Dưới sự chú ý của mọi người, Lâm Dật và những người khác bước ra khỏi Đại Đô Hội.
"Hôm nay vốn muốn mời mọi người cùng vui chơi, không nghĩ tới lại xảy ra việc này, chờ tôi chọn thời gian khác, gọi các cậu đi ra ngoài họp mặt."
"Anh em trong nhà, đều là chuyện nhỏ."
Tần Hán phất tay một cái, nhìn Lâm Dật và những người khác rời đi, sau đó quay đầu lại, hướng về phía Lương Kim Minh cùng Cao Tông Nguyên nói:
"Mấy ngày nay, các cậu cũng đều lưu ý đến việc này, Lão bất tử Vương Ma Tử kia vẫn có chút phân lượng phải chú ý kỹ một chút đừng để chuyện đáng tiếc xảy ra."
"Biết rồi Tần ca."
Giao phó xong, Tần Hán quay đầu lại nhìn Diêu Đông Lai cùng Lưu Cường, "Mấy ngày nay, Đại Đô Hội sẽ ngừng kinh doanh để chấn chỉnh lại. Nếu như Vương Ma Tử phái người đến gây sự, các anh cũng tổn thất không nhỏ đâu, tôi cùng lão Lâm cũng không có khả năng bất cứ lúc nào cũng đều ở đây hết."
Tần Hán biết rõ, sự tình náo đến nước này, bất kể là ai bị thua thiệt, cũng không thể làm cho đối phương nhượng bộ.
Bởi vì không phải ai cũng là người hiền lành, về mặt thực lực cũng là thế lực ngang nhau, còn chưa tới mức độ nghiền ép nhau, cho nên cần giảm bớt tổn thất nhất có thể.
"Cảm ơn Tần thiếu gia nhắc nhở, chúng tôi biết phải làm sao rồi."
"Được rồi, trước tiên cứ như vậy đi, chúng tôi đi trước."
Thu xếp xong chuyện ở Đại Đô Hội, Tần Hán và những người khác lái xe rời đi, chuẩn bị tìm một nơi để tiếp tục chơi.
…
Sau khi rời khỏi Đại Đô Hội, Lâm Dật và mọi người chia tay nhau, cùng hai chị em Vương Oánh trở về nhà.
"Anh rể, anh vừa nãy quá đẹp trai, quá xuất sắc." Vương Lộ kích động nói:
"Giống như đang đóng phim truyền hình vậy, em về sau nếu như thành minh tinh, khẳng định đề cử với đạo diễn, cho anh diễn vai đại ca hắc đạo, giống như anh vậy tao nhã mà hung hãn, chỉ cần vừa xuất hiện trên máy quay, chắc chắn sẽ nổi!"
"Em cũng đừng đánh chủ ý xấu lên người của anh Lâm." Vương Oánh nói: "Số tiền kiếm được ở trong làng giải trí, còn chưa đủ cho anh ấy mua xe hàng năm đấy."
"Nói cũng đúng nha." Vương Lộ nói ra: "Lấy thực lực của anh Lâm, cũng không có khả năng xem sắc mặt của người khác để sống."
Lâm Dật cười cười, không có để hai người họ tiếp tục nói chuyện mà lên tiếng nói:
"Được rồi, hai người đến nhà rồi, tôi đi về trước đây."
"Bây giờ cũng hơn 12 giờ đêm rồi, hay là cậu ở lại đây một đêm đi." Vương Oánh nói: "Chị cùng Lộ Lộ ở một phòng, phòng ngủ chính để cho cậu."
"Chị, chị nói cái gì vậy? Chị nếu như ở chung một phòng với em, anh rể ở lại cũng không có ý nghĩa gì cả."
"Em nói bậy cái gì đấy." Vương Oánh oán trách một câu.
Dù sao cũng là em gái của mình, cô ấy có chút ngượng ngùng.
"Nào có nói bậy." Vương Lộ nói: "Hay là như vậy đi, em đi khách sạn ở, hai anh chị ở nhà, em cũng mười tám rồi, cũng là người trưởng thành rồi, đều hiểu cả."
"Em biết cái gì, mau trở lại lên lầu ngủ đi."
Lâm Dật cười cười, "Được rồi, hai chị em về nhà đi, chỗ này cách nhà của tôi cũng không xa, tôi đi về trước đây."
"Vậy cậu trên đường lái xe chậm một chút."
"Ừm, tôi biết rồi."
"Anh rể bye bye."
Nhìn theo Lâm Dật rời đi, hai người lên lầu, Vương Oánh cởi quần áo ra, chuẩn bị đi tắm rửa nghỉ ngơi.
"Chị đã nói với em rồi, về sau không cho phép gọi Lâm Dật là anh rể nữa."
"Hả? Anh ấy cũng đã đến nhà của mình rồi, chẳng lẽ còn không tính là anh rể của em sao?"
"Chị so với cậu ấy lớn hơn vài tuổi, hơn nữa còn ly dị, em cảm thấy chị có xứng với cậu ta không?"
Vương Lộ bĩu môi, "Anh Lâm quả thật rất xuất sắc."
Không nói đến giá trị nhan sắc, hơn nữa còn có tiền, quan trọng nhất là, có tinh thần trách nhiệm, không tìm được một chút khuyết điểm gì.
Trái lại chị gái của mình, tuy rằng lớn lên cũng xinh đẹp, nhưng ở những phương diện khác, có vẻ như là không tốt cho lắm.
Lại như chị gái nói, chị ấy đã ly dị, như vậy nhìn theo hướng này, một chút lợi thế cũng không có.
"Chị, hai người thực sự không phải loại quan hệ kia sao?" Vương Lộ dò hỏi.
"Nhóc con đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh lên một chút rửa ráy rồi đi ngủ đi."
"Hắc hắc, chị nói như vậy em liền biết rồi." Vương Lộ cười nói: "Anh Lâm ưu tú như vậy, coi như là loại quan hệ kia, em cũng có thể tiếp nhận được."
"Đi đi đi, tắm rửa đi, chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi nhiều!"
"Được rồi."
...
Bệnh viện đệ nhất thành phố Trung Hải.
Thủ hạ của Trương Ngạo, đã đợi sẵn ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
Nhưng trên chiếc ghế dài bên cạnh, có một người đàn ông trung niên mặc quần tây bằng vải lanh và áo choàng trắng đang ngồi.
Hình dáng người đàn ông trung niên đáng sợ, trên mặt đều là nếp nhăn, trông rất là khó chịu.
Người đàn ông này tên là Vương Binh, lúc trước từng làm công nhân container trong bến tàu Hải Dương Sơn.
Cuối cùng dựa vào sự nỗ lực quyết tâm, ông được ông chủ đánh giá cao và trở thành đội trưởng đội bảo vệ, phụ trách tuần tra, bảo vệ an ninh cho toàn bộ bến tàu.
Dựa vào sự thuận tiện trong công việc, Vương Binh làm quen không ít người, cuối cùng lập ra một thế lực khác tại Trung Hải sóng gió lẫn lộn này.
Trải qua hai mươi mấy năm phát triển, ông đã trở thành một trong những nhân vật ở thế giới ngầm Trung Hải có tiếng tăm, ai thấy cũng đều phải gọi một tiếng Vương ca.
Nhưng ở sau lưng của ông, mọi người đều quen thuộc gọi là Vương Ma Tử.
Ngoại trừ Vương Ma Tử, ở bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông da ngăm đen, cao tầm 1m9, râu ria xồm xoàm trên cằm, gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngay cả khi anh ta thở tựa hồ cũng lộ ra sự tàn nhẫn.
Người đàn ông này tên là Nghiêm Bưu, giống như Trương Ngạo, anh ta là cánh tay đắc lực của Vương Ma Tử.
Nhưng thực lực ở trên Trương Ngạo, tàn nhẫn hơn sơ với Trương Ngạo!
"Lão đại, em đã hỏi xong những người ở phía dưới, người động thủ tên là Lâm Dật, xuất thân trong gia đình tốt và là anh em với Tần Hán." Nghiêm Bưu nói:
"Lúc xảy ra chuyện, Tần Hán có ra mặt bảo vệ cậu ta."
"Tần Hán là một người thông minh, nếu như chỉ là bạn bè bình thường, hẳn là sẽ không đứng ra nhúng tay vào chuyện của chúng ta, quan hệ hẳn là không bình thường."
Tần Hán, Vương Binh lúc trước từng tình cờ đụng phải anh ta một lần lúc đi ăn cơm, đối với anh ta cũng có biết một chút.
Ông vẫn luôn cho rằng Tần Hán không phải là người con nhà giàu ăn chơi trác táng.
Đầu óc vẫn phải có.
"Việc này có cần chào hỏi qua nhà họ Tần không?" Nghiêm Bưu hỏi.
"Đây là chuyện của Tần Hán, còn không đến mức đưa lên trên gia tộc để xử lý." Vương Binh nói: "Chúng ta tự mình xử lý là được rồi."
"Nhưng tôi nghĩ, người tên Lâm Dật này, có thể cùng Tần Hán xưng huynh gọi đệ, hơn nữa thân thủ cũng không kém. Như vậy thế lực của anh ta cũng không phải nhỏ, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút."
"Cậu là nói cẩn thận cái gì?" Vương Binh nhàn nhạt hỏi.
"Nếu như trực tiếp động thủ với anh ta, có vẻ không quá thỏa đáng cho lắm." Nghiêm bưu nói: "Tôi thấy nữ nhân bên cạnh anh ta cũng không ít, trước tiên chúng ta có nên ra tay từ những người này không?"
"A Bưu, cậu cùng ở bên cạnh tôi thời gian cũng được bảy, tám năm rồi." Vương Binh thở dài nói.
"Đã 8 năm chẵn."
"Đã lâu như vậy rồi, tại sao một chút tiến bộ cũng đều không có." Vương Binh nói:
"Đến bây giờ cũng đã lăn lộn tới như vậy rồi, gặp phải chút chuyện vậy còn dùng những thủ đoạn thấp hèn này để giải quyết vấn đề, cả đời đều sẽ không có tiền đồ đâu."
"Lão đại, anh không phải là dạy tôi, làm việc chỉ nhìn kết quả, không cần nhìn quá trình sao."
"Lúc trước khi tôi nói lời đó, bởi vì chúng ta vẫn chưa đứng vững ở Trung Hải này, bây giờ không giống nhau. Nếu như chúng ta vẫn chơi theo cách trước đây, là lên không được trên đài." Vương Binh trên tay cầm Phật châu, chậm rãi nói:
"Người khác đánh cậu, cậu lại tìm người đánh hắn một trận, cái này gọi là có qua có lại."
"Người khác đánh cậu, cậu cầm cái cuốc, đi đào mộ tổ người ta lên, cái này gọi là không tuân thủ quy củ, là tiểu nhân, đã hiểu chưa?"
"Em hiểu rồi lão đại." Nghiêm bưu nói:
"Em hiện tại liền đi điều tra người này, nhất định phải khiến hắn cho chúng ta một câu trả lời."
"Trước tiên đừng có gấp, hiện tại công ty đang có dự án đấu thầu với nhà họ Triệu. Nếu như gần đây nháo ra chuyện gì, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của công ty và nó sẽ ảnh hưởng đến kết quả đấu thầu. Chờ nửa tháng nữa, chúng ta lại tiếp tục việc này, đến lúc đó muốn động thủ cũng không muộn."
"Được!"
------
Dịch: MBMH Translate