(*) Chūnibyō là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản. (Theo wikipedia)
"Chị, vừa hay xe của em vẫn còn hai cái ghế trống, chị và Lộ Lộ ngồi xe của xe đi đi." Lưu Hải Ninh đề nghị:
"Khi đến, Lộ Lộ chính là ngồi xe của em tới."
"Chị có xe, không ngồi xe của cậu đâu."
Vương Oánh nhấn cái chìa khóa xe trên tay, đèn xe của BMW đời 7 sáng lên, khiến mấy người Lưu Hải Ninh kinh ngạc một hồi lâu.
Không ngờ rằng chiếc BMW 7 Series màu trắng này lại là của chị gái Vương Lộ.
Có thể mua nổi loại xe này, vừa nhìn lập tức biết đây là nhân viên ưu tú của công ty.
Điều này khiến sức hấp dẫn của Vương Oánh trong lòng của bọn họ lại được phóng đại thêm một tầng.
"Đúng rồi Lưu Hải Ninh, chúng ta đi đâu chơi? Không phải cậu nói đã tìm được nơi tốt rồi à?" Vương Lộ hỏi.
"Hì hì…"
Lưu Hải Ninh nở nụ cười: "Anh tớ vẫn luôn làm việc ở Trung Hải, anh ấy nói với tớ có một nơi tốt, tên là Đại Đô Hội, là câu lạc bộ đêm hot nhất ở Trung Hải hiện nay, chúng ta đến đó xem thử."
"Đại Đô Hội sao?"
Lâm Dật lẩm bẩm một câu, đây không phải là nơi Diêu Đông Lai và Lưu Cường mở sao?
"Tốt xấu gì anh cũng là người Trung Hải, không phải ngay cả Đại Đô Hội cũng không biết đấy chứ, quá low rồi đấy."
"Cậu mới low á, anh rể tương lai của tớ là một người giữ mình trong sạch mới không đến những nơi đó." Vương Lộ nói.
"Được, cậu nói cái gì thì chính là cái đó, tớ nghe theo cậu." Lưu Hải Ninh nói.
Mặc dù trong lòng có hảo cảm vô hạn đối với Vương Oánh.
Nhưng Lưu Hải Ninh cũng biết, mình cùng chị ấy căn bản không có khả năng, còn không bằng dồn lực chú ý lên người Vương Lộ.
Về phần chị gái của cô, đặt ở trong lòng nhớ nhung là được rồi.
Còn đối với Lâm Dật, thì không có bất kỳ hảo cảm gì cả.
Ở độ tuổi hội chứng chūnibyō vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, những người trẻ tuổi luôn thích mơ mộng giấc mơ chinh phục thế giới.
Cho rằng phụ nữ xinh đẹp, nhất định đều phải là của mình.
Một khi phát hiện, một người phụ nữ xinh đẹp nào đó bị những người khác nhúng chàm thì sẽ tự động đặt đối phương ở phía đối lập.
Hận không thể kéo người ta đến nơi hỏa táng ngay lập tức.
Mà Lâm Dật cũng hiểu được tâm tư của Lưu Hải Ninh, chỉ là thấy tiếc thay cho cậu ta.
Em trai, chị gái xinh đẹp cũng đã bị anh hạ gục rồi, em không có cơ hội đâu!
"Nếu đã quyết định như vậy rồi, vậy thì cùng nhau đi đi." Đỗ Vũ Hiên nói: "Tôi có hơi không đợi được nữa rồi."
"Đi thôi, xuất phát về phía Đại Đô Hội!"
Đối với câu lạc bộ đêm này, những chàng trai cô gái mới ra đời có vô vàn khát khao, cũng đã không thể chờ đợi được từ lâu.
Ba chiếc xe lần lượt chạy đến Đại Đô Hội, nhìn thấy bảng hiệu xa hoa truỵ lạc, cùng với những thanh niên lêu lỏng ra ra vào vào ở cửa, trên người đầy dây chuyền vàng và hình xăm.
Bỗng nhiên bọn người Lưu Hải Ninh có một chút muốn nửa đường bỏ cuộc.
Lần đầu tiên tới nơi tam giác cửu lưu này, vẫn có chút khiếp đảm không thể nào thích ứng được.
"Được rồi, các cậu đi vào đi, bọn tôi chờ ở bên ngoài." Vương Oánh nói.
"Chuyện này…"
Lưu Hải Ninh và mấy chàng trai đều có chút do dự.
Nhất là khi nhìn thấy thanh niên lêu lổng ra ra vào vào đều đang dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, thì bọn họ càng thêm không được tự nhiên.
Con trai còn như vậy, con gái tất nhiên cũng như vậy, thậm chí còn hơn thế nữa.
Trên thực tế, thanh niên lêu lỏng bây giờ cũng không giống lúc trước nữa, ngày ngày làm màu đánh nhau.
Bọn họ chỉ là khó hiểu, hai người lớn này không có chuyện gì làm à, mang đám học sinh đến nơi này làm gì!
"Vừa rồi không phải nóng lòng muốn thử sao, tại sao bây giờ không dám?"
"Ai không dám." Lưu Hải Ninh nói: "Trước đây tôi cũng đã tới một lần rồi, đừng cho là tôi cái gì cũng cũng không biết."
"Vậy được, các cậu đi chơi đi."
Lá gan Lưu Hải Ninh cũng lớn lên: "Đi thôi, mọi người cùng tớ đi vào, tớ phải nói trước, người ở đây tương đối nhiều, các cậu đều theo sát tớ đó."
"Được." Mấy chàng trai khác phụ họa nói.
"Chị, em vẫn có chút không dám vào, hay là chị đi cùng bọn em đi." Vương Lộ nhỏ giọng nói.
Những cô gái khác đều đổ dồn ánh mắt lên người Lâm Dật và Vương Oánh.
Trong mắt các cô, kiểu con trai như Lưu Hải Ninh vẫn không đáng tin cậy, nhất định phải là một ông chú trưởng thành vững vàng như Lâm Dật, mới có thể cho các cô đầy đủ cảm giác an toàn.
Vương Oánh đưa ánh mắt nhìn Lâm Dật, muốn xem ý của cậu ấy thế nào.
"Anh rể tương lai, anh vào cùng bọn em đi." Vương Lộ kéo cánh tay của Lâm Dật nũng nịu nói.
"Thật ra anh không quan trọng, nhưng các em là đến để trải nghiệm cuộc sống, anh sợ quấy rầy ý định của các em.”
"Không đâu không đâu." Ánh mắt Đỗ Vũ Hiên đầy chờ mong, nói.
"Hu hu hu... Ông chú, anh đi vào với bọn em đi." Những cô gái khác kích động nói.
Nhìn thấy những cô gái này nhỏ, cả đám đều phấn khích với Lâm Dật, Vương Oánh dở khóc dở cười lắc đầu.
Xem ra những cô gái ở giai đoạn trung học này, nên bị Lâm Dật kiểm soát gắt gao.
"Được thôi, anh đưa các em vào."
"Yeah!" Đỗ Vũ Hiên nói: "Nhanh nhanh nhanh, tớ cũng có chút chờ không nổi nữa rồi, muốn xem thử bên trong như thế nào."
Có Lâm Dật ở phía sau làm chỗ dựa, thiếu nam thiếu nữ không còn sót lại chút kiêng kỵ gì đối với câu lạc bộ đêm này, cả đám đều kích động không thôi.
"Đừng có gấp, tớ đưa các cậu vào là được rồi." Lưu Hải Ninh khinh thường nói.
Vốn dĩ hôm nay mình mới là người nổi trội nhất, bây giờ lại bị Lâm Dật giành mất, trong lòng tất nhiên không tình nguyện.
Lưu Hải Ninh đi ở phía trước, bày ra một tư thế trưởng thành vững vàng, cố ý giả vờ thành dáng vẻ của tay chơi già đời ở các hộp đêm.
Việc nhỏ như vậy, con gái cũng không để ý cho lắm, nhưng đối với mấy tên con trai như Lưu Hải Ninh mà nói lại là chuyện vô cùng có mặt mũi.
"Ông chú, đi theo nha, đừng để bị bỏ lại." Đỗ Vũ Hiên nói.
"Ừm, biết rồi."
Lâm Dật cười đồng ý, sau đó nhìn Vương Oánh nói:
"Bọn họ gọi chị là chị, đến em thì biến thành ông chú rồi, em lớn hơn chị cả một thế hệ đấy."
Vương Oánh cũng cười lên, nói nhỏ bên tai Lâm Dật: “Nghe nói trong lòng của đàn ông, đều sẽ có một chút ý nghĩ biến thái, nếu không chị gọi cậu một tiếng ba, thỏa mãn cậu một chút?"
"Như vậy không tốt đâu, nếu như chị thật sự gọi như vậy, chẳng phải em có thêm hai đứa con gái sao."
"Làm sao, có một mình chị không đủ à, còn muốn thêm một em gái nữa à?"
"Đừng nói bậy, em không có khẩu vị nặng như vậy đâu."
"Đúng vậy mà." Vương Oánh nói: "Một mình chị, cậu cũng chưa hẳn ứng phó được nữa nha."
"Đợi sau khi em hạ gục Kỷ Khuynh Nhan, em sẽ đại chiến 300 hiệp với chị.”
"Nhỏ tiếng một chút, Lộ Lộ còn ở phía trước đấy, nếu để nó nghe thấy sẽ thành ra chuyện gì nữa."
"Hửm? Chị, vừa nãy chị nói chuyện với em à? Cái gì 300 hiệp?" Vương Lộ quay đầu lại hỏi.
"Ừm…" Vương Oánh không biết trả lời thế nào.
"Em nghe lầm rồi." Lâm Dật nói: "Anh muốn hỏi, tiền của các em có đủ hay không, anh có tiền."
"Yên tâm đi, cũng không cần cầm theo tiền." Lưu Trường Hải nói: "Tôi mang tiền, cho dù ở đây chơi một tháng cũng dư sức."
Nói rồi, Lưu Hải Ninh lấy điện thoại ra, thận trọng hỏi: "Xin hỏi các anh ở đây có thể thanh toán bằng điện thoại không?"
Phục vụ có chút hăng hái nhìn mấy người Lưu Hải Ninh, cảm thấy những học sinh cấp ba này rất thú vị.
Có lẽ là lần đầu tiên tới đây.
"Trung Hải cũng đã giải phóng rồi, thanh toán điện tử đã được phổ cập, tất nhiên là có thể thanh toán bằng điện thoại."
------
Dịch: MBMH Translate