“Xét thấy biểu hiện ưu tú của cô, tôi quyết định huỷ bỏ dự định phái cô đi Châu Phi.” Lâm Dật nói:
“Lời nhắn nhủ kia, tôi cũng đã nói. Cô hoàn thành nhiệm vụ tôi mới giao cho cô thì một phần tiền thưởng sẽ không thiếu, tóm lại là không để cho bọn họ rảnh rỗi là được.”
“Không thành vấn đề, tôi biết cách giày vò người khác nhất, giao cho tôi là được rồi.”
Giao phó xong chuyện chính, Lâm Dật cúp điện thoại, cảm giác hẳn là không có sơ hở nào đi.
Công xưởng Khoa Sáng, có Tào Tướng Dư đề phòng Tào Tĩnh Thu.
Bên phía văn hóa Phong Lan có Hà Viện Viện gây sức ép.
Ôi ôi ôi~~
Đau lòng cho Tào Tĩnh Thu một giây.
Tựa lưng vào ghế ngồi, Lâm Dật cảm thấy gần đây hẳn là không có chuyện gì phiền lòng.
Khắp nơi đều có cơ sở ngầm của mình, Tào Tĩnh Thu tạm thời tạo không ra nổi bọt nước.
Nghĩ đến đây, Lâm Dật mở hệ thống ra xem.
Trong hơn nửa tháng, mình chạy được hơn 3000 km, cộng với chặng đường trước đó tổng cộng đã được 4789 km.
Nếu như liều mạng chạy thì trong một ngày là có thể hoàn thành nhiệm vụ, chậm nhất là hai ngày sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Vừa nghĩ tới nghề nghiệp bác sĩ này, Lâm Dật liền xoa tay một chút.
Các chị em y tá, ca lập tức tới ngay!
Reng reng reng
Điện thoại di động của Lâm Dật bỗng nhiên vang lên.
Nhìn thấy dãy số trên màn hình, nhịp tim Lâm Dật đột nhiên đập nhanh.
Đợi thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng đợi đến ngày này!
Trầm lão đại cuối cùng đã trở về!
“Chờ sốt ruột rồi đúng không.”
Vừa nhận điện thoại, đã nghe thấy Trầm Thiên Trác cười ha hả nói.
“Không vội không vôi, muốn làm việc tốt thường phải trải qua gian nan nha.”
“Trong khoảng thời gian này, tôi đã nói chuyện với người của đoàn đội, cũng may toàn bộ cũng đều đã làm tốt rồi. Vé máy bay chúng tôi cũng đều đã đặt xong, khoảng một giờ chiều mai sẽ đến Trung Hải.”
“Lần này có tất cả bao nhiêu người về?” Lâm Dật hỏi.
“Tính cả tôi thì đoàn đội có tất cả 12 người, nhưng có một số người còn mang theo người nhà và con của mình, tương lai dự định là sẽ định cư tại Trung Quốc. Tổng cộng có tất cả 22 người.”
“Tốt, ngày mai tôi sẽ qua đón anh.”
“Vậy được, ngày mai gặp tại sân bay.”
Bởi vì vừa mới về nước cho nên chuyện trong nước Trầm Thiên Trác biết không nhiều, còn phải gặp mặt thương lượng một chút.
Cúp điện thoại, Lâm Dật chuẩn bị hoàn thành một số ý nghĩ trước đó.
Người khác có thể mặc kệ, nhưng nhà và xe, nhất định phải sắp xếp cho Trầm lão đại.
Chỉ tiếc tập đoàn Triều Dương không có kinh doanh về biệt thự, nếu không thì phù sa sẽ không chảy ruộng ngoài rồi.
Tra ở trên mạng một chút, Lâm Dật lái xe đến khu biệt thự Long Cảnh tại Trung Hải.
Biệt thự Long Cảnh tại Trung Hải, xem như là khu biệt thự tương đối cao cấp.
Cao hơn một bậc so với biệt thự Vân Thủy, nhưng tổng thể vẫn không bằng Cửu Châu Các.
Dù sao danh xưng đệ nhất biệt thự Trung Hải cũng không phải là gọi không.
Đem xe đỗ xong, Lâm Dật đi về chỗ bán cao ốc.
“Trời ạ, các người nhìn xem, anh chàng kia rất đẹp trai nha!”
“Giống như minh tinh! Phi phi phi, ngay cả minh tinh cũng không đẹp trai bằng!”
“Đúng đúng đúng, ngay cả minh tinh cũng không đẹp trai bằng anh ấy! Yêu rồi yêu rồi.”
Nhìn thấy Lâm Dật tiến đến, tất cả nữ nhân viên đều lộ ra vẻ hoa si, kể cả mấy chị gái ba mươi mấy tuổi cũng đều quỳ gối trước giá trị nhan sắc của Lâm Dật.
“Này, này, này, mấy người các người rốt cuộc có được hay không, sao nhìn thấy trai đẹp thì ngay cả đường cũng đi không nổi rồi.”
Nhìn thấy nữ đồng nghiệp xung quanh đều lộ ra bộ dáng mê trai, mấy đồng nghiệp nam đều lộ ra ánh mắt khinh thường.
“Không phải chỉ là lớn lên đẹp trai một chút thôi sao, có gì đặc biệt hơn người đâu.”
“Vương Thắng Đào, tôi thấy cậu là đang ghen tị với người ta đi.” Một nữ nhân viên tóc dài nói: “Với lại, tôi nói cho cậu biết lớn lên đẹp trai đương nhiên là rất khó lường.”
“Thật sự là không có cách nào nói chuyện với những người nông cạn như các cô.” Người tên là Vương Thắng Đào nói:
“Dạng người giống như này, bình thường đều là sao Hải Vương, hơn nữa còn cặn bã.”
“Lấy giá trị nhan sắc của anh ấy, chúng tôi nguyện ý làm cá trong ao của anh ấy, tùy ý cặn bã a!”
Vương Thắng Đào cảm thấy cạn lời, “Các người thật sự là không cứu nổi rồi.”
“Được rồi, lão Vương, khách hàng tới rồi, lần này đến lượt cậu tiếp đãi.”
Tại những tòa nhà có chút quy mô như này đều có chế độ tiếp đãi nghiêm túc.
Dựa theo thứ tự mà tiếp đãi khách hàng, chủ yếu là để cho công bằng, nếu như khách hàng cứ do một người tiếp đãi, thì sẽ rất dễ gây tranh cãi.
“Tôi mới không đi đâu, các người ai nguyện ý thì đi đi.” Vương Thắng Đào khinh thường nói.
“Chẳng lẽ cậu quên lời quản lý nói rồi sao, mỗi người đều là khách hàng tiềm năng, vạn nhất anh ta đến mua nhà ở thì làm sao? Chẳng lẽ cậu không muốn hoa hồng sao?” Đồng nghiệp nam bên cạnh Vương Thắng Đào nói.
“Cậu nhìn anh ta như thế, là biết không phải là đến để mua nhà rồi, cho dù tôi qua tiếp thì cũng là lãng phí thời gian.”
“Vương Thắng Đào, nếu cậu không đi thì tôi đi.” Nữ nhân viên tóc dài vừa rồi nói.
“Phùng Thiến Thiến, tôi nói trước cho cô biết, cô không nên ôm hy vọng quá lớn, tránh lãng phí thời gian.”
“Thật sự là không có cách nào nói chuyện với người không thích trai đẹp như cậu, tâm tư đố kị cũng quá mạnh.”
Nói xong, Phùng Thiến Thiến chỉnh sửa lại trang phục của mình một chút, đi về phía Lâm Dật, ôn nhu nói:
“Tiên sinh là muốn xem nhà sao?”
“Đúng là có ý này.”
“Nhà ở bên trong Gia viên Long Cảnh chúng tôi chủ yếu tập trung vào phân khúc từ trung cấp đến cao cấp. Tuy rằng giá cả đắt hơn so với các tòa còn lại, nhưng tôi có thể cam đoan với ngài, số tiền kia bỏ ra là đáng.”
Lâm Dật nhìn trên bàn cát một chút, có chút ngượng ngùng nói ra: “Tôi hình như đến nhầm chỗ rồi.”
“Các người xem tôi đã nói gì, sau khi biết giá của tiểu khu chúng ta thì nói mình đến nhầm chỗ, xem ra là mua không nổi.”
“Lão Vương, ánh mắt của cậu đúng là chuẩn, liếc mắt liền nhìn ra anh ta không có tiền.”
“Người có chút giá trị nhan sắc giống bọn họ, hơn 99% đều không có tinh thần chịu khổ. Thậm chí đại đa số, đều sống dựa vào bạn gái, cho nên tôi mới kết luận, anh ta mua không nổi nhà của chúng ta. Cho dù đi lên giới thiệu cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi, cũng không biết Thiến Thiến nghĩ như thế nào nữa, lớn lên đẹp trai thì có thể ăn thay cơm sao?”
Lâm Dật liếc nhìn Vương Thắng Đào, nhưng cũng không phản ứng lại cậu ta.
“Tiên sinh, ngài không cần phải chú ý đến bọn họ. Nếu như ngài ngại nhà của chúng tôi đắt, tôi có thể giới thiệu mấy căn nhà nhỏ cho ngài, bây giờ còn có giảm giá, cũng rất có lời.”
“Tôi không phải là ngại phòng ốc của các người đắt, mà chỉ là không có căn hộ mà tôi muốn.”
Phốc phốc
Vương Thắng Đào và mấy tên đồng nghiệp nam cạnh cậu ta nhịn không được mà cười ra tiếng.
“Đây cũng quá khoác lác đi, nhà của gia viên Long Cảnh chúng ta toàn bộ đều là căn hộ có tiếng, muốn dạng nào đều có. Anh ta lại còn nói không có căn hộ mà mình muốn, thật sự là làm trò cười cho thiên hạ mà.”
“Anh ta chỉ là đang kiếm cớ che giấu thôi, nói thẳng ra là mua không nổi, đúng là mất mặt mà.”
“Nói cũng đúng, người đến xem nhà trước đây cũng đều lấy cớ như vậy.”
“Không còn cách nào khác, ai bảo nhà của chúng ta cao cấp làm gì. Người có thể mua nổi nhà ở đây, đều là lãnh đạo cao cấp của Trung Hải, dạng mặt trắng như anh ta còn kém xa.”
Nhìn thấy mấy đồng nghiệp nam đều đang công kích Lâm Dật, Phùng Thiến Thiến giải vây nói:
“Tiên sinh, ngài không cần quan tâm đến bọn họ, cho dù nơi này không có căn hộ mà ngài vừa ý thì cũng có thể đi nhìn xem, không mua cũng không sao.”
“Tôi nhớ nơi này các người có bán biệt thự mà, sao trên bàn cát lại không thấy vậy.”
------
Dịch: MBMH Translate