“Chắc không cần thiết chứ, ông chú vẫn ở đây mà, có chú ở đây, chúng ta sợ gì chứ.” Đỗ Vũ Hiên không cho là đúng nói.
“Thế thì cậu không hiểu rồi đấy, Đại Đô Hội là câu lạc bộ đêm cao cấp, ở trong đây người nhiều phức tạp, người gì cũng có, anh ta chỉ là thành phần tri thức nhỏ, nếu như thật sự xảy ra chuyện rồi cũng không có năng lực ứng phó, vẫn là đợi anh họ tớ qua đây đi.”
Thấy Lưu Hải Ninh kiên quyết như vậy, những người khác cũng không nói thêm gì nữa, vì dù sao tiền của gian phòng đều là của anh ta bỏ ra, vẫn là phải nể mặt người ta một chút.
Không tới mấy phút, cửa của gian phòng bị đẩy ra.
Từ bên ngoài đi vào hai người đàn ông và ba người phụ nữ.
Tuổi tác của năm người đều không lớn, có vẻ cùng tuổi với Lâm Dật.
Ăn mặc khá là thời trang, vừa nhìn đã biết là người hay chơi ở câu lạc bộ đêm.
“Anh họ, anh đến rồi.”
Nhìn thấy người đàn ông đi vào, Lưu Hải Ninh bước lên trước.
“Tôi giới thiệu qua với mọi người, người này là anh họ của tớ, Lâm Hạc Tường.”
Nói xong, Lưu Hải Ninh lại giới thiệu những người khác với Lâm Hạc Tường, xem như làm quen với nhau.
Nhưng khi nhìn thấy Vương Oánh, ánh mắt của Lâm Hạc Tường sáng bừng lên.
Khí chất của người phụ nữ này đều không giống với những người khác trong câu lạc bộ đêm.
Chắc là con nhà lành.
Thằng nhóc Hải Ninh này được đấy, lại dẫn một người phụ nữ chất lượng cao như vậy qua đây, xem ra mình phải cố sức thêm rồi.
“Các vị bạn học, ở trong gian phòng cũng không thú vị, tôi dẫn các người xuống dưới dạo chơi, vừa mới thi tốt nghiệp xong, nhất định phải giải toả áp lực trong lòng thật tốt.”
Sự có mặt của Lâm Hạc Tường khiến Lưu Hải Ninh có thêm chút sức mạnh, cười ha ha nói:
“Mọi người hôm nay chơi thỏa thích, có chỗ gì không hiểu hỏi anh họ của tớ là được rồi, chắc chắn có thể khiến các bạn chơi vui vẻ.”
“Đúng vậy, tôi thường xuyên đến Đại Đô Hội chơi, ở đây rất nhiều người tôi đều quen biết, với lại tôi cũng khá thân với ông chủ chỗ này, mọi người không cần kiêng nể gì, muốn làm gì thì làm. Buông thả một chút là được rồi.” Lâm Hạc Tường cười ha ha nói.
Vài người con gái nóng lòng muốn thử, dưới dẫn dắt của Lâm Hạc Tường, cùng nhau đi ra khỏi gian phòng.
Lâm Dật và Vương Oánh đi ở phía sau, người sau khẽ giọng hỏi.
“Chị cũng không biết sẽ đến nhiều người như vậy, hôm nay e rằng phải về rất trễ, nếu cậu buồn ngủ rồi thì về trước đi, không cần lo cho chị dâu.”
Tay của Lâm Dật nhéo một cái trên vòng eo của Vương Oánh, mỉm cười nói:
“Thằng khờ tên Lâm Hạc Tường đó, tròng mắt cũng sắp rớt trên người của chị rồi, chị cảm thấy em có thể yên tâm về sao?”
Vương Oánh bị Lâm Dật trêu ghẹo tới có chút ngượng ngùng, khẽ giọng nói:
“Không ngờ rằng Tiểu Dật của chúng ta cũng khá có lòng bảo vệ đấy.”
“Đó là tất nhiên rồi.”
“Yên tâm đi, chị không thể nào để bọn họ đạt được đâu, đều để dành cho cậu đấy.”
“Lời này em thích nghe.”
Chậm rãi, một đám người đi đến sàn nhảy dưới lầu.
“Ở đây sao lại có hai sàn nhảy vậy.” Đến lầu một, Vương Lộ hỏi.
“Cái này thì em không biết rồi.” Lâm Hạc Tường nói:
“Sàn nhảy nhỏ đó bình thường đều là cho người mới sử dụng, còn những người kỳ cựu giống như chúng tôi đều là đến sàn nhảy lớn chơi đấy, bây giờ thì tôi dẫn các người qua đó.”
Đám người Vương Lộ gật đầu, có người dẫn dắt một chút cũng không sợ hãi.
Họ đều là người chuẩn bị thi vào giới văn nghệ, đều biết chút nhảy múa cơ bản, đối mặt với tình cảnh như vậy, cũng không phải quá sợ sệt.
“Đây là chuyện như thế nào? Tại sao chúng ta qua đây, những người này đều nhường đường vậy?” Đỗ Vũ Hiên thắc mắc hỏi.
Lâm Hạc Tường cũng có chút buồn bực, tại sao sau khi những người này nhìn thấy mình, toàn bộ tự động tránh ra rồi.
“Mọi người mau xem, Lâm tiên sinh tới rồi.”
“Thì ra anh ta chính là Lâm tiên sinh à, Đại Đô Hội lưu truyền truyền thuyết của anh ta suốt, không ngờ rằng hôm nay nhìn thấy người thật rồi.”
“Khoảnh khắc kích động lòng người như vậy, tôi nhất định phải lưu lại, quá kích động rồi.”
Nghe thấy tiếng bàn luận của người bên cạnh, Lưu Hải Ninh trở nên kích động.
“Anh họ, Lâm tiên sinh trong miệng của những người này là đang nói anh sao?”
“Không ngoài dự đoán thì chắc là anh rồi.” Lâm Hạc Tường cười hô hô nói:
“Vì dù sao anh cũng thường xuyên đến đây, với lại có một lần, còn mời người chơi ở đây uống một ly, chắc họ nhận ra anh rồi.”
“Anh họ, anh thế này thì có chút khiêm tốn rồi, chúng ta ở đây chỉ có hai người họ Lâm, mà anh ta chỉ là thành phần tri thức nhỏ, ngay cả câu lạc bộ đêm cũng không mấy tới, làm sao sẽ có người quen biết anh ta chứ?”
“Cậu nói như vậy cũng có lý.”
Lâm Hạc Tường cười hô hô xua tay với những người khác, không ngờ rằng chỉ là tuỳ tiện qua đây dạo chơi, lại có được đãi ngộ như vậy, thật kích thích.
Lâm Hạc Tường lấy một tấm thẻ màu vàng ra, giao tới trên tay của nhân viên phục vụ.
“Nhân viên phục vụ, mở cho tôi một chỗ ngồi vip.”
“Dạ vâng thưa ngài, ngài đợi chút.”
“Anh họ, em thấy trên tấm thẻ này có mẫu chữ của Đại Đô Hội, là thẻ thành viên ở đây sao?” Lưu Hải Ninh hỏi rằng.
“Đây là thẻ thành viên quy cách cao nhất của Đại Đô Hội, gửi trước 100 nghìn tệ mới làm được.” Lâm Hạc Tường mỉm cười giải thích:
“Lúc bấy giờ khi khai trương anh qua đây ủng hộ, tiện thể thì làm một tấm, cho dù gọi món gì, đều là ưu đãi 30%, rất là đáng tiền.”
“Anh cũng quá dữ rồi đấy chứ, 100 nghìn tệ một tấm thẻ nói làm thì làm sao?”
“100 nghìn tệ thôi mà, cũng không có gì lớn lao, công sức mấy ngày thì kiếm về lại rồi.”
“Anh họ vẫn là anh tài giỏi, sau này em phải học hỏi từ anh rồi.”
“Đây có gì đâu, cũng không phải chuyện gì hay lắm.” Lâm Hạc Tường rất ra vẻ vẫy tay: “Đồ trên thực đơn, mọi người cứ việc gọi, không cần khách sáo với tôi, hôm nay tới đây rồi, như thế nào tôi cũng phải làm tròn trách nhiệm người chủ địa phương, đảm bảo để mọi người ăn tốt uống tốt chơi tốt.”
Mấy người con gái gật đầu tới tấp, bày tỏ cảm ơn với Lâm Hạc Tường.
Tuy anh ta không đẹp trai như chú Lâm, nhưng người ta dù sao cũng xài tiền rồi, vẫn phải cảm ơn người ta.
“Các bạn xem, tớ nói có đúng không, anh họ tớ vừa đến, cũng khiến cả hội trường kinh ngạc hết rồi chứ.” Lưu Hải Ninh cũng rất ra vẻ nói:
“Mọi người đều kêu anh họ tớ một tiếng Lâm tiên sinh, đây không phải tôn xưng mà ai cũng có thể hưởng thụ.”
“Được rồi Hải Ninh, mọi người là ra ngoài chơi, với lại đều là người mình, nên không cần lấy thân phận của anh ra khoe khoang đâu, như vậy cũng không có ý nghĩa.”
“Anh họ, khó trách anh có thể kiếm tiền nhiều, tính cách khiêm tốn này của anh, đúng thật không phải ai cũng có thể học được.” Lưu Hải Ninh cười ha ha nói:
“Đổi lại là em, có thể có mặt mũi lớn như vậy, chỉ mong sao ngày nào cũng lấy ra khoe khoang.”
“Tuổi của em còn nhỏ, đợi lớn hơn nữa thì sẽ không có suy nghĩ như vậy nữa.” Lâm Hạc Tường móc chéo chân, trên mặt ra vẻ văn chương nói, khá là có một chút mùi vị như chỉ điểm giang sơn:
“Được rồi, em đừng ca tụng anh nữa, chúng ta uống vài ly trước, một lát anh dẫn mọi người đến sàn nhảy chơi.”
“Được được được, em cũng có chút đợi không được nữa rồi.”
Cùng lúc này, xung quanh chỗ ngồi vip vang lên từng đợt tiếng nói ồn ào.
“Khốn khiếp, đều tránh ra, phía trước đừng cản đường.”
Nghe thấy có người hò hét ở phía sau, người đứng ở bên cạnh xem đều tự động tránh ra một con đường.
Phát hiện có vài người cầm đồ khác nhau đi về phía bên đây.
“Lâm tiên sinh, không biết ngài sẽ đến đây chơi, tôi cũng không chuẩn bị gì, chỉ gọi một chai champagne Armand de Brignac, ngài thử mùi vị xem.”
“Lâm tiên sinh, đây là em trai của tôi, vừa rồi trộm chai Lafite năm tám mươi hai ra từ trong tủ rượu của cha tôi, ngài thử xem.”
“Lâm tiên sinh, chúng tôi không có tiền gì, gọi một đĩa trái cây cho ngài, ngài đừng chê bai.” Một cô gái tóc ngắn cười hì hì nói.
“Lâm tiên sinh, tiền của chúng tôi cũng không nhiều, chỉ có thể tặng hai thùng bia cho ngài.”
“Còn chúng tôi nữa…”
Không bao lâu, trên bàn của chỗ ngồi vip để đầy đồ, thậm chí đã chất đống thành ngọn núi nhỏ, cho dù uống tới sáng hôm sau, e rằng cũng uống không hết.
Lâm Dật mỉm cười, đám người này cũng khá là có mắt nhìn, lại chủ động tặng đồ qua đây.
Đợi lát mình tính tiền hết cả hội trường vậy, không thể quá keo kiệt được.
Nhìn thấy đồ đạc để trên bàn, Lưu Hải Ninh cũng nhìn ngẩn người ra rồi.
Mặt mũi của anh họ cũng lớn quá rồi chứ.
Vừa ngồi xuống mấy phút mà lại có người chủ động tặng đồ qua đây.
Ghê gớm!
Thật ghê gớm!
“Mọi người nhìn thấy chưa? Đây chính là mặt mũi.” Lưu Hải Ninh ưỡn lưng nói:
“Nếu không có anh họ của tớ, cả đời này của các bạn, cũng không thấy được thế trận lớn như vậy.”
Đám mấy người con gái Đỗ Vũ Hiên cũng hết sức kinh ngạc.
Trung Hải này là thành phố giàu có đông đúc nhất Hoa Hạ, có thể ở trong một thành phố như vậy, có mặt mũi lớn như thế, đúng là anh họ của Lưu Hải Ninh không phải dạng vừa mà.
Nhìn thấy mấy cô gái nhỏ trước mắt này đều đưa ánh mắt cực kỳ hâm mộ về phía mình, Lâm Hạc Tường cười tít mắt nói:
“Mọi người cũng quá khách sáo rồi, chỉ là cùng em họ và vài người bạn học của em ấy qua đây chơi, các người vừa tặng rượu vừa tặng trái cây dĩa như thế, khiến tôi cũng ngượng ngùng quá.”
“Mẹ nó! Cậu là ai hả? Đừng quá tự mình đa tình nữa, chúng tôi nói đấy không phải là cậu, đừng ra vẻ ở đây nữa.”
Lâm Hạc Tường ngẩn người, những người ở trong chỗ ngồi vip này, ai nấy đều không có thân phận và mặt mũi gì, ngoài mình ra, ai còn có thể có đãi ngộ như vậy.
“Các người nói đấy không phải là tôi, còn có thể là ai?”
“Chuyện này, Lâm tiên sinh mà họ nói hình như là tôi.” Lâm Dật mỉm cười lúc này mới lên tiếng.
------
Dịch: MBMH Translate