Vẻ mặt Lý Khánh Phong vui vẻ, không nghĩ tới Lâm Dật nhanh như vậy liền sợ hãi.
Có vẻ như việc tìm đến Trương Ngạo, quả thật là một sự lựa chọn chính xác.
Mặc dù vẫn phải chưa cho anh ta 30% phí phúc lợi, nhưng số tiền bỏ ra thực sự xứng đáng.
"Chờ đã."
Lý Khánh Phong vừa định lấy chi phiếu, Trương Ngạo đứng ở một bên ngăn lại, sau đó nhìn Lâm Dật nói:
"Lâm tiên sinh, những người như anh, lúc trước tôi cũng tiếp xúc qua không ít, nếu như Lý Khánh Phong hôm nay dám đem chi phiếu đi, tôi tin tưởng anh về sau cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu ta, nhất định sẽ lại đi gây sự với cậu ta, cho nên tôi cần thiết nhắc nhở anh một câu, nếu như về sau bởi vì chuyện này, anh lại đi tìm Lý Khánh Phong gây phiền phức, tôi Trương Ngạo sẽ ra mặt."
Quy củ của Trương Ngạo ở phương diện này thể hiện vô cùng tinh tế.
Nếu như hôm nay chỉ là một lần mua bán, tương lai cuộc sống của Lý Khánh Phong, tất nhiên sẽ không dễ chịu.
Dựa theo quy củ trên giang hồ, chuyện này Trương Ngạo sẽ phụ trách tới cùng.
Nếu như về sau, Lâm Dật lại bởi vì chuyện này mà tìm Lý Khánh Phong gây phiền phức, anh ta sẽ không đòi hỏi thêm tiền cho đến khi giúp cậu ta giải quyết sự việc một cách tốt nhất.
Đương nhiên, nếu như Lý Khánh Phong còn có những chuyện khác nữa, như vậy liền tính bổ sung sau.
Và đây chính là cái gọi là quy củ.
"Yên tâm, Lâm Dật tôi có thể nhỏ mọn như vậy sao, việc sau này tìm anh ta tính sổ tôi xưa nay cũng sẽ không làm."
"Vậy dĩ nhiên là tốt nhất."
Sắc mặt của Trương Ngạo có chút không kiên nhẫn.
Lấy về được 18 triệu mình có thể nhận được 30% trong đó, chỉ vài tiếng đồng hồ đã kiếm được 5,2 triệu, phương thức kiếm tiền như vậy, thật là khiến người ta muốn ngừng mà không được.
"Lâm tiên sinh sảng khoái như vậy, vậy tôi liền không khách khí nữa." Lý Khánh Phong nói:
"Tuy rằng việc này ồn ào đến không vui, nhưng chúng ta cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết, về sau có chuyện gì, chỉ cần gọi Lý Khánh Phong tôi một tiếng, tôi khẳng định sẽ dốc hết sức giúp anh, sẽ không qua loa."
Lâm Dật không nói lời nào, chỉ là cười cười.
Tần Hán châm một điếu thuốc, tựa ở trên ghế dài.
Anh ta không biết trong hồ lô của Lâm Dật có cái gì, nhưng anh ta luôn cảm thấy, Lâm Dật sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy.
Nếu không, cậu ta cũng không phải là Lâm Dật rồi.
Hô thông!
Ngay khi Lý Khánh phong lấy chi phiếu đi trong nháy mắt, Lâm Dật liền cầm lấy một cái bình màu đen trên bàn, rắn chắc, nện vào đầu của Lý Khánh Phong!
A!
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Lý Khánh Phong ôm đầu, co quắp đã nằm trên mặt đất.
Máu chảy ra đất có hỗn tạp vết rượu, đau đến nhe răng nhếch miệng, đứng lên cũng không nổi.
"Thật ra con người tôi, tính cách cũng rất giống với anh, không thích qua ngày khác trả thù, chuyện ngày hôm nay, dĩ nhiên là coi như chấm dứt."
Tần Hán cùng Trương Ngạo và những người khác đều bị dọa sợ hết hồn.
Ai cũng không nghĩ tới, Lâm Dật sẽ cầm bình rượu lên đánh như thế.
"Lâm tiên sinh anh đây là có ý gì, tiền đều lấy ra rồi, chẳng lẽ còn không muốn cho sao?" Trương Ngạo nói.
"Tiền của Lâm Dật tôi, ai nói lấy là lấy được sao?"
"Trương Ngạo tôi đứng ở nơi này, lẽ nào một chút mặt mũi cũng đều không đáng?"
"Cửa ở phía sau, mang theo người của anh nhanh lên một chút biến đi, đừng chậm trễ tôi uống rượu."
Phần lớn mọi người ở bên trong đều bị sợ đến choáng váng.
Ai cũng không nghĩ tới, Lâm Dật sẽ tàn nhẫn như vậy.
Đối phương nhưng là Trương Ngạo, sau lưng của hắn có lão đại gọi là Vương Ma Tử nổi danh.
Hiện tại đã xảy ra chuyện lớn như vậy, đã đến mức không có cách nào kết thúc được nữa.
"Móa, Trương Ngạo tôi lăn lộn nhiều năm như vậy, anh coi tôi là kẻ ăn chay sao!"
Trương Ngạo lên cơn giận dữ, không quản nhiều như vậy, giơ quả đấm, hướng Lâm Dật đập tới.
Thân thủ của Trương Ngạo quả thực đúng như lời Tần Hán nói, từ góc độ xuất thủ liền có thể nhìn ra, hẳn là đã từng luyện qua.
Nhưng Lâm Dật cũng không kém, dưới sự giúp đỡ của trí tuệ Hiền Giả, vô số kỹ xảo đánh lộn, cũng đã thuộc nằm lòng, anh hoàn toàn tự tin có thể đối phó được với Trương Ngạo.
Lâm Dật xoay người sang một bên, tránh thoát được cú đấm của Trương Hạo.
Sau đó tay trái nắm cánh tay của anh ta, hướng về phía bên mình kéo tới.
Tay phải cầm nửa chai rượu, là cái chai vừa rồi dùng để nện Lý Khánh Phong, cũng thuận thế đâm vào bụng dưới của anh ta!
A!
Tiếng kêu thảm thiết lần nữa truyền đến, Trương Ngạo ôm chặt vết thương của mình, trừng hai mắt.
"Anh, anh..."
"Lão đại!"
Nhìn thấy Trương Ngạo bị thương, tiểu đệ của hắn vội vàng chạy tới, muốn đỡ anh ta dậy.
Bây giờ không phải là lúc báo thù, phải nhanh chóng đưa lão đại đến bệnh viện, bằng không sẽ chết người mất.
"Tất cả mọi người đứng yên, nếu ai dám đi đỡ anh ta dậy, ngày mai tôi gọi xe, an bài cho toàn bộ người nhà của người đó." Lâm Dật cầm nửa chai rượu đẫm máu, chỉ vào đám người mà nói.
Khóe miệng Tần Hán khẽ co giật.
Lão Lâm này cũng là thật trâu bò, lớn lối như vậy cũng đều làm được.
Lương Kim Minh cùng Cao Tông Nguyên cùng giơ ngón tay cái lên.
Anh Lâm đúng là đủ tàn nhẫn nha.
"Diêu Đông Minh." Lương Kim Minh nói một tiếng, "Đi lấy thêm vài chai rượu đến đưa cho anh Lâm, vật này có thể so với gậy bóng chày dùng thuận tay hơn nhiều."
Vẻ mặt Diêu Đông Lai muốn suy sụp, những người nhà giàu này thật đúng là coi trời bằng vung, nếu như lại như thế đập xuống, không phải sẽ xảy ra án mạng sao.
Đàn em của Trương Ngạo sợ đến mức không dám nhúc nhích một chút gì.
Tới thì sẽ nằm phí trước đầu xe tải, cả nhà của mình cũng bị tính vô, chuyện như vậy ai mẹ nó chịu được.
Trương Ngạo ôm chặt vết thương, nằm trên đất, trên mặt đã không còn chút máu, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
"Đưa, đưa tôi đi bệnh viện ..."
"Không phải anh muốn tiền sao? Hiện tại không cần nữa à?" Lâm Dật thản nhiên nói.
"Không, không được rồi, đưa tôi đi bệnh viện, van cầu anh ..."
Trương Ngạo cũng biết tình huống của mình, nếu cứ kéo dài như thế này, chính mình phải mất máu quá nhiều mà chết.
Tiền gì gì đó không quan trọng, bảo vệ mạng nhỏ mới quan trọng.
Ném nửa chai rượu đang cầm trên tay xuống, vẩy vẩy máu trên tay, Lâm Dật nhìn những người khác nói:
"Mẹ nó còn không cút khỏi chỗ này, chờ tôi mời các anh nhảy disco ở đây nữa sao?"
Đàn em của Trương Ngạo đều rung sợ, lần lượt tiến lên, đem anh ta cùng Lý Khánh Phong đỡ lên, phần lớn đều xám xịt chạy khỏi chỗ này.
Bốn phía yên tĩnh lại, nhưng cũng làm cho khắp nơi đều bừa bãi.
Mà những người có mặt cũng không có tính chơi tiếp, đều lẳng lặng nhìn Lâm Dật cùng Tần Hán, không biết bọn họ tiếp đó sẽ làm gì.
"Lão Lâm cậu yên tâm, mấy anh em sẽ giúp cậu chuyện này." Tần Hán trượng nghĩa nói.
"Nếu tôi muốn các anh giúp, thì đã không động thủ với hắn ta rồi." Lâm Dật cười nói:
"Việc này nên làm gì thì làm, các anh cũng không cần để ở trong lòng, có việc gì cứ để cho bọn họ tới tìm tôi là được."
"Như vậy sao được, Vương Ma Tử người kia xác thực không phải dễ trêu đâu, vẫn là mau chóng xử lý một chút thì tốt hơn."
"Không cần đâu, cũng không thể gặp phải chút phiền phức, đều để cho các anh giúp tôi giải quyết được."
Lâm Dật đứng dậy, duỗi eo lười biếng, nhìn Vương Oánh và những người khác nói:
"Bây giờ cũng không còn sớm, chúng ta trở về đi, nếu như còn chưa chơi đã, lần sau quay lại cũng được."
"Ừ, chúng ta đi thôi."
Vương Lộ cùng Đỗ Vũ Hiên và những người khác có chút sợ sệt, trước đó cảm giác nơi này thật thú vị.
Sau những gì xảy ra ngày hôm nay, họ đều sợ không dám đến nữa.
Nhìn thấy vết máu đầy trên đất, Vương Oánh thầm thở dài.
Mình và Lâm Dật, nên tính là người của hai thế giới rồi.
Về sau phải làm rõ lập trường của mình.
------
Dịch: MBMH Translate