"Anh, anh nói cái gì?!"
Lâm Hạc Tường suýt nhảy dựng lên vì kinh ngạc.
Không thể nào tưởng tượng được, Lâm Dật ở chỗ này sẽ có năng lực lớn như vậy.
"Không thể nào, anh chính là một ten tiểu bạch kiểm, đi đến nơi này còn phải ngồi xe của chị gái Lộ Lộ, anh làm sao có khả năng quen biết được nhiều người như vậy!" Lưu Hải Ninh không cho là đúng nói.
Lâm Dật sờ sờ mũi, cười nói:
"Tôi thực sự không biết những người này, nhưng bọn họ đều biết tôi."
"Bọn họ đều biết anh?"
Những người có mặt, ngoại trừ Vương Oánh, đều không thể nào hiểu được, Lâm Dật tại sao lại có năng lực lớn như vậy.
Đây cũng quá có mặt mũi rồi.
"Lộ Lộ, chú Lâm có phải thật sự là cán bộ lãnh đạo công ty không?" Đỗ Vũ Hiên nhỏ giọng hỏi: "Không có khả năng lắm."
"Chuyện này mình cũng không biết nữa."
"Được rồi, các em cũng đừng có mò mẫm nghe ngóng nửa, thân phận của chú Lâm các em cũng không đơn giản như các em nghĩ đâu." Vương Oánh nói.
"Lại còn một ... thân phận khác nữa ư!"
Đôi mắt của mấy cô gái, tràn đầy ngôi sao nhỏ.
Dưới cái nhìn của họ, Lâm Dật quả thực chính là vai nam chính.
Ban ngày thì anh ấy chỉ là một viên chức nhỏ bình thường, không lộ ra ngoài, nhưng đến buổi tối, anh ta liền sẽ biến thành một người khác, một người có thế chấn động thiên hạ.
Hơn nữa lớn lên quá đẹp trai, quá lợi hại.
"Lưu Hải Ninh, anh nghĩ sai rồi nha, chân chính lợi hại không phải anh họ của anh, mà là chú Lâm của chúng ta nha." Đỗ Vũ Hiên nói.
"Ha ha ..."
Lưu Hải Ninh lúng túng cười cười, không biết nói cái gì cho phải.
"Chị, anh rể tương lai của em lại có thân phận lợi hại như vậy sao? Sao chị không nói với em?" Vương Lộ nói: "Lykan ở tiểu khu lầu dưới, không phải là của anh rể tương lai của em chứ? Chị nói thật cho em biết đi."
Chị gái của mình, chỉ là sống trong một tiểu khu tầm trung, sẽ không lợi hại đến nổi có xe hơi hạng sang đậu ở trước nhà chứ.
Cho nên rất có thể chị gái là lừa gạt mình.
"Đừng làm rộn, chiếc xe kia hơn 60 triệu đấy, người bình thường ai có thể mua nổi chứ." Lưu Hải Ninh chua chát nói.
"Đúng là của cậu ấy." Vương Oánh nói: "Chị là sợ em có lòng hư vinh, cho nên ngay từ đầu không có nói cho em nghe."
Lưu Hải Ninh cùng đám nam sinh khác nghe đến đây thì choáng váng, thật sự là của anh ta?
Cũng quá hào phóng rồi!
"Hơn nửa đêm không nhảy disco, đều tụ ở đây làm gì?"
Nghe có người nói chuyện, đám người quay đầu nhìn lại.
"Tần thiếu gia đến!"
Nhìn thấy Tần Hán bước vào, đám người vây xung quanh Lâm Dật đều tránh sang một bên, chào hỏi mấy người mới đi vào.
"Chào Tần thiếu gia."
Nhìn thấy Tần Hán đi vào, Lâm Hạc Tường cúi đầu khom lưng chào hỏi, cũng nói:
"Tôi giới thiệu cho mọi người một chút, vị này chính là Thượng Hải Hoàng Trung Hải nổi tiếng, mọi người chắc hẳn chưa gặp qua anh ấy bao giờ, nhưng ở trên mạng chắc cũng đã nghe những tin tức liên quan đến Tần thiếu gia rồi."
Biết được người trước mắt chính là Tần Hán, Vương Lộ cùng Đỗ Vũ Hiên và các cô gái khác, đều nhìn anh ta với hai mắt phát sáng lên.
Tần Hán là một người siêu cấp nổi tiếng ở trên Internet, nếu như không biết anh ấy, cũng quá thất bại rồi.
"Chị Oánh, chị cũng ở đây à."
Nhìn thấy Vương Oánh, Lỵ Na nhiệt tình đi tới chào hỏi, khoác cánh tay của cô, nhìn giống như là chị em tốt với nhau.
Đối với Lỵ Na, Vương Oánh còn có một chút ấn tượng.
Trước đó, cô bị người đàn ông chạy BMW lừa bịp, chính là cô ấy đứng ra giúp một tay.
"Mọi người nhìn xem, tôi nói cái gì rồi, chỗ câu lạc bộ đêm này, đến đây tìm lão Lâm chơi quả thật là không sai mà." Tần Hán ha ha cười to nói.
"Anh Lâm trâu bò, những cô gái xung quanh anh tốt hơn nhiều so với những người mà chúng tôi tìm thấy." Cao Tông Nguyên nói.
"Nào chỉ là tốt hơn nhiều, mà còn trẻ hơn nữa chứ." Lương Kim Minh nói: "Vẫn là anh Lâ biết chơi."
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa." Lâm Dật chỉ vào Vương Lộ nói:
"Đây là em gái của chị Oánh, những người còn lại đều là bạn học của cô ấy, không phải những thứ ngổn ngang kia của các cậu đâu."
"Hóa ra đều là người một nhà, vậy thì càng tốt rồi." Tần Hán cười to nói:
"Hôm nay mọi người chơi thả ga, rượu của tối nay, toàn bộ do Lâm công tử trả tiền!"
" u da!"
"Lâm tiên sinh thật tuyệt vời!"
"Lâm tiên sinh tôi yêu anh!"
"Mẹ kiếp, anh đặc biệt đến là để bán tôi à." Lâm Dật cười mắng.
"Chủ yếu là do cậu có quá nhiều tiền, anh chỉ giúp cậu tiêu bớt thôi, sinh không mang đến, chết không thể mang theo, nếu không tiêu xài tiền nhiều như vậy để làm gì?!"
"Được, anh nói có lý."
Chỉ là một cái hóa đơn mà thôi, cũng không tiêu được bao nhiêu tiền, chút tiền lẻ này, Lâm Dật thật sự không để vào mắt.
Nhìn thấy dáng vẻ tiêu sái của Lâm Dật, Vương Lộ cùng những nữ sinh khác ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Đây mới thực sự chính là cuộc sống của xã hội thượng lưu.
Không biết tương lai của mình, có thể hay không bước vào cái vòng tròn đó.
Rầm!
Khi đám người đang phấn chấn hò hét, thì cánh cửa của Đại Đô Hội bị một cước đá bay.
Những người ở bên trong sửng sốt.
Bỗng nhiên quay đầu lại phát hiện, từ bên ngoài xông vào mấy chục người, mỗi một người đều có bộ dạng hung thần ác sát, hoàn toàn không giống như là đến nhảy disco, ngược lại như là đến đánh nhau.
"Đều mẹ nó cút ngay cho tao!" Người đàn ông tóc ngắn cầm trên tay gậy bóng chày, lớn tiếng kêu gào:
"Gọi Diêu Đông Lai cùng Lưu Cường ra đây cho tao!"
Lâm Dật quay đầu lại liếc nhìn, không khỏi nhíu mày.
Những người khác đều không nhận ra, nhưng có một người anh lại nhớ ra người này.
Chính là người ban ngày anh gặp phải Lý Khánh Phong.
Ban ngày, Tào Tĩnh Thu nói cô ta đến chết không đổi, muốn lấy lại danh dự.
Không nghĩ tới nhanh như vậy liền đem người đến đây, thật đúng là vì mặt mũi không thể để qua đêm.
"Tên này sao lại uy hiếp đến đây rồi."
Tần Hán ngậm thuốc lá, trong ánh mắt mang theo một chút nghiêm nghị.
"Anh biết những người này?" Lâm Dật hỏi.
"Đứng ở cửa vào, người đàn ông trung niên ngậm thuốc ở kia, thấy không?"
"Ừm."
"Ông ta tên Trương Ngạo, là một trong hai thuộc hạ của Vương Ma Tử." Tần Hán nói:
"Đừng nhìn bộ dáng ông ta như đàn bà mà nghĩ có thể ăn hiếp. Nghe nói trên người anh ta còn có người làm quan, nhưng không biết là thật hay giả."
"So với Diêu Đông Lai cùng Lưu Cường thì sao?." Lâm Dật hỏi.
"Cao hơn bọn họ một cấp bậc." Tần Hán nói: "Tuy rằng Cường đầu trọc cùng Diêu Đông Lai ở Trung Hải cũng là nhân vật không lớn không nhỏ, còn có điểm này bài diện, nhưng ở khu vực Trung Hải này cũng có mấy người có thực lực giống gần như họ vậy."
"Nhưng Vương Ma Tử cùng Trương Ngạo những người này, cũng đã có thành tựu rồi, chắc cậu cũng hiểu có ý gì."
"Anh nói như vậy, tôi đã hiểu." Lâm Dật nói: "Nói cách khác, Diêu Đông Lai cùng Lưu Cường muốn đến những nơi thanh nhã không khó khăn."
Từ thái độ của Tần Hán, Lâm Dật cũng có thể nhìn ra chút đầu mối.
Khi anh nhìn thấy Lưu Cường trước đây, cũng chỉ là mấy lên ngốc nghếch có chút cơ bắp.
Bây giờ thấy Trương Ngạo, tuy rằng cũng là hùng hùng hổ hổ, nhưng mức độ nhẹ nhàng hơn, đủ để thấy rõ địa vị của những người này trong giang hồ cao hơn nhiều so với Diêu Đông Lai và Lưu Cường.
Một câu “có thành tựu” liền đủ để chứng minh vấn đề.
"Xem ra buổi tối hôm nay không được yên bình rồi." Lâm Dật cười cho nói.
"Này không phải rất tốt sao? Có chuyện náo nhiệt để nhìn rồi."
Lương Kim Minh cùng Cao Nguyên Tông ngồi dựa vào trên ghế dài, cười ha hả nói: "Không nghĩ tới còn có tiết mục đặc biệt như này, thật là kích thích nha."
"Thì ra hôm nay ba người các cậu tới đây là xem náo nhiệt chuyện của tôi a." Lâm Dật cười ha hả nói.
------
Dịch: MBMH Translate