Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 356 - Chương 354. Chuyện Này Pháp Luật Không Quản Được

Chương 354. Chuyện Này Pháp Luật Không Quản Được
Chương 354. Chuyện Này Pháp Luật Không Quản Được

"Tiện đường cho anh quá gian xe một đoạn cũng không sao, nhưng yêu cầu dùng mặt thanh toán của anh bỗng khiến tôi mất thiện cảm rồi.” Người phụ nữ đeo kính râm nói.

“Chẳng nhẽ cô định nhắm mắt lái xe?”

Người phụ nữ đeo kính râm liếc mắt nhìn Lâm Dật, khóe miệng có ý cười.

“Anh đi đâu?”

“Nội thành là được.”

Lâm Dật thuận tiện ngồi lên ghế phụ lái, người phụ nữ đeo kính râm cũng không nói gì, nhưng không khởi động xe, cứ dừng ở con đường đối diện cửa khu nhà máy của Cisco.

“Chúng ta không đi sao?”

“Tôi muốn dạo quanh đây chút, anh có vội về không?”

“Chỗ khỉ ho cò gáy này thì có cái gì mà dạo.” Lâm Dật nhìn người phụ nữ đeo kính râm: “Không lẽ cô tới đây đầu tư? Nhưng cảm giác đâu giống lắm?”

“Sao lại không giống?” Người phụ nữ giàu có hứng thú hỏi.

“Ai đời đến đầu tư lại chạy A6 chứ, chả khoa trương tý nào.”

“Chẳng lẽ diệu thấp một chút cũng không được sao?” Người phụ nữ cười hỏi.

“Thế thì cô không hiểu rồi.” Lâm Dật nói:

“Nếu như thật sự đến đầu tư, bọn họ rất dễ coi cô là đồ ngốc, cuối cùng chắc chắn không bàn được, dù gì cũng phải mặc cả cây Hermès tới, vậy mới giống.”

“Anh đang chỉ điểm giang sơn hả?”

“Thấy cô tốt bụng chở tôi một đoạn đường, nên không thu tiền cố vấn của cô đâu.”

“Không cần biết như nào, xe tôi lái cũng là Audi, một người quá gian xe như anh lại chỉ điểm cho tôi, sao cứ thấy là lạ thế nhỉ.”

“Không cần phải nói thế, thế giới thay đổi cuộc đời vô thường mà, thật ra tôi là người có tiền, nhà có biệt thự, xe đi vô số, cô nói vậy làm tôi thất vọng đó.”

“Nhà có biệt thự, xe đi vô số nhưng vẫn phải đi ké xe người khác?”

“Bởi vì con người tôi vốn khiêm tốn.”

“Được rồi, đừng có nói lung tung nữa.” Người phụ nữ đeo kính râm cười nói: “Mấy lời ngon tiếng ngọt này của anh cứ giữ lấy để dành lừa mấy thiếu nữ mới biết yêu đi.”

“Cô nói cứ như kiểu tôi là thằng con trai đểu vậy, chẳng nhẽ cứ đẹp trai thì nhất định phải là trai đểu à? Cô quá đáng quá đó.”

“Đẹp trai vậy mà không làm trai đểu thì phí quá, nhưng mà pháp luật đã quy định lại “Luật bảo vệ quyền lợi phụ nữ” rồi, mùa đông lạnh lẽo của lũ trai đểu tới rồi đó.”

Đm!

Trong lòng Lâm Dật thầm mắng một câu, ông đây còn chưa dây dưa với cô, cô đã mang luật hình sự ra bàn rồi.

Vừa tấn công còn chưa kịp chạm vào người cô, cô đã mở mẹ nó lá chắn sắt ra rồi, cô không giang hồ hả!

“Anh tới đây làm gì?” Người phụ nữ đeo kính râm hỏi.

“Tới đầu tư.” Lâm Dật thuận miệng nói.

“Anh không giống đi đầu tư.”

“Tại sao?”

“Đến cả cái xe cũng không có, còn không biết ăn diện bằng tôi nữa, ai muốn bàn bạc với anh?”

“Hơ hơ hơ ~~~”

“Cô “học đi đôi với hành” thật luôn hả.”

“Một chín một mười thôi.” Người phụ nữ đeo kính đen vén tóc, “Đến đây ứng tuyển sao?”

“Ừm, đến đây dạo chút”

Phảng phất bên trong, Lâm Dật cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản nên không để lộ thân phận của mình.

“Đi được mấy nhà máy rồi?”

“Cisco với Khoa Sáng rồi.”

“Anh còn đi cả Khoa Sáng rồi?” Người phụ nữ đeo kính râm hứng thú, nhìn Lâm Dật hỏi.

“Khoa Sáng đã bán hết rồi, dây chuyền sản xuất giao cho Cisco làm thay, kho hàng cũng giao cho bọn họ phụ trách, trừ căng tin và nhà vệ sinh cũng chẳng còn lại gì nữa.”

“Người của Khoa Sáng làm trò gì vậy? Vậy thì cũng như đem công xưởng của mình nhượng vào tay người khác rồi sao.”

“Ai mà biết chứ, tôi chỉ là thằng trai đểu, đây không phải trọng điểm tôi quan tâm.” Lâm Dật nhún nhún vai.

“Vậy anh quan sát được trọng điểm gì rồi, nói tôi nghe thử đi.”

“Mặc dù Khoa Sáng đã thành như này, nhưng tôi vẫn thấy xưởng trưởng của Khoa Sáng đẳng cấp cao hơn Cisco.”

“Tại sao? Căn cứ vào cái gì?”

“Thư ký xưởng trưởng của Khoa Sáng rất xinh, hình như là sinh viên đại học, rất thanh thuần, ngược lại bên Cisco thì khác, giống y hệt mấy chị gái ở trung tâm tắm rửa, vừa nhìn là biết, cao thấp khác biệt.”

Người phụ nữ đeo kính râm day day huyệt thái dương.

Vốn tưởng rằng anh ta là nhân viên của khu công nghiệp, hiểu rõ về tình hình nơi này.

Không ngờ chỉ là thanh niên cơ hội, sớm biết vậy không cho anh ta lên xe.

Nhưng cũng không phải không có thu hoạch gì, ít nhất cũng biết được hiện trạng của Khoa Sáng, cũng cố mà đưa hắn một đoạn đường.

Dừng ở khu công xưởng một hồi, người phụ nữ đeo kính râm không nhìn nữa, lái xe rời đi.

“Cụ thể anh muốn đến chỗ nào?”

“Không cần đặc biệt chở, cứ tìm chỗ nào có thể gọi xe được, tôi tự đi là được rồi.” Lâm Dật nói: “Hoặc là cứ đi theo lịch trình của cô, sau đó tôi tự gọi xe đi.”

“Chuyện tốt thì làm cho trót, đưa Phật thì đưa tới Tây Thiên, cũng đã cho anh lên xe rồi, tôi còn tiếc tí xăng hay sao?”

“Vậy đến tòa nhà Báo Nghiệp đi.”

Xe của cô chỉ còn cách tòa nhà Báo Nghiệp mười mấy mét, nhưng quanh đó chỉ có một tòa nhà dễ thấy một chút, nếu không cô không biết lái kiểu gì.

“Tôi biết ở đâu.”

Trên đường, Lâm Dật lại phân phó cho Vương Nhiễm mấy câu, chủ yếu là phòng bị Tào Tương Dư.

Điểm chính của tư tưởng không thay đổi gì lớn, nếu như đối phương có hành vi sai trái cứ trực tiếp tấn công hạ bộ của hắn.

Sau đó còn dặn dò Vương Nhiễm bảo vệ tốt căn tin và nhà vệ sinh, sau này còn công dụng rất lớn.

Sau khi dặn dò Vương Nhiễm xong, Lâm Dật nhận được điện thoại của Kỷ Khuynh Nhan.

Điện thoại cũng không có dinh dưỡng gì, chỉ hỏi anh mấy câu đang làm gì, có mệt không, ăn cơm chưa, sau đó tắt máy.

Lúc đó Tô Cách còn gọi tới, muốn cùng nhau chơi game, bị Lâm Dật từ chối ngay lập tức.

Nhìn thấy suốt chặng đường, Lâm Dật cứ không ngừng gọi điện nhắn tin, người phụ nữ đeo kính râm cười.

Thủ đoạn của người đàn ông này cũng ghê phết.

“Bình thường anh hay làm gì?” Rảnh rỗi không có gì làm, người phụ nữ đeo kính râm hỏi.

“Chạy Didi, vất vả kiếm chút tiền.”

“Vậy cũng được, coi như tự lực cánh sinh, so ra còn tốt hơn làm việc ở đây.” Người phụ nữ đeo kính râm nói.

“Chạy Didi mệt lắm, ở công xưởng thoải mái hơn, cũng không cần động não, lúc rảnh rỗi có thể dụ dỗ thư ký của xưởng trưởng, cuộc đời tươi đẹp biết bao.”

“Nếu mỗi người đều có quyền chọn lựa cuộc sống, anh làm như vậy dường như cũng không sai.”

“Chứ còn gì nữa.” Lâm Dật cười ha hả nói: “Sống là để hưởng thụ mà.”

Người phụ nữ đeo kính râm gật đầu, cười không nói.

Sau khi lái được một đoạn, chỉ vào tòa cao ốc phía trước nói:

“Đến nơi rồi.”

“Có thể tiến về phía trước chút được không, cái chỗ có một đám người vây quanh đằng trước ấy.”

Người phụ nữ đeo kính râm nhìn về phía trước, vô tình nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ dừng ở bên đường, vô cùng chói mắt.

Những người gần đó cũng đều vây quanh xem chiếc xe.

“Chiếc xe đó hình như là Lykan nhỉ, tôi từng thấy nó trong fast and furious 7”

“Ừm, đúng là Lykan.”

“Anh cũng định vây xem một chút sao?”

“Vây xem?”

Lâm Dật tức giận nói, “Cô nghĩ tôi đi vây xem à.”

Người phụ nữ đeo kính râm lái xe qua đó, dừng lại ngay sau chiếc Lykan.

“Thật ra cũng bình thường thôi, đừng nói đến đàn ông các anh, một người phụ nữ như tôi nhìn thấy chiếc xe thế này cũng rất thích.”

“Thích ngồi không, cũng chẳng có gì ghê gớm lắm.”

“Chẳng lẽ anh định nạy xe hả? Chuyện này pháp luật cũng quản lý đó.”

Lâm Dật lấy ra chìa khóa của chiếc Lykan, “Đây là xe của tôi, pháp luật không quản được chuyện này rồi.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 354.
Bình Luận (0)
Comment