây giờ." Vương Oánh nghiêm túc nói: "Thật sự từ nhỏ đã không khiến người ta bớt lo."
Mười mấy phút sau, Vương Lộ từ trong phòng vệ sinh đi ra.
"Chị, em có chút chuyện, phải đến nhà bạn học một chuyến, một lát em sẽ về."
"Em đứng lại đó cho chị!" Vương Oánh nói: "Đã trễ như vậy rồi, em đến nhà bạn học nào, hơn nữa, em có bạn học ở Trung Hải à?”
"Cũng, cũng có chứ…"
"Chị của em lăn lộn ở Trung Hải nhiều năm như vậy, hạng người gì chưa từng gặp, chút trò vặt đó của em còn muốn gạt chị sao?" Vương Oánh xụ mặt nói:
"Tối hôm nay, em ở lại đây đi, đâu cũng không được đi!"
"Chị, chị đừng như vậy mà, em đã hẹn với bạn học rồi, các cậu ấy đều ở dưới lầu chờ em kìa." Vương Lộ nói.
"Hơn nửa đêm rồi các em còn hẹn cái gì, đâu cũng không được đi, muốn ra ngoài chơi, ngày mai hẵng đi."
"Nhưng mà loại chuyện này, ban ngày chơi không được."
Lâm Dật: "?"
Chuyện chỉ có thể chơi ban đêm?
Lượng tin tức có chút lớn!
"Chị cũng không biết, có chuyện gì mà ban ngày làm không được." Vương Oánh nói: "Xem ra cũng không phải là chuyện tốt! Vẫn là câu nói đó, ở lại đây, không được đi!"
"Chị, mấy đứa bạn học tụi em đều đã hẹn rồi, muốn trải nghiệm câu lạc bộ đêm của Trung Hải là như thế nào, nếu như chị không cho em đi, em mất mặt biết bao nhiêu.
------
Dịch: MBMH Translate