“Kích động thế làm gì?” Lâm Dật nói: “Bình tĩnh chút.”
“Hắn gọi tới ngăn cản thầy phá kho hàng sao?”
“Tất nhiên, nếu không bây giờ hắn gọi cho tôi làm gì.”
“Nhưng sao hắn biết chuyện chúng ta phá kho hàng.” Vương Nhiễm rất tò mò.
“Em đoán xem?”
Vương Nhiễm nghĩ, cuối cùng bỗng nhiên tỉnh ngộ:
“Không lẽ Khoa Sáng của chúng ta có tai mắt của hắn?”
“Thông minh.” Lâm Dật cười nói:
“Bây giờ, có khi đến cả ông lão canh cửa bên ngoài cũng bị hắn mua chuộc rồi, bây giờ ở đây, bất kể là nhất cử nhất động của em hay của tôi, hắn cũng đều nắm rõ.”
Nói đoạn, Lâm Dật vươn tay tắt điện thoại, không nghe.
“Thầy Lâm, sao không nghe, mau nghe đi chứ.” Vương Nhiễm không nhịn được thúc giục.
Đợi bao lâu cũng chỉ đợi mỗi cuộc điện thoại này thôi, nếu không nghe chẳng phải phí sức sao.
“Vội cái gì, mất bình tình thế này, sau này không làm việc lớn được.”
“Ồ, biết rồi thưa thầy Lâm.”
Reng reng reng...
Cùng lúc đó, Tào Tương Dư lại gọi tới.
Nhưng lần này, Lâm Dật không nghe cũng không tắt, cứ để nó tiếp tục đổ chuông.
Quanh đi quẩn lại, liên tiếp 3 cuộc gọi nữa gọi đến, Lâm Dật vẫn không nghe.
Mấy phút sau, hai tài xế máy cẩu lái máy cẩu tới trước cửa kho hàng, tìm một chỗ trống trải, chuẩn bị làm việc.
Mối làm ăn được 2000 một ngày là mối làm ăn trăm năm khó gặp, kệ mẹ nó là ai, hôm nay ông đây cũng phải đập mày!
“Ấy ấy ấy, đợi đã, hạ thủ lưu tình!”
Ngay lúc tài xế máy cẩu đang định ra tay thì nghe thấy tiếng gào như không cần mạng nữa.
Chính là Tào Tương Dư và Thư Ký của hắn đang chạy từ cửa vào.
Chỉ là quần áo của hai người không được chỉnh tề cho lắm.
Thắt lưng quần của Tào Tương Dư còn chưa cài, quần cũng chưa kéo khóa, thư ký của hắn thì vừa chạy vừa cài cúc áo, cũng chả biết hai người này vừa nãy làm gì.
“Yo, Tào lão ca tới đây rồi.” Lâm Dật cười ha hả nói.
“Lâm lão đệ, chú đang làm gì thế này, vừa nãy gọi cho chú mấy cuộc sao không nghe máy.”
Lâm Dật lấy điện thoại ra nhìn, tỏ vẻ ngạc nhiên nói:
“Khi nãy mải nói chuyện với thư ký, em cũng không để ý điện thoại, anh Tào tìm em có gì sao?”
“Chú huy động nhân lực, còn kiếm hai cái máy cẩu tới đây, định làm gì vậy.”
“Trí nhớ của anh Tào kém quá đi, lúc trước chúng ta ăn cơm với nhau, em nói với anh rồi còn gì, em muốn phá dỡ kho hàng này, đào một cái hồ cá để nuôi cá cảnh đổi vận, gần đây vận khí kém quá, đến Ma Cao, anh cho em 500 ngàn, chưa được 2 ngày đã thua sạch, nếu em không tìm cách kiếm lại ít tiền thì sau này sống sao nổi.”
Khóe miệng Tào Tương Dư giật giật, mẹ mày cũng hãm quá rồi.
500 ngàn mới hai ngày đã thua sạch?
Nhà ông đây vốn liếng hùng hậu bao nhiêu cũng đâu có phá như mày.
“Chú em à, trí nhớ của chú kém quá, hôm đó ở bàn ăn không phải chúng ta đã bàn xong rồi sao, không phá kho hàng mà để cho bọn anh dùng, sao chú lại quay xe rồi?”
“Hả? Em có nói vậy sao?” Lâm Dật nói: “Sao em không nhớ nữa nhỉ.”
“Chú quả thực có nói, Tào lão ca có thể lừa chú sao?”
Mặc dù ngoài mặt cười ha ha, nhưng nội tâm Tào Tương Dư đã chửi Lâm Dật không ra gì rồi.
Đúng là tên tiểu nhân sáng nắng chiều mưa, lúc trước đồng ý rồi, bây giờ lại không tính nữa.
“Em nhớ ra rồi, đúng là em có nói vậy.” Lâm Dật ra vẻ khó xử:
“Anh Tào, anh cũng phải hiểu cho khó khăn của em, huynh đệ chúng em trong túi không còn xu nào, nếu không phá kho hàng này đi nuôi cá cảnh, sau này có khi sẽ thua không còn manh giáp mất.”
“Nhưng anh yên tâm, đợi em chuyển vận xong, nhất định sẽ cho anh thêm mấy kho hàng, đến lúc đó cho anh dùng tùy ý.”
Tào Tương Dư kích động đến chửi mẹ mắng cha, với cái đức hạnh này của mày, kiếp sau cũng không giàu nổi, nếu ông đây dựa vào mày thì chết còn thảm hơn cả Tần Cối(*).
(*) Tần Cối, tên tự là Hội Chi, là tể tướng dưới thời Nam Tống trong lịch sử Trung Quốc, lãnh đạo của phái chủ hòa trong chiến tranh Tống - Kim. Ông thường bị hậu thế đánh giá là gian thần, Hán gian. Người Hán xem Tần Cối là kẻ phản bội, phục vụ cho Kim. Cho đến tận ngày nay, món bánh giò cháo quẩy của người Hoa được làm bằng bột chiên trong dầu, luôn luôn làm từng cặp dính nhau, đó là tượng trưng cho vợ chồng Tần Cối bị trói với nhau và ném vào vạc dầu hành tội.
“Lâm lão đệ, nếu như em giới hạn tầm nhìn bằng tiền, chút vận mệnh đó có là gì chứ.” Tào Tương Dư lấy ra một điếu thuốc, định đưa cho Lâm Dật, xoa dịu tâm trạng của anh.
“Căn cứ khoa học cho thấy, hút thuốc nhiều dễ yếu sinh lý, nên em cai lâu rồi.”
“Hả...”
Tào Tương Dư hơi mất tự nhiên, thậm chí còn có chút xấu hổ, dường như bị Lâm Dật nói trúng cái gì rồi.
“Còn, còn có kiểu này nữa hả...”
“Đương nhiên rồi, vô cùng chính xác, không tin anh hỏi thư ký của em xem, có lần nào mà em không làm một ngày một đêm chứ.”
Vương Nhiễm bị chọc đỏ bừng mặt, nhưng cũng không nói gì.
Biểu cảm xấu hổ này trong mắt Tào Tương Dư lại biến thành thừa nhận.
Cùng lúc đó, trong lòng mắng Lâm Dật càng ác liệt hơn.
Rõ ràng chỉ là một thằng thất học, vô công rồi nghề, sao có thể mạnh hơn ông đây nhiều vậy!
“Hơ hơ hơ~~~”
Tào Tương Dư xấu hổ cười, cất điếu thuốc định hút vào trong túi.
“Chúng ta không bàn chuyện này nữa, quay về vấn đề khi nãy đi.”
“Đúng đúng đúng, tiếp tục bàn vấn đề khi nãy đi.” Lâm Dật nói:
“Con người em có chút yêu tiền, vận mệnh sao lại kém vậy nhỉ.”
“Lão ca hiểu nỗi khổ của chú, nhưng gặp khó khăn cũng không thể phá kho hàng được, trời không tuyệt đường người, không thể dùng phương thức cực đoan này được.”
“Vậy Tào lão ca, anh cho em ý kiến đi, làm sao mới làm ra tiền.” Lâm Dật nhớn nhác nói:
“Bây giờ em chẳng có tâm trạng nghe cái chuyện tình yêu chó má gì đó, chỉ muốn kiếm tiền thôi.”
“Vậy thì đơn giản, cậu cứ nói với Tào lão ca, huynh đệ gặp khó đương nhiên anh sẽ giúp.”
Tào Tương Dư lấy ra tờ chi phiếu, viết cho Lâm Dật chi phiếu 100 ngàn.
“Lâm lão đệ, cầm lấy chút tiền này mà tiêu, nếu như không đủ thì nói với anh, chắc chắn không để cậu cùng đường tuyệt lộ.”
“Chút tiền này thực sự không đủ tiêu, bây giờ em đã vào đường cùng rồi.”
Tào Tương Dư: ...
Mẹ nó sao mồm mình đen thế!
“100 ngàn còn không đủ tiêu sao?”
“Khi nãy em nói với anh rồi còn gì? Hai ngày trước em đi Ma Cao, thua mất 500 ngàn rồi, còn nợ bọn cho vay nặng lãi 200 ngàn nữa, chút tiền này còn không đủ trả nợ.”
Nói xong, Lâm Dật đặt lại tấm chi phiếu vào tay Tào Tương Dư: “Chút tiền này anh cứ cầm về đi, cứ để em nuôi cá cảnh cho nhanh có tiền, huynh đệ em bây giờ cần tiền gấp, vẫn mong Lâm lão ca thông cảm cho.”
Lâm Dật nhìn về phía hai tài xế máy cẩu.
“Các bác tài, mau chóng ra tay đi, đừng do dự, cứ làm là được.”
“Được luôn.”
Nghe thấy Lâm Dật truyền đạt mệnh lệnh, hai tài xế máy cẩu hưng phấn vô cùng.
Trong lòng cũng đồng thời hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà Tào Tương Dư.
Mẹ mày không biết thằng oắt mập từ đâu mò ra, làm chậm trễ việc làm ăn của ông đây, mau cút xéo đi.
“Đừng đừng đừng mà Lâm lão đệ, chẳng qua chỉ thua có 200 ngàn thôi mà, huynh đệ chúng ta một lòng, anh giúp cậu trả nợ là được rồi.”
Lâm Dật muốn nói, ông đây đẹp trai như này, ai là anh em với mày, nhưng nể mặt tiền bạc nên nhẫn nhịn.
“Nếu nói như vậy thì phải cảm ơn Tào lão ca rồi, nếu như không có 200 ngàn của anh, em đây thật sự xong đời.”
“Nói hay nói hay, cũng không phải chuyện gì to tác.”
Tào Tương Dư lại rút ra một tấm chi phiếu, lại viết thêm cho Lâm Dật một tấm chi phiếu 100 ngàn nữa, cộng với tấm chi phiếu trước cùng đưa qua.
Nhưng lúc Lâm Dật nhận lấy, tay Tào Tương Dư lại giữ chắc không buông.
“Tào lão ca, như này là ý gì? Chẳng nhẽ anh không tình nguyện cho em? Vậy thôi để em ra tay phá dỡ kho hàng vậy.”
Tào Tương Dư cười ha hả nhìn Lâm Dật nói:
“Anh không có ý này, 200 ngàn này anh cho cậu, nhưng anh có điều kiện này, hi vọng cậu đáp ứng.”
------
Dịch: MBMH Translate