Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Dâm Dật thức giấc, đã là hơn 9 giờ.
Điện thoại có tin nhắn wechat Kỷ Khuynh Nhan gửi tới.
Kỷ Khuynh Nhan: “Hôm qua mệt quá nên ngủ quên hả? Anh cũng đâu thiếu tiền, lao lực vậy làm gì, dậy rồi thì gọi điện cho em.”
Lâm Dật đoán được, có lẽ do sáng nay không tới đón cô đi làm, cho nên cô nghĩ mình còn ngủ.
Nếu đến trưa vẫn không nhận được tin tức của mình, có khi cô đi báo cảnh sát luôn cũng nên.
Sau khi đọc tin nhắn của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật gọi điện lại cho cô để cô bớt lo lắng.
Lại nghe được vài câu lải nhải của Kỷ Khuynh Nhan trong điện thoại.
Vì không để Lâm Dật liều mạng như vậy nữa, đến cả những câu kiểu “Em nuôi anh” cô cũng sắp nói ra luôn rồi.
Sau khi rửa mặt, Lâm Dật ra ngoài ăn bữa sáng đơn giản, rồi lại tiếp tục lái Didi.
Lái được một khoảng thời gian dài như vậy, Lâm Dật cũng coi như quen thuộc với cái nghề này.
Hiệu suất tăng lên không ít, mỗi ngày đều gặp phải những kiểu người muôn hình muôn vẻ.
Có lúc Lâm Dật cảm thấy công việc này cũng không tồi, còn rèn luyện được tính cách.
Hơn 1 giờ chiều, tổng cộng nhận bảy đơn, cũng chạy hơn 100km, hiệu suất tăng lên vững vàng.
Reng reng reng...
Ngay lúc Lâm Dật chuẩn bị nhận đơn thì nhận được điện thoại của Vương Nhiễm.
“Thầy Lâm, em muốn báo với thầy chuyện này.”
“Ừm, em nói đi.” Lâm Dật dừng xe bên đường, chuẩn bị nghe Vương Nhiễm báo cáo công việc.
Tuy rằng năng lực nghiệp vụ vẫn còn khiếm khuyết, nhưng thái độ làm việc không có gì phải bàn, mỗi ngày em ấy đều sẽ sắp xếp việc lớn việc nhỏ trong ngày soạn thành văn bản rồi gửi đến cho mình.
Nếu như có chuyện gì gấp thì sẽ gọi điện thoại báo, giống như hôm nay.
“Hiện tại Cisco đã hoàn thành nghiên cứu thử nghiệm rồi, hôm nay đã nhận được 2 container, bên trong toàn là nguyên vật liệu. Hình như là chuẩn bị sản xuất toàn bộ dây chuyền.”
Lâm Dật gật đầu, từ những báo cáo trước đó của Vương Nhiễm, Lâm Dật đã đoán được sẽ có ngày hôm nay, không cách biệt mấy ngày so với thời gian và dự đoán của mình.
“Trừ những thứ này, Tào Tương Dư còn có chiều hướng gì khác không?”
“Hôm qua em vô tình nghe được hắn nói chuyện điện thoại, hình như Cisco có ý muốn thêm nhà sản xuất phụ tùng gốc, nhưng cụ thể chắc chắn là khi nào thì em không rõ.”
“Được, tôi biết rồi.” Lâm Dật nói.
“Ở công xưởng đợi tôi, bây giờ tôi qua đó một chuyên, đúng rồi, còn có chuyện này giao có em nữa, liên hệ với 2 xe cẩu, kêu họ lái chúng vào công xưởng, nhanh lên nhé, lát nữa tôi cần dùng.”
“Biết rồi thưa thầy Lâm.”
Mặc dù không biết Lâm Dật định dùng xe cẩu để làm gì, nhưng Vương Nhiễm cũng không hỏi nhiều, gật đầu đáp ứng.
Lâm Dật quay đầu nhìn bốn phía, tìm chỗ đỗ xe, sau khi đỗ xong thì bắt xe đi về phía khu công nghiệp Hướng Dương.
Lái xe Lykan thì quá phô trương, nếu như lái qua đó thật, không những không giải thích được, mà cũng khó vòi tiền.
Diễn viên mà, phải chuyên nghiệp một chút.
40 phút sau, Lâm Dật bắt xe đi tới khu công nghiệp Hướng Dương.
Như thường lệ, Lâm Dật dừng lại ở trước cửa nhà máy của Cisco lâu một chút.
Nhưng hôm nay lại phát hiện ra chỗ khác thường.
Có hai chiếc Toyota coaster chạy từ công xưởng của Cisco ra, đi càng lúc càng xa.
Phát hiện này khiến Lâm Dật hoài nghi.
Bình thường mà nói chỉ có quan chức mới mua những chiếc xe như vậy, chẳng lẽ là lãnh đạo cấp trên xuống kiểm tra?
Lâm Dật nghĩ, có lẽ cũng có khả năng này.
Công nghệ chip 1.0 của Cisco đã được ngành công nghiệp công nhận, trở thành ngành sản xuất công nghiệp công nghệ cao có thể khai thác ở Trung Hải, lãnh đạo tới đây kiểm tra tình hình của nơi này cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Lâm Dật xoa xoa cằm, nếu như lãnh đạo thật sự tới đây thị sát, Tào Tương Dư lại có cơ hội khoa trương rồi.
Sau đó, khi Lâm Dật vào tới nhà máy khoa học kĩ thuật, thấy máy cẩu đã đậu ở cửa rồi. Hiệu suất làm việc của Vương Nhiễm cũng khá ổn.
Vào trong nhà máy, có thể nghe thấy tiếng ầm ầm của nơi đây, còn nhìn thấy không ít người qua lại vội vàng.
Thậm chí còn có người cầm hai chiếc bánh crepe hoa quả từ bên ngoài vội vã chạy vào, dường như bận đến mức không có cả thời gian ăn cơm.
Hoàn toàn tương phản với vẻ tĩnh lặng của mấy ngày trước.
Đến phòng làm việc, Vương Nhiễm đang hí hoáy trước máy tính, bộ dạng tập trung tinh thần, đã có dáng vẻ nữ lãnh đạo của nơi này rồi.
“Thầy Lâm, thầy tới rồi.” Vương Nhiễm đứng dậy nói.
“Máy cẩu đã tới rồi, công xưởng có chỗ nào cần cải tiến ạ?”
“Không phải cải tiến, mà phá hủy.” Lâm Dật cười ha hả nói: “Thông báo với chủ máy cẩu, đập hết mấy kho hàng bên trong đi.”
“Hả? Đập hết kho hàng đi?”
Vương Nhiễm đứng hình, nhất thời không hiểu được tại sao Lâm Dật lại làm như vậy.
“Cứ làm theo lời tôi là được, lúc ra tay sẽ có người đến ngăn cản chúng ta.”
“Ồ ồ.”
Vương Nhiễm vẫn có chút không hiểu, kho hàng trước mắt, máy cẩu ở trước cửa, nói phá là phá, dù cho có người tới ngăn cản cũng cản không kịp.
Hai người ra khỏi phòng làm việc, chủ máy cẩu đã chuẩn bị vào vị trí, chỉ cần dặn dò một tiếng là có thể bắt đầu làm việc.
“Bác tài, nhanh chút, lát nữa tôi còn có việc, nhanh phá hết 4 kho hàng phía sau đi, sau đó đào một cái hố sâu 2m ngay chỗ đó.”
“Ông chủ à, kho hàng tốt như vậy phá đi thì tiếc quá.” Người tài xế thành thật nói.
“Có gì đáng tiếc đâu, đào một cái hố to, sau này tôi nuôi cá cảnh, đợi sau này phong cảnh thay đổi, muốn bao nhiêu tiền có bao nhiêu tiền, còn mấy kho hàng này giữ để làm cái gì?”
“Không phải chứ, dỡ kho hàng để nuôi cá cảnh?”
Tài xế máy cẩu ngơ người luôn, có phải bại hoại quá rồi không?
Với cái đức hạnh này của cậu chắc chắn nuôi cá cảnh cũng nuôi không tốt rồi!
“Không sai, bây giờ cứ phá đi, nếu như hiệu quả tốt thì sau này dỡ hết cả khu công xưởng này, nuôi nhiều chút, không chừng tôi còn có thể trở thành tỷ phú thế giới cũng nên.”
Hai tài xế máy cẩu cũng cạn lời.
Sống bấy nhiêu năm, chưa nghe thấy có tỷ phú thế giới nào giàu vì nuôi cá cảnh cả.
“Được rồi, mấy người nhanh tay chút đi.” Lâm Dật nói.
“Thư ký của tôi thương lượng với hai người 1500 một ngày đúng không, nếu như tốc độ nhanh tôi tăng thêm 500 nữa.”
“Ông chủ à, vừa gặp mặt tôi đã biết, cậu chắc chắn là nhân tài nuôi cá cảnh, không quá 5 năm, nhất định sẽ thành người tỷ phú thế giới.”
“Tôi thích câu này đó, nhanh bắt tay vào làm đi, phá hết cả 4 kho hàng này, động tác nhanh nhẹn chút.”
“Vâng.”
Hai tài xế máy cẩu vô cùng nhiệt tình vào khoang điều khiển, với điệu bộ chuyên tâm đó, đừng nói là 4 kho hàng, dù cho là 4 tàu sân bay cũng tin tưởng giao cho hai người phá.
Nhìn thấy hai người tràn đầy tự tin, Lâm Dật cùng Vương Nhiễm tới bên cạnh giám sát.
Vương Nhiễm hơi đau lòng, nếu như phá đi thì tiếc quá, không phải thầy Lâm nói sẽ có người đến ngăn cản sao, rốt cuộc là ai đến chứ!
Chẳng lẽ là Tào Tương Dư sao?
Hắn đang ở Cisco, có khi còn không biết đến chuyện này thì tới đây kiểu gì!
Reng reng reng...
Ngay lúc này điện thoại của Lâm Dật reo lên.
Đúng như dự đoán, là Tào Tương Dư gọi đến.
Vương Nhiễm bất ngờ.
“Thầy Lâm, Tào Tương Dư gọi điện tới!”
------
Dịch: MBMH Translate