Lương Nhược Hư nhìn Lâm Dật, dường như cũng rất tò mò đối với thân phận của anh.
Ngoại trừ chiếc Rolls-Royce Phantom này thì những chiếc xe còn lại đều chưa có biển số, hiển nhiên là mới vừa mua.
Chỉ là đón người mà dùng hơn 20 triệu để mua xe, đây cũng không phải là chuyện bình thường mà phú nhị đại có thể làm.
Trong danh sách những gia tộc nổi danh của Trung Quốc đương nhiên là cũng có chỗ đứng.
Nhưng gia tộc họ Lâm tại Trung Quốc, xét về mặt thực lực thì hình như cũng kém một chút.
Mà người của nhà họ Lâm tại Yến Kinh, mình cũng có thể gọi thẳng tên, hình như không có người nào như vậy.
Trừ cái đó ra, tuy rằng phú nhị đại và hồng nhị đại(*) tại Trung Quốc không ít, nhìn như cả ngày bận rộn sự nghiệp của mình, nhưng thực chất bản chất phóng đãng vẫn luôn không đổi được.
(*)hồng nhị đại tức con cháu của thế hệ "giành giang sơn" đầu tiên của đảng Cộng sản Trung Quốc, là một tập thể rất đặc thù.
Dựa vào nguyên nhân này thì anh ấy và Trầm Thiên Trác hẳn là hai loại người không liên quan đến nhau mới đúng chứ.
Cho dù là có hạng mục muốn hợp tác, hoặc là thuê anh ấy làm cố vấn khoa học, vậy thì cũng cần phải là cấp bậc cha chú ra mặt mới đúng.
Bởi vì của mặt mũi của anh ta không đủ lớn.
Bởi vì Trầm Thiên Trác không phải là người bình thường.
Xem ra thân phận của Lâm Dật cũng không nhỏ.
Lương Nhược Hư chủ động đưa tay ra, “Lương Nhược Hư, thân phận của tôi anh cũng biết rồi, chấp chưởng kinh tế vùng này.”
Thấy cô nghiêm túc, Lâm Dật sửa sang lại quần áo trên người, đưa tay về phía Lương Nhược Hư.
“Lâm Dật, sở trưởng Sở nghiên cứu Long Tâm.”
“Anh, anh là sở trưởng Sở nghiên cứu Long Tâm sao!”
Biết được thân phận của Lâm Dật, Lương Nhược Hư bị giật nảy mình.
Cô có biết Long Tâm, là một sở nghiên cứu rất có thực lực ở Trung Hải, nhưng không nghĩ tới người đàn ông trẻ tuổi này lại là sở trưởng.
Cô nhìn Lâm Dật từ trên xuống dưới, thân phận hoàn toàn khác biệt này khiến cho Lương Nhược Hư phải mất một hồi lâu mới tiếp nhận được.
Lâm Dật cười gật đầu, “Bởi vì gần đây chúng tôi định bí mật phát triển nghiên cứu hạng mục máy quang khắc, cho nên mới mời Trầm lão đại trở về nước.”
“Anh còn muốn phát triển nghiên cứu máy quang khắc?!”
Lương Nhược Hư tuy xuất thân từ triết học, nhưng lăn lộn nhiều năm như vậy, đối với các cơ sở khoa học yếu kém của Trung Quốc cũng biết ít nhiều.
Máy quang khắc là sản phẩm kỹ thuật tinh vi nhất thế giới, muốn phát triển nghiên cứu thứ này, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Dù là Trầm Thiên Trác trở về, Lương Nhược Hư cũng cảm thấy việc này chỉ là nói nằm mơ giữa ban ngày.
“Không sai, tôi sớm đã có ý tưởng về phương diện này, hiện tại Trầm lão đại trở về, việc này có thể đưa vào danh sách quan trọng.”
Hạng mục máy quang khắc là bí mật, Lâm Dật chưa từng tiết lộ cho người ngoài.
Nhưng thân phận của Lương Nhược Hư quá đặc thù, nếu như cô ấy biết chuyện này, tại một số phương diện, hẳn là có thể đem đến cho mình những chính sách tiện lợi. Điều này vô cùng quan trọng.
Dưới dạng thể chế này, không có gốc rễ thì sẽ có rất nhiều điều không tiện.
Có thân phận của Lương Nhược Hư thì có thể xem như có được một lời bảo đảm quan trọng.
Về mặt nhân tình thế thái, Trầm Thiên Trác không am hiểu, cho nên những việc này, mình phải tự làm.
“Thật đúng là làm cho tôi cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới anh sẽ nghiên cứu máy quang khắc.” Lương Nhược Hư nói:
“Trong mắt của tôi, hạng mục máy quang khắc là vô cùng lớn, anh không sợ công dã tràng sao?”
“Đương nhiên là sợ rồi.” Lâm Dật cười nói:
“Nhưng trước đó, Trầm lão đại cũng đã hỏi qua tôi vấn đề này, nhưng vẫn là câu nói kia, dù sao cũng phải có người làm chuyện này. Lấy một câu nói của nhân viên sở nghiên cứu Long Tâm chúng tôi là muốn để cho tất cả người Hoa tin rằng tổ quốc của chúng ta không kém bất kỳ một quốc gia nào.”
“Nói thật ra thì lời nói công nghiệp đại quốc như vậy, tôi đã chán nghe rồi, nhưng khoa học kỹ thuật đại quốc lại phá lệ vô cùng dễ nghe, cho nên tôi mới quyết định thử một chút.”
“Có lẽ tôi và Trầm lão đại, sẽ ngã xuống trên con đường này, táng gia bại sản. Không ai biết trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng tôi tin tưởng, tất cả chuyện chúng tôi làm sẽ không uổng phí. Tôi tin rằng sẽ có càng nhiều thế hệ trẻ tuổi sẽ tiếp tục đi tới đích ở trên con đường này.”
Trong lòng Lương Nhược Hư cảm thấy rung động, trong đôi mắt đào hoa kia lộ ra thần thái sáng rực.
Ở trong nháy mắt này, cô như nhìn thấy hai linh hồn của người đàn ông trước mắt này.
Một cái ngủ say ban ngày, một cái thanh tỉnh trong đêm đen.
Khiến người ta nỗi lòng tôn kính.
Lương Nhược Hư lần nữa đưa tay ra, “Cám ơn anh đã khiến cho tôi thay đổi cách nhìn đối với phú nhị đại, cũng khiến cho tôi tin tưởng vào tấm lòng son đối với quốc gia trong lòng các ngươi.”
Lâm Dật nhẹ nhàng thở ra.
Khoác lác nhiều như vậy, cuối cùng cũng không phí công, xem như đã lừa được Lương Nhược Hư.
Chuyện bật đèn xanh hẳn là ổn.
“Lương thị trưởng, cô nói như vậy thì cũng quá phiến diện rồi.” Trầm Thiên Trác cười ha hả nói.
“Phiến diện sao?”
“Cậu ấy còn có một thân phận khác, cô có thể đoán xem?”
“Trầm tiến sĩ, anh đây là đang làm khó tôi, thân phận Sở trưởng sở nghiên cứu Long Tâm đã đủ khiến cho tôi rung động rồi.”
Trầm Thiên Trác cười cười, “Thật ra Lâm Dật là chuyên gia trong lĩnh vực Chip, nhưng bởi vì một số lý do đặc thù, tôi cũng không thể lộ quá nhiều, nhưng tôi có thể vỗ ngực cam đoan, tại phương diện kỹ thuật này, cậu ấy không kém gì tôi đâu.”
Lương Nhược Hư lần nữa sửng sốt.
So với những lời nói hùng hồn vừa rồi, thân phận lần này của Lâm Dật đủ để Lương Nhược Hư cảm thấy không thể tin nổi.
Chuyên gia lĩnh vực chip!
Về mặt kỹ thuật, không thua Trầm Thiên Trác!
Người tài ba như Trầm Thiên Trác đã đánh giá như vậy, Lương Nhược Hư cũng không tin Lâm Dật lại là hạng người không có tài cán gì!
Nhưng anh ta trẻ tuổi như vậy, cho dù là có hành vi phóng túng hay là cả ngày lưu luyến bụi hoa thì cũng sẽ không ai nói gì.
Đây là chuyện mà ở cái tuổi này, thân phận này nên làm.
Nhưng anh ta lại không làm như vậy, mà lại học được kỹ thuật cao siêu, lôi kéo Trầm Thiên Trác về phát triển nghiên cứu máy quang khắc.
Đây là chuyện mà không phải bình thường người có thể làm được.
Tuy nhiên, kết hợp với đủ loại hành động trước đó của anh ấy, nếu như không phải Trầm Thiên Trác nhắc nhở thì mình hẳn là sẽ không đoán ra được, trong lòng người đàn ông này vậy mà lại cất giấu sao trời biển lớn như vậy.
“Có phải rất ngạc nhiên hay không?” Trầm Thiên Trác cười nói: “Thật ra lúc tôi biết được năng lực của cậu ấy cũng bị giật nảy mình.”
“Trầm tiến sĩ, tôi rốt cuộc cũng biết, tại sao anh lại quyết định trở về nước, chắc là cùng chung chí hướng đi.” Lương Nhược Hư nói.
“Không phải sao, nếu như không phải vì cậu ấy thì kế hoạch về nước của tôi khả năng sẽ còn bị trì hoãn.”
Trên mặt Lương Nhược Hư mang theo ý cười, trước đó còn suy đoán với cha mình tại sao Trầm Thiên Trác lại đột nhiên về nước.
Hiện tại chân tướng đã rõ ràng, đều là bởi vì người đàn ông trước mắt này.
Trên đường trở về, Lương Nhược Hư còn biết được một chuyện khiến người khác dở khóc dở cười hơn.
Lâm Dật vì tiếp xúc anh ấy, vậy mà còn đi nhận lời mời nhậm chức phó giám đốc điều hành Microsoft.
Thủ đoạn của người đàn ông này, tuyệt đối không đơn giản!
Ước chừng sau bốn mươi phút, đội xe dừng lại tại khách sạn Bán Đảo.
Ngẩng đầu nhìn một chút, Lương Nhược Hư cảm thấy, quy cách đúng là không tệ.
Sau khi xuống xe, Lương Nhược Hư nhìn về phía Lâm Dật và Trầm Thiên Trác.
“Lâm tiên sinh, lúc ở sân bay, anh đã không cho tôi cơ hội, hiện tại cũng nên cho tôi thể hiện một lần chứ, bữa cơm này tôi mời.”
“Điều này e rằng không được.” Lâm Dật khó xử mà nói.
“Chẳng lẽ anh nhất định phải khăng khăng mời bữa cơm này sao? Người nào mời cũng không quan trọng đi.”
“Cũng không phải là vấn đề người nào mời, chủ yếu là khách sạn này là của tôi, cô mời cũng không có ý nghĩa gì cả.”
------
Dịch: MBMH Translate