Lưu Hải Ninh cũng biết, mình bị người phục vụ trêu chọc, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh nói:
“Chúng tôi muốn mở một gian phòng, lớn chút, giúp chúng tôi mở một căn đi.”
“Tiền cọc của gian phòng lớn là 20 nghìn tệ, quét mã thanh toán thì được rồi.”
Nghe thấy con số 20 nghìn tệ này, đám người Vương Lộ đều âm thầm kinh ngạc.
Vẫn còn chưa làm gì đấy, vào cửa thì phải đặt tiền cọc 20 nghìn tệ rồi. Trung Hải quả nhiên là thành phố lớn!
20 nghìn tệ không phải ít, nhưng đối với Lưu Hải Ninh mà nói, vẫn là có thể chấp nhận được.
Cậu ta tốt nghiệp trung học phổ thông thì lái xe A6 rồi, điều kiện gia đình như vậy, tất nhiên sẽ không thiếu 20 nghìn tệ đó.
Đưa tiền cọc rồi, dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, một đám người đi về phía lầu hai.
“Sau khi chúng ta chơi một lát ở trong gian phòng, rồi xuống sàn nhảy phía dưới xem thử đi.” Đỗ Vũ Hiên đề nghị:
“Mọi người xem những anh chị đó, chơi tới có vẻ như rất sung đấy.”
“Ừm ừm, tớ cũng muốn đi, trông có vẻ thú vị.” Vương Lộ nói.
Vương Oánh ở phía sau lắc đầu, con bé này đúng là càng ngày càng buông thả rồi.
“Mọi người vào trước đi.” Tới cửa gian phòng, Lâm Dật nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Mọi người gật đầu, cũng không nói gì.
Sau khi từ nhà vệ sinh ra ngoài, Lâm Dật lên lầu năm.
Chỗ này là nơi Diêu Đông Lai và Lưu Cường làm việc, đúng lúc tới đây rồi, thì cùng họ nói lại chuyện của Lý Khánh Phong vậy.
Một chân đạp cửa của phòng làm việc ra, Lâm Dật nhìn thấy hai người đang ngồi ở trong phòng làm việc nói khoác lác.
“Lâm tiên sinh tới rồi!”
Nhìn thấy Lâm Dật đi vào, hai người đứng bật dậy, chào đón anh đến ghế sô pha ngồi.
“Lâm tiên sinh, anh dẫn bạn bè đến cùng à? Phòng nào, tôi bảo người mang chút đồ qua đó biếu mọi người.” Diêu Đông Lai nói.
“Cùng người khác qua đây dạo chơi thôi, nhưng không phải tôi tính tiền, tặng đồ thì thôi đi, mọi người mở cửa làm ăn, tôi cũng không thể chiếm lợi các người suốt.”
Diêu Đông Lai và Lưu Cường khâm phục Lâm Dật nhất chính là điểm này, rất nhiều chuyện cũng cân nhắc rõ ràng.
Anh không giống những đại ca khác, ngoài kêu đàn em chịu tội thay mình, những cái khác cái gì cũng không biết.
“Lâm tiên sinh, chúng tôi biết ngài là vì nghĩ cho chúng tôi, nhưng tặng chút trái cây và bia qua đó, cũng không có bao nhiêu tiền, hai chúng tôi vẫn có thể chi tiêu nổi mà.”
“Đều là người mình thì không cần làm những cái trống không đó đâu.” Lâm Dật xua tay nói:
“Tôi qua đây là có chút chuyện muốn nói với các người. Sáng hôm nay, không phải kêu các người đi cho một người tên Lý Khánh Phong bài học sao, thằng đó tật hư không sửa, nói muốn kêu người qua đây trả thù, các người chuẩn bị chút đi, làm cho hắn nhờ kỹ một chút, sau này ít khoác lác trước mặt tôi.”
“Đích thân tôi và anh Cường qua đó hắn còn không phục sao?” Diêu Đông Lai thú vị nói: “Gần đây được đấy, cũng không để những người như chúng tôi trong mắt rồi.”
“Người vì tiền của mà chết, chim vì miếng ăn mà chết, một lúc lấy nhiều tiền thế kia ra, hắn chắc chắn không nỡ.” Lâm Dật nói tiếp:
“Tôi chính là qua đây nhắc nhở các người một tiếng dành thời gian giải quyết chuyện này đi, đừng để người này suốt ngày nhảy múa nữa.”
“Biết rồi Lâm tiên sinh, tôi sắp xếp người ngay, ngày mai qua đó một chuyến.”
Lâm Dật gật đầu: “Hai người tiếp tục nói khoác lác đi, tôi đi trước đây.”
Về tới gian phòng, Lâm Dật phát hiện đám người Vương Lộ đã xem chỗ này thành phòng hát mà sử dụng rồi.
Mỗi người cầm một cái micro, chơi tới vui vẻ.
“Đúng là phung phí mà.” Lâm Dật thầm nghĩ: ‘Tuy có chút giống với phòng hát, nhưng chỗ này đều là cho những công tử nhà giàu đó dùng để vận động nhiều người, các người lại ở đây ca hát, quá không chuyên nghiệp rồi.’
Reng reng reng!
Lúc này, điện thoại của Lâm Dật vang lên, anh lấy ra xem qua, phát hiện là Tần Hán gọi đến.
“Lão Lâm, nghe nói cậu tới Đại Đô Hội rồi à?”
Vẫn chưa đợi Lâm Dật mở miệng nói chuyện, Tần Hán bèn hỏi trước.
“Đang ở đây, vừa đến không bao lâu.” Lâm Dật mỉm cười nói:
“Tin tức của anh cũng quá nhanh rồi đấy, tôi vừa tới đây thì anh biết rồi.”
“Cường đầu trọc nói anh biết đấy.” Tần Hán nói:
“Lão Lâm, không phải anh nói cậu, cậu thế này thì không được rồi, đến Đại Đô Hội chơi lại không kêu anh.”
“Còn có người ngoài ở đây nữa, nên tôi không kêu mọi người.” Lâm Dật nói tiếp: “Yên tâm, chuyện mời ăn cơm tôi vẫn nhớ mà.”
“Trời trời trời, thế còn đợi gì, cứ hôm nay làm luôn đi.” Tần Hán nói: “Đúng lúc anh và lão Lương, Lão Cao ở cùng nhau, bọn anh qua đó tìm cậu.”
“Không phải chứ, Đại Đô Hội anh cũng không phải chưa từng tới, hưng phấn cái gì dữ vậy.”
“Nói như vậy thì cậu hiểu lầm rồi, bọn anh không phải vì cậu ở Đại Đô Hội, mới vội vàng chạy qua đó đâu.” Tần Hán gian xảo nói.
“Thế là vì cái gì? Vương Nhiễm cũng không đi làm ở đây.”
“Vì anh tin tưởng ánh mắt của cậu.” Tần Hán nói:
“Người phụ nữ có thể xuất hiện ở bên cạnh cậu, điều kiện ngoại hình chắc chắn cũng không tệ, ha ha, ở đó đợi anh, bây giờ bọn anh qua đó.”
“Đúng là một đám dê cụ.”
Thấy ngăn cản không được Tần Hán, Lâm Dật cũng không nói gì nữa.
Vả lại nhân vật giống như Tần Hán qua đây chắc không có người nào dám phản đối.
“Ông chú, là bạn của chú muốn qua đây sao?” Đỗ Vũ Hiên hỏi.
Lâm Dật gật đầu: “Biết tôi ở đây, nên muốn qua đây xem thử, tôi cũng ngăn cản không được.”
“Thế tốt quá rồi, nhiều người càng náo nhiệt.” Đỗ Vũ Hiên hưng phấn nói.
“Sao lại kêu người đến nữa, gian phòng cũng sắp ngồi không hết rồi.” Lưu Hải Ninh không tình nguyện nói.
Nếu như không phải vì nguyên nhân nào đó, cậu ta cũng không muốn Lâm Dật xuất hiện ở đây.
Bây giờ lại kêu người khác qua đây, cậu ta càng không tình nguyện rồi.
“Không phải cậu cũng kêu anh họ của mình qua đây sao, trước đó còn nói nhiều người náo nhiệt, bây giờ chú ấy kêu chút người đến chơi, sao lại không được rồi chứ.” Đỗ Vũ Hiên nói.
“Thì đó.” Vương Lộ nói tiếp: “Nếu cậu sợ phí tiền, vậy chúng tôi góp cho cậu thì được rồi.”
“Lộ Lộ, cậu nói cái gì vậy chứ.” Lưu Hải Ninh gượng gạo mỉm cười nói:
“Nhà tớ tuy không phải rất giàu, nhưng chút tiền này tớ vẫn tiêu được, với lại anh họ của tớ còn có tiền hơn tớ, đợi lát anh ấy đến rồi thì mọi người càng không cần kiêng nể gì nữa.”
Lưu Hải Ninh kêu anh họ của cậu ta đến là vì cậu ta phát hiện với trình độ của mình, căn bản không cách nào ứng phó nổi hình thức của Đại Đô Hội.
Quê hương của cậu ta là thành phố nhỏ thuộc hạng ba, câu lạc bộ đêm ở đó hoàn toàn không thể so với Đại Đô Hội.
Với trình độ của cậu ta, vẫn rất khó khống chế chỗ như thế này, cho nên phải kêu anh họ qua đây.
“Chúng ta xuống dưới dạo chơi đi, cứ ở trong phòng cũng không thú vị.” Đỗ Vũ Hiên đề nghị:
“Tớ cũng muốn bay nhảy với những anh chị đó.”
“Tớ cũng muốn đi nữa.”
Nói xong, Vương Lộ nhìn Vương Oánh, nếu như Vương Oánh không lên tiếng, cô ta cũng không dám đi.
“Đến cũng đến rồi, muốn đi thì đi đi.”
Nếu đã đến thì cứ thuận theo, mình cũng không thể khiến họ mất hứng.
“Oh yeah!” Vương Lộ nhảy nhót reo mừng, rồi nói với những người khác:
“Đi đi đi, chúng ta xuống dưới xem thử, tớ cũng đợi không được nữa rồi.”
“Tớ thấy chúng ta vẫn là chờ một chút đã.” Lưu Hải Ninh nói:
“Anh họ tớ thường xuyên đến chỗ như thế này chơi, anh ấy đến ngay thôi, đến lúc đó để anh ấy dẫn chúng ta xuống dưới, tránh để người ta ăn hiếp.”
------
Dịch: MBMH Translate