“Điều kiện gì vậy? Tào lão ca cứ nói đi, nếu có thể em sẽ đáp ứng.”
Tào Tương Dư cong khóe miệng, lộ ra nụ cười khinh thường.
Quả nhiên, trước mặt loại người này, nói gì cũng không quan trọng.
Chỉ cần đem tiền ra, đừng nói là một điều kiện, kể cả 100 điều kiện e rằng cũng chẳng có vấn đề.
“Vì tránh phát sinh những chuyện như thế này nữa, anh hi vọng cậu có thể giao quyền quản lý kho hàng lại cho anh.”
“Không phải chứ, anh nói vậy thì có chút quá đáng rồi, nếu như giao quyền quản lý kho hàng cho anh chẳng phải anh thành trưởng xưởng rồi sao?”
“Coi cậu nói kìa, bọn anh chỉ muốn quản lý kho hàng thôi, dù sao thì bên trong cũng đều là sản phẩm của Cisco bọn anh. Nếu như có một ngày thật sự xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì Lâm lão đệ cũng khó mà giải thích, anh chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”
Lâm Dật xoa xoa cằm, bô dạng nghĩ sâu tính kỹ:
“Tào lão ca nói cũng có lý, bên trong toàn là đồ của bọn anh, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, vậy bên em cũng không giải thích được, nói không chừng còn phải chịu trách nhiệm pháp luật nữa.”
“Chứ còn gì nữa, anh cũng là người liên quan, đứng ở góc độ của cậu nghĩ vấn đề, nếu không cũng không phí công làm chuyện không có kết quả tốt này.” Tào Tương Dư nói:
“Nhưng anh vì chiếu cố cậu nên mới lãnh trách nhiệm lên người mình, chỉ vì để cậu được thoải mái chút.”
“Nếu nói như vậy thì em còn phải cảm ơn ý tốt của Tào lão ca nữa.”
“Nói hay nói hay, đều là anh em một nhà.”
“Vậy chúng ta mau đi ký hợp đồng chứng thực chuyện này đi, sau này công xưởng này đều giao cho anh quản, người bên Khoa Sáng chúng em không phụ trách nghiệp vụ cụ thể bên này nữa, có bất kỳ vấn đề gì cũng là chuyện của anh, không liên quan gì tới bọn em.”
Sắc mặt Tào Tương Dư vui vẻ, nói hắn ngu xuẩn đúng là không sai chút nào.
200 ngàn hôm nay coi như mua được 4 kho hàng, hừ, nói hắn ngu xuẩn là còn coi trọng hắn rồi.
“Đi thôi, bây giờ chúng ta đi ký hợp đồng.”
Bốn người cùng nhau về phòng làm việc của Vương Nhiễm, chuyện khởi thảo bản hợp đồng rơi vào tay Lâm Dật và Vương Nhiễm.
Suốt thời gian đó, Lâm Dật đã đưa ra hơn chục cái điều kiện, bỏ hết toàn bộ trách nhiệm của mình không còn chút gì.
Tào Tương Dư thuận tay châm thuốc, nhìn Lâm Dật cười mỉm.
Vương Thiên Long giao công xưởng này cho cho đứa em vợ não tàn này của hắn ta, hoàn toàn là quyết định não tàn.
Không mất bao nhiêu thời gian đã có thể khiến hắn tiêu xài hết sạch.
“Tào tổng, hút thuốc ít lại đi.” Thư kí nhỏ giọng nhắc nhở.
Tào Tương Dư tức giận, vừa định chửi mẹ nó, cô quản được ông đây chắc?
Nhưng đột nhiên nhớ đến lời Lâm Dật vừa nói khi nãy.
Yên lặng dập tàn thuốc không hút nữa.
Nửa tiếng sau, Lâm Dật đem 4 bản hợp đồng tới giao tận tay Tào Tương Dư.
“Em đã kí tên trên đó rồi, Tào lão ca kí xong là hợp đồng có hiệu lực, sau này chuyện của kho hàng chúng em không quản nữa.”
“Được được được, anh kí ngay đây.”
Tào Tương Dư cầm bút, xoẹt xoẹt xoẹt ký tên của mình lên.
Đừng nhắc chuyện trong lòng kích động cỡ nào.
Bây giờ dây chuyền sản xuất của Khoa Sáng đều do chính tay mình nắm giữ, mà kho hàng của bọn họ cũng rơi vào tay mình.
Theo tình hình này, hơn 80% nhà máy đều nằm trong tay mình.
Bây giờ thứ mà hắn ta có thể nắm giữ, có lẽ chỉ có căng tin và nhà vệ sinh.
Nghĩ đến đây, Tào Tương Dư không nhịn nổi mà lén cười, lát nữa phải kể chuyện này với bố.
Cũng coi như đây là sự vươn mình hoàn toàn.
Lâm Dật xoa xoa cằm, trong lòng nghĩ bây giờ nhà máy sản xuất và kho hàng đều giao vào tay Tào Tương Dư rồi.
Trừ căng tin và nhà vệ sinh, hình như ở đây bản thân không còn nắm giữ thứ gì nữa.
Dựa theo tình hình này, lần sau chắc phải viết thêm vài bài văn ở nhà vệ sinh và căng tin.
Nhổ lông cừu ấy mà, nếu không nhổ sạch thì có vẻ mình không chuyên nghiệp rồi.
“Tào lão ca, hợp đồng đã ký xong, thỏa thuận giữa chúng ta cũng hoàn thành rồi, sau này dây chuyền sản xuất và kho hàng giao cho anh, chúc Tào lão ca làm ăn thịnh vượng, sau này phát tài cũng đừng quên em.”
“Yên tâm, chắc chắn không vấn đề, sau này anh có miếng thì cậu cũng có miếng, đều là anh em một nhà, anh đây là trượng nghĩa nhất.”
“Lời này em nhớ rồi nhé, sau này lúc khó khăn em sẽ tìm anh giúp đỡ.”
“Không thành vấn đề.”
Tào Tương Dư cười cười đứng dậy: “Anh còn chút việc khác, nên tạm không nói chuyện với cậu nữa.”
“Được được được, anh lo việc đi, em cũng không cản trở anh kiếm tiền nữa.”
Nhìn Tào Tương Dư và thư ký rời đi, Vương Nhiễm cẩn thận tiến đến trước mặt Lâm Dật.
“Thầy Lâm, kho hàng là của chúng ta mà, việc gì phải giao cho bọn họ quản lý chứ.”
“Lúc nãy nói rõ rồi còn gì, trong kho hàng toàn là đồ của bọn họ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Tôi chịu trách nhiệm hay em chịu trách nhiệm?”
Vương Nhiễm phồng má, mặc dù như vậy đúng là mạo hiểm thật, nhưng trong sự hiểu biết của mình, các kho hàng lớn trong công xưởng đều là do người của mình quản lý, cũng không ai vì sợ phải gánh vác trách nhiệm mà lại giao cho người khác.
“Nói thì nói vậy, nhưng em cảm thấy, chỉ cần chúng ta phòng cháy và làm tốt công tác an toàn thì sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Lâm Dật cười he he: “Nói thì nói vậy, cả cái kho hàng lớn như thế, bên trong chứa đấy sản phẩm của Cisco, ai mà đảm bảo được không có ngộ nhỡ chứ?”
“Ờm...”
Vương Nhiễm có dự cảm không lành, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, thật sự sẽ xảy ra chuyện.
“Được rồi, em cứ tiếp tục nán lại đây đi, có chuyện gì thì tiếp tục báo cho tôi.”
“Biết rồi thưa thầy Lâm.”
Lừa được Tào Tương Dư một vố, Lâm Dật cầm chi phiếu 200 ngàn, vui vẻ rời đi.
Mặc dù cầm trong tay số tiền lớn, nhưng trong khoảnh khắc sau khi rời khỏi Khoa Sáng, Lâm Dật vẫn cảm thấy sự cô độc sâu đậm, giống như bị cả thế giới vứt bỏ vậy.
Bởi vì trên đường quốc lộ không có nổi một chiếc xe, mẹ nó, ngay cả gọi taxi cũng không gọi nổi.
So với Didi, Lâm Dật thích bắt taxi hơn.
Vẫy tay là dừng, đến nơi mới dừng lại, tiết kiệm được mấy bước đặt hàng và thanh toán, tiện lợi hơn nhiều.
Lâm Dật đi về phía trước, đến cửa nhà xưởng Cisco, phát hiện xe của Tào Tương Dư cũng không có ở đó.
Như này có chút khó khăn rồi.
Ngay lúc này, Lâm Dật nhìn thấy từ xa có một chiếc Audi A6 mới, màu đen chạy tới.
Lâm Dật vẫy vẫy tay, chiếc Audi A6 đang đi tới thuận tiện dừng lại.
Kính xe mở ra, Lâm Dật phát hiện người ngồi ở ghế lái là một người phụ nữ, cả nhan sắc và cơ thể đều khiến người ta kinh diễm.
Người phụ nữ mặc bộ đồng phục màu trắng, nuôi một mái tóc đen dài, tóc hơi xoăn nhẹ nhàng uốn lượn, mang theo sự gợi cảm chín chắn, nhưng cũng không thiếu phần vững vàng và khí chất.
Lâm Dật trước tiên phán đoán, người phụ nữ này có lẽ không đơn giản.
“Người đẹp, có thể cho đi nhờ một đoạn không?”
“Anh muốn đi nhờ xe tôi?” Nữ tài xế nhíu mày, không ngờ người đàn ông trước mặt lại đưa ra yêu cầu như vậy.
“Ở đây đến taxi cũng không có, tôi không thể về được, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ trả tiền, nhưng mà nhìn cách ăn mặc của tô, có lẽ cũng không thiếu tiền, vậy thì dùng mặt tôi trả đi.”
------
Dịch: MBMH Translate