Phùng Thiến Thiến và những người khác đều sững sờ, ai cũng không nghĩ tới, Lâm Dật sẽ nói như vậy.
“Tiên sinh, ngài nói cái gì? Ngài muốn mua biệt thự sao?”
Lâm Dật gật gật đầu, “Theo như tôi nhớ thì hình như ở đây có biệt thự, hiện tại xem ra hình như đều là căn hộ, không phù hợp với yêu cầu của tôi, có thể là tôi nhớ lầm rồi, thực sự là không có ý gì cả.”
“Ha ha...”
Lần này không chỉ có Vương Thắng Đào và đồng nghiệp nam bên cạnh anh ta cười rộ lên, mà những người đang xem phòng ốc khác cũng lộ ra nụ cười giễu cợt.
“Người này cũng quá thú vị đi, ngay cả phòng bình thường cũng mua không nổi, lại còn nói tới đây để mua biệt thự? Đùa gì thế này?”
“Anh ta cũng quá sĩ diện đi, người tư vấn phòng ốc đã cho anh ta một bậc thang để xuống rồi. Nếu như là tôi thì tôi sẽ trực tiếp rời đi, anh ta vậy mà còn lấy cớ như này, thật sự không hiểu anh ta đang nghĩ thế nào nữa.”
Đúng lúc này, Vương Thắng Đào đi tới, vừa cười vừa nói:
“Tiên sinh, nếu như ngài muốn rời đi thì tôi cũng sẽ không nói gì, nhưng ngài nói muốn mua biệt thự, tôi đành phải nói một hai câu với ngài.”
Lâm Dật nhướng mày, nhìn Vương Thắng Đào một chút, “Cậu muốn nói với tôi chuyện gì?”
“Kỳ thật ngài nói không sai, quả thực gia viên Long Cảnh chúng tôi có biệt thự, nhưng đều tập trung bán ở lầu hai. Ngài không phải muốn mua biệt thự sao, tôi mang ngài đi lên xem một chút?”
“Ha ha...”
Mấy tên đàn ông vây xem đều cười ha hả, thú vị, xem xem anh ta sẽ dọn dẹp tàn cuộc như thế nào.
“Vậy thì đi thôi, mang tôi đi nhìn xem.” Lâm Dật hướng về phía Phùng Thiến Thiến nói.
Phùng Thiến Thiến khẽ nhíu mày, có chút không biết nên làm sao mới tốt.
Biệt thự của Long Cảnh rẻ nhất đều từ 200 triệu trở lên, cũng chỉ có thể nhìn thôi.
Cô cũng không để ý việc lãng phí thời gian trên người Lâm Dật, nhưng nếu như thật sự dẫn anh ấy đi lên, không phải là đúng với ý muốn của Vương Thắng Đào sao.
Mình nên làm cái gì bây giờ?
Thật không muốn khiến cho anh ấy mất mặt.
“Sao cô lại không đi?” Lâm Dật quay đầu nhìn Phùng Thiến Thiến, nói.
“Được, được, hiện tại tôi sẽ mang ngài lên ngay.”
Thấy Lâm Dật khăng khăng muốn đi, Phùng Thiến Thiến cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng dẫn anh ấy lên lầu hai.
Trong lòng tự hỏi, làm như thế nào để giúp anh ấy giải vây đây.
Tóm lại là không thể để cho anh ấy mất mặt được.
Theo bước chân của Vương Thắng Đào và Phùng Thiến Thiến, người xem náo nhiệt cũng đi lên.
Dù sao cũng đang nhàn rỗi, đi xem náo nhiệt một chút.
Nhìn cách bài trí của lầu hai, người tới xem náo nhiệt đều có cảm giác chỉ biết nhìn mà than thở.
“Cách trang trí của lầu hai cũng quá xa hoa đi.”
“Quả nhiên, nơi bán biệt thự không giống với nơi bán căn hộ, hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau.”
“Theo như tôi biết, biệt thự ở đây rẻ nhất đều là 200 triệu trở lên, đều là chuẩn bị cho người có tiền, Những người dân bình thường như chúng ta đây chỉ có thể đến nhìn một chút thôi.”
“Tôi đoán chừng tên này hẳn là không nghĩ tới biệt thự Long Cảnh sẽ đắt như vậy đi.”
“Đây chính là tùy tiện khoác lác, đi ra lăn lộn như vậy thì sớm muộn gì cũng phải trả giá thôi.”
Nghe thấy giọng nói của người xung quanh, khóe miệng Vương Thắng Đào lộ ra ý cười.
“Tiên sinh, không phải là ngài muốn xem biệt thự sao, khu biệt thự Long Cảnh chúng tôi có tám căn biệt thự, toàn bộ đều ở đây, ngài nhìn trúng căn nào? Tôi có thể giới thiệu một chút cho ngài.”
“Giới thiệu thì không cần cậu.” Lâm Dật chỉ Phùng Thiến Thiến, “Vẫn là để cho cô ấy tới đi.”
Vẻ mặt Phùng Thiến Thiến vô cùng khổ sở mà giới thiệu:
“Tiên sinh, biệt thự tại Long Cảnh chúng tôi tổng cộng có tám căn, xa hoa nhất chính là biệt thự số 1, giá bán 360 triệu...”
“Được rồi, không cần giới thiệu nữa.”
Vương Thắng Đào cố nén cười nói:
“Tại sao lại không cần giới thiệu nữa? Phía sau còn có bảy căn đó, có phải là nghe xong con số 360 triệu này đã bị dọa rồi? Không dám nghe tiếp nữa?”
“Vậy thì không phải, bởi vì tôi quyết định muốn mua căn này.”
Lâm Dật lấy thẻ ngân hàng ra, đưa cho Phùng Thiến Thiến.
“Mật mã là 000000, đi chuẩn bị thủ tục đi.”
Tĩnh!
Yên tĩnh không một tiếng động!
Nghe xong lời của Lâm Dật, lầu hai đều là lặng ngắt như tờ, dù là một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Phùng Thiến Thiến trợn tròn mắt, thậm chí ngay cả thẻ ngân hàng cũng quên nhận.
“Tiên sinh, ngài nói cái gì? Ngài muốn mua 1 biệt thự số 1?”
“Tôi tới đây chính là để xem biệt thự, bây giờ nhìn trúng một căn, việc này có gì khó hiểu sao?”
“Được, được... Tôi hiện tại sẽ quét thẻ làm thủ tục cho ngài.”
Nhìn thấy Phùng Thiến Thiến rời đi, tất cả mọi người đều hoá đá tại chỗ, cảm thấy chuyện này có chút ảo.
Nhà 360 triệu mà nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp quét thẻ mua luôn, thật hay giả vậy?
Chắc chắn trong thẻ có nhiều tiền như vậy sao?
Khoảng hai mươi mấy phút sau, Phùng Thiến Thiến thận trọng cầm lấy hóa đơn và thẻ ngân hàng đi ra.
Mà trên tay của nàng, còn có mấy phần hợp đồng.
Cùng lúc đó, bên cạnh Phùng Thiến Thiến còn có một người phụ nữ trung niên.
“Chào tiên sinh, tôi là quản lý mua bán của gia viên Long Cảnh. Hoan nghênh ngài đến nhận biệt thự số một của chúng tôi, không có tiếp đón từ xa, hy vọng ngài không trách.”
“Không có gì, cũng không phải việc gì ghê gớm, không cần nói xin lỗi.”
Nữ quản lý lộ ra nụ cười ôn nhu nhất trong đời.
“Tiên sinh, mời ngài nhận lại thẻ, hợp đồng đã được in, ngài chỉ cần ký tên ở phía trên là được.”
Tê
Nghe nói như thế, người ở chỗ này đều cảm thấy khó có thể tin nổi.
Người ta ngay cả hợp đồng cũng đều đã chuẩn bị xong, đây chính là minh chứng cho việc đã trả tiền thành công!
Mẹ nó!
Nhà 360 triệu, nói mua liền mua, có phải là quá xa xỉ rồi hay không?
Cho dù mua rau cải trắng cũng phải chọn một chút đó.
Nhìn thấy Lâm Dật tiện tay mua nhà giá hơn ba trăm triệu, ánh mắt của mấy người phụ nữ lại càng không chút kiêng kỵ.
Cho dù chồng của mấy người ở bên cạnh, cũng không thể ngăn cản.
Lâm Dật cầm lấy bút, ký tên của mình trên hợp đồng.
Đến lúc này, biệt thự này chính là tài sản đứng tên mình.
Nhưng sau khi Trầm lão đại trở về, phải sang tên căn biệt thự này sang cho anh ấy mới được, như vậy mới có thành ý.
“Vương Thắng Đào, hiện tại cậu nhìn rõ rồi chứ, Lâm tiên sinh không chỉ có dáng vẻ đẹp trai, hơn nữa còn có tiền, cho dù cậu có nỗ lực 100 đời, cũng không bằng người ta.”
“Mới vừa rồi còn giễu cợt Lâm tiên sinh nghèo, thật không biết ai cho cậu dũng khí này.”
“Các người đúng là bị ghen tị làm mờ mắt!”
Vương Thắng Đào lúng túng nói không nên lời, hối hận muốn chết.
Tại sao mình lại giả vờ trào phúng người ta chứ!
Lớn lên đẹp trai lại có tiền, mình đúng là không xứng!
Nếu như vừa rồi không trào phúng anh ta thì đơn làm ăn này sẽ là của mình, hoa hồng có thể lên tới hơn mấy trăm ngàn!
Nhưng bây giờ đã không còn gì!
“Vương Thắng Đào, cậu vừa rồi châm chọc Lâm tiên sinh đúng không!” Nữ quản lý nói: “Tôi thấy cậu là không muốn làm việc nữa!”
“Mã quản lý, tôi, tôi đã biết sai, xin ngài cho tôi một cơ hội, sau này tôi cũng không dám nữa.”
“Không có sau này nữa, thu dọn đồ đạc rồi rời đi đi!”
“Chuyện này...”
Vương Thắng Đào bất đắc dĩ rời đi với vẻ mặt xám xịt.
Hắn không oán giận Lâm Dật, chỉ hận mình không có năng lực mà còn thích giả bộ.
Lâm Dật cười cười, sao cứ phải như vậy chứ, trong lòng nghĩ một hồi.
“Mua nhà xong rồi, tiếp đó là mua xe.”
------
Dịch: MBMH Translate