Gặp người vỗ vai mình bắt chuyện, vẻ mặt Lương Nhược Hư lạnh lẽo.
Nhìn lại thì phát hiện người vỗ vai mình lại là chủ xe Lykan ngày đó.
“Làm sao anh lại đến đây?”
Vì giữ lễ, Lương Nhược Hư tháo kính râm và khẩu trang ra.
“Tới đón người.”
“Đón người sao?” Lương Nhược Hư quan sát Lâm Dật một chút, “Đón bạn gái sao? Người phụ nữ nào mà có thể khiến một người như anh tự mình đi một chuyến vậy?”
“Chẳng lẽ tôi không thể đón đàn ông sao?”
“Cũng có khả năng này, nhưng tôi luôn cảm thấy, khả năng đón phụ nữ có chút lớn hơn.”
“Cô không phải cũng vậy sao, đón tình nhân cũ à?”
“Tôi thấy từ trong miệng của anh không nói được từ nào là bình thường chút cả.” Lương Nhược Hư nói: “Bạn của tôi trở về từ nước ngoài, tôi mới qua đón.”
“Vậy thì thật tốt, chúng ta cùng chờ cho đỡ nhàm chán.”
Lương Nhược Hư cười cười không nói chuyện, lại đeo khẩu trang và kính râm của mình lên, nhìn như một thích khách.
Lâm Dật sờ cằm, người phụ nữ này đúng là lạnh lùng, vậy mà lại nhắm mắt làm ngơ với giá trị nhan sắc này của mình.
Không phải là nữ lão đại đó chứ? Nhưng nhìn trước sau thì có vẻ như cũng không quá giống.
Cảm nhận được ánh mắt mang theo tính xâm lược của Lâm Dật, Lương Nhược Hư quét mắt qua, trên mặt hiện lên từng đợt ý lạnh.
“Đừng nhìn lung tung, không tốt cho anh đâu.”
“Ôi ôi ôi~~
Lâm Dật xấu hổ cười một tiếng, “Sorry, bệnh nghề nghiệp, bệnh nghề nghiệp.”
Lương Nhược Hư bước sang bên cạnh một bước, kéo dãn khoảng cách với Lâm Dật ra hơn một mét.
Tuy rằng đã ngăn cách bởi khẩu trang và kính râm, nhưng vẫn lộ ra chút đạm mạc lạnh lùng.
Làm người ta cảm thấy đây không phải một mét mà là một trăm mét.
Nếu như không biết thì tuyệt đối sẽ nhìn không ra hai người có quen biết.
Đúng lúc này, tiếng thông báo tại sân bay vang lên.
“Leng keng ~~~
“Chuyến bay số CU2344 từ Washington Mỹ đến Trung Hải Trung Quốc chuẩn bị hạ cánh, nhân viên phi hành đoàn làm tốt công tác chuẩn bị.”
Nghe thấy tiếng thông báo bên trong, Lâm Dật thở ra một hơi.
Đợi lâu như vậy, Trầm lão đại rốt cục cũng trở về.
Khoảng hai mươi mấy phút sau, Lâm Dật nhìn thấy Trầm Thiên Trác mang theo hai mươi mấy người đi ra từ bên trong.
Một nhóm có đầy đủ các sắc tộc, nhưng người Hoa chiếm đa số.
Có lẽ là do đi đường dài cho nên trên gương mặt của Trầm Thiên Trác mang theo chút mệt mỏi, nhưng lại tràn ngập một loại cảm giác vui vẻ khi trở lại quê hương.
Ánh trăng quê nhà vẫn là tròn hơn, không khí quê nhà vẫn ngọt hơn.
Lâm Dật vừa muốn tiến lên, nhưng lại phát hiện, Lương Nhược Hư cũng đi về phía khu VIP, có vẻ như là trùng hợp.
“Anh đi theo tôi làm gì.”
Vừa đi mấy bước, Lương Nhược Hư dừng lại, quay đầu lại hỏi.
“Tôi cũng đi đón người.” Lâm Dật nói: “Nếu cô không tin thì để tôi đi trước, cô đi sau tôi là được.”
Lương Nhược Hư không nói nữa, cảm thấy mình có chút nhạy cảm, tiếp tục đi về khu VIP.
Trong lòng Lâm Dật cũng nghĩ đến việc tôi nhìn không giống người tốt như vậy sao?
Đi đến cửa khu VIP, Lâm Dật đứng ở ngoài cổng, chờ bọn người Trầm Thiên Trác đi ra.
Lại ngoài ý muốn nhìn thấy Lương Nhược Hư lấy một tấm giấy chứng nhận màu đỏ từ trong túi ra, đưa đến trước mặt nhân viên bảo an.
Vẻ mặt người đó lập tức căng thẳng, vội vàng đem mở cửa ra cho cô vào.
Lâm Dật:???
Cô gái này có lai lịch gì?
Lại có năng lực lớn như vậy?
Mà lúc này, Lương Nhược Hư cũng quay đầu nhìn Lâm Dật, mang theo chút nụ cười đắc ý.
Đối với nụ cười khiêu khích này, Lâm Dật cũng không để ý, đón Trầm Thiên Trác mới là chuyện chính.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dật ngoài ý muốn phát hiện, Trầm Thiên Trác vậy mà lại xách hành đi về phía Lương Nhược Hư!
Cái này mẹ nó chuyện này là sao vậy?
Người mà cô ấy muốn đón cũng là Trầm Thiên Trác?
“Lương thị trưởng, ngài bận như vậy mà có thể đến đón tôi, thật vinh hạnh.” Trầm Thiên Trác khiêm tốn đưa tay ra, khom nửa người, mười phần khách khí.
Lâm Dật đứng ở ngoài cổng, vẻ mặt mờ mịt.
Cô gái này là thị trưởng?!
Mẹ nó không phải là đang đùa tôi chứ!
Lâm Dật nghĩ một lúc, mình vừa rồi mới nhìn cô ấy vài lần, cũng không tính là đùa giỡn đi.
Sẽ không bị phạt đó chứ?
Thật mẹ nó khủng bố!
“Trầm tiến sĩ khách khí rồi, lần ngài này về nước, đối với toàn bộ ngành công nghiệp của Trung Quốc sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Tôi đến đón là chuyện đương nhiên.” Lương Nhược Hư rất lịch sự nói.
“Tôi nào có lợi hại như vậy, chỉ cần tổ quốc có chỗ có thể dùng đến tôi thì tôi có thể coi như là không đến không.”
Trong mắt Trầm Thiên Trác mang theo một chút mờ mịt.
Đối với kẻ phiêu bạt bên ngoài mà nói, quê nhà mãi mãi luôn là nơi mềm mại nhất ở sâu trong nội tâm.
“Trầm tiến sĩ, ngài quá khiêm nhường rồi.” Lương Nhược Hư cười nói:
“Tôi đã chuẩn bị tiệc rượu để mời khách ngài và đoàn đội của ngài, với lại ở đây nhiều người như vậy cũng không phải chỗ nói chuyện.”
“Hôm nay sợ rằng không được rồi, tôi đã hẹn cùng người khác, khả năng là không đến được tiệc mừng của ngài rồi.” Trầm Thiên Trác nói xin lỗi.
“Có người tới đón rồi sao?”
Trầm Thiên Trác chỉ Lâm Dật ở phía ngoài cổng, “Chúng tôi đã hẹn trước, cậu ấy là tới đón tôi.”
“Là anh ta sao?!”
Đôi mắt đẹp của Lương Nhược Hư trừng lớn, trên gương mặt dễ nhìn tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Nằm mơ cũng không thể nghĩ tới, người đàn ông cười đùa tí tửng kia vậy mà lại tới đón Trầm Thiên Trác.
Giữa bọn họ, chẳng lẽ có quan hệ gì sao?
“Ôi ôi ôi~~~
“Thực sự xin lỗi, hôm nay Trầm lão đạo phải đi cùng tôi.”
Trên mặt Lương Nhược Hư mang theo một chút xấu hổ.
Cái này không phải đang làm khó tôi sao.
“Lương thị trưởng, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đi ra ngoài trước đi.”
“Được.”
Sau khi đi ra khỏi cổng, một đoàn người đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, hai chiếc Toyota Coaster mới tinh đang đỗ tại đó.
“Trầm tiến sĩ, lên xe trước đi, tôi đưa các ngươi đi.”
“Người đẹp, xe tôi cũng đã chuẩn bị xong, đổ cách đây không xa.” Lâm Dật cười ha hả nói.
Lương Nhược Hư ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện cách mấy chục mét có đỗ sáu chiếc Mercedes, thậm chí còn có một chiếc Rolls-Royce Phantom.
Tổng giá trị của những xe này ước chừng hơn 20 triệu, phú nhị đại thật đúng là biết khoe khoang.
Lương Nhược Hư vén tóc, tự giễu cười cười, “Xem ra là tôi đã làm chuyện dư thừa rồi.”
“Muốn đi cùng hay không? Đi ăn một bữa cơm đi?” Lâm Dật mời.
“Vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”
Vì Trầm Thiên Trác cho nên Lương Nhược Hư mới đáp ứng lời mời của Lâm Dật.
Đối với sự phát triển của khoa học Trung Quốc mà nói, vai trò của Trầm Thiên Trác không cần nói cũng biết.
Lấy thân phận của mình bây giờ nhất định phải đối đãi thật chu đáo, phải đem ra thái độ chân thành nhất.
Đây là sự tôn trọng đối với một người làm việc cho khoa học.
Sau khi đã xác định bước kế tiếp trong kế hoạch, Lâm Dật đón Trầm Thiên Trác, Lương Nhược Hư và đoàn đội của anh ấy lên xe.
Mà chức vụ tài xế đương nhiên là do Lâm Dật đảm nhiệm.
“Sao tôi cảm thấy hai người các người hình như đã quen biết từ trước vậy.” Sau khi lên xe, Trầm Thiên Trác cười ha hả nói.
“Xác thực đã từng gặp mặt một lần.” Lương Nhược Hư vừa cười vừa nói: “Chỉ là tôi không nghĩ tới, Lâm tiên sinh lại có quan hệ như vậy với ngài.”
Trầm Thiên Trác nhìn Lâm Dật, “Chẳng lẽ cậu chưa giới thiệu cho cô ấy thân phận của mình sao?”
------
Dịch: MBMH Translate