Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 369 - Chương 367. Lợi Hại Hơn Nữa Cũng Không Phải Bị Ta Bắt Vào Tay Hay Sao

Chương 367. Lợi Hại Hơn Nữa Cũng Không Phải Bị Ta Bắt Vào Tay Hay Sao
Chương 367. Lợi Hại Hơn Nữa Cũng Không Phải Bị Ta Bắt Vào Tay Hay Sao

"25, 26 tuổi đã lên làm Sở trưởng Sở nghiên cứu?"

Ông nội của Lương Nhược Hư rõ ràng không tin,

"Dùng tiền mua thân phận, dùng để mạ vàng bản thân."

"Mới đầu cháu cũng nghĩ như vậy, nhưng Trầm Thiên Trác nói, anh ta là chuyên gia trong lĩnh vực công nghệ Chip, là một chuyên gia nghiên cứu khoa học cấp cao có kỹ thuật không thua gì anh ta. Hơn nữa, lần này anh ta về nước, trong đó có một lý do là cùng chung chí hướng, nếu không cũng không có khả năng trở về thời điểm này."

"Còn là chuyên gia công nghệ cấp cao?!"

Điều này khiến cho ông nội của Lương Nhược Hư không thể bình tĩnh.

Nếu như không có chút thực lực gì, không có khả năng đạt được loại đánh giá này.

"Việc này không thể giả dối."

Lương Nhược Hư nói ra:

"Lúc chiều, chúng cháu cùng đi ăn cơm với nhau, còn gặp được những nhân viên nghiên cứu dưới tay anh ta, bọn họ đều rất tôn kính đối với anh ta. Nếu như chỉ là người có tiền, những người chuyên làm công tác nghiên cứu khoa học kia, ánh mắt cũng sẽ không đầy vẻ kính ý nhìn về phía anh ta như vậy."

Ông nội của Lương Nhược Hư trầm mặc vài giây đồng hồ,

"Đối phương tên là gì? Đoán chừng ta có thể biết trưởng bối trong nhà cậu ta."

"Cái này con không thể trả lời."

Lương Nhược Hư cười nói:

"Đây là một chuyện rất bí mật."

"Con bé này, cháu tưởng rằng mình chạy tới thành phố tới Trung Hải, thì ta không xen vào được đúng không? Cũng bắt đầu thừa nước đục thả câu với ta. Cháu có tin ta nói một câu, là điều cháu đi đến Tây Bắc hay không?"

"Vậy cháu sẽ cáo trạng với bà nội."

"Cháu nhé cháu nhé, thật sự là trưởng thành rồi, không giống như lúc còn bé chút nào."

Ông nội của Lương Nhược Hư nói ra:

"Được thôi, nếu cháu đã không chịu nói đối phương là ai, thì dù sao cháu cũng phải nói cho ta biết mục đích về nước của Trầm Thiên Trác chứ? Và cậu ta đến viện nghiên cứu nhận chức làm gì?"

Sau khi trầm ngâm mất mấy giây, Lương Nhược Hư nói:

"Máy quang khắc."

"Cái gì? ! Máy quang khắc?"

"Đúng thế."

Lương Nhược Hư nói ra:

"Trầm Thiên Trác là chuyên gia trong lĩnh vực máy vi tính thị giác, người mời ông ta về nước là chuyên gia trong lĩnh vực công nghệ Chip. Hai người bọn họ tụ hợp cùng một chỗ với nhau, cũng được tính là song kiếm hợp bích."

"Ha ha, lại là trở về làm máy quang khắc!"

Ông nội của Lương Nhược Hư cười to nói:

"Tên nhóc này dã tâm cũng không nhỏ."

"Nào chỉ là không nhỏ. Đồ vật mà Hoa Hạ tập hợp vô số nhân viên nghiên cứu khoa học, vô số kinh phí đều không nghiên cứu ra được, vậy mà anh ta lại vẫn muốn làm. Cháu thật sự sợ rằng, cuối cùng sẽ là dã tràng xe cát biển đông."

Lương Nhược Hư đứng dậy, đi đến trong tủ lạnh lấy ra một hộp sữa chua,

"Tuy nhiên cháu cảm thấy, sự kiện này thành công hay không đều là chuyện tốt. Xét cho cùng, ý nghĩa chính diện mà nó có thể tạo được sẽ lớn hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của chúng ta."

"Cháu gái bảo bối của ta, nếu cháu nói như vậy, thì lại lộ ra vẻ quá trẻ tuổi rồi."

Ông nội của Lương Nhược Hư nói ra:

"Mẹ cháu mở tập đoàn tài chính lớn như vậy, trải qua mưa dầm thấm đất nhiều năm rồi, chẳng lẽ cháu còn không có ngộ ra đạo lý gì?"

"Ừm? Đạo lý gì?"

Ông nội của Lương Nhược Hư cười một tiếng, có vẻ như đang khoe khoang ở trước mặt Lương Nhược Hư.

"Nhiều người thì hội nghị không trọng yếu, mà hội nghị trọng yếu thì người không nhiều. Giải quyết vấn đề nhỏ thì mở đại hội, giải quyết vấn đề lớn thì mở tiểu hội, giải quyết vấn đề trọng đại thì không mở hội. Cháu hiểu ý của ta chứ?"

Xé mở hộp sữa chua, Lương Nhược Hư không còn tâm tư tiếp tục uống, đành bỏ sang một bên.

"Đạo lý thì cháu cũng hiểu, nhưng cháu không biết điều này có quan hệ gì với máy quang khắc."

"Đương nhiên là có quan hệ. Thật ra, một quốc gia có hình thức không sai biệt lắm so với một công ty, nhiều người tham dự ngược lại không phải là chuyện tốt."

Lương Nhược Hư trầm mặc mấy giây, nghĩ nghĩ nói ra:

"Ông nội, ý của ông là thời điểm quốc gia triển khai nghiên cứu dự án này, đã liên lụy và chồng chéo lên quá nhiều bộ môn ngành nghề và nhân viên chức năng. Vì vậy, dự án này mới đi tới cục diện ngày hôm nay?"

"Đúng thế, cháu cũng biết, bà nội cháu có xuất thân từ làm nghiên cứu khoa học. Khi đó, vì sao bọn họ có thể chỉ dùng thời gian mấy năm ngắn ngủi, là có thể chế tạo thành công vũ khí hạt nhân? Bởi vì trên dưới cả nước đều đồng lòng, đem hết toàn bộ sức lực và tâm huyết để làm sự kiện này. Mà bây giờ, ở dưới trạng thái phát triển toàn diện, quốc gia nảy sinh nhiều mối quan hệ rắc rối phức tạp hơn, điều đó thường thường là sự bất lợi đối với sự phát triển của ngành khoa học."

"Vậy thì cháu hiểu rồi."

Lương Nhược Hư nói ra:

"Dứt bỏ vấn đề tiền tài mà nói, ngành nghiên cứu khoa học cần nhất cũng là sự tự do."

"Đương nhiên, điều này là điểm trọng yếu nhất."

Ông nội của Lương Nhược Hư nói ra:

"Đúng rồi, lần này cháu đi tới Trung Hải, tiểu tử Triệu Mặc kia có liên hệ với cháu rồi hả?"

"Làm sao lại không có liên hệ được?"

Lương Nhược Hư nói ra:

"Cháu vừa xuống máy bay, thì đã gọi điện thoại tới cho cháu, nhờ cháu quan tâm hơn đến công ty Cisco, nhưng cháu không có phản ứng đến anh ta."

"Ta đã nói mà, bảo sao mấy ngày trước tiểu tử này bỗng nhiên tới thăm ta. Suy nghĩ cả nửa ngày, hóa ra là cháu không có phản ứng đến nó."

Ông nội của Lương Nhược Hư nói ra:

"Ta và ông nội nó đều là chỗ quen biết, dưới tình huống điều kiện cho phép thì cháu chiếu cố thêm một chút."

"Xem tình huống đi."

Lương Nhược Hư nói ra:

"Hiện tại, công ty Cisco phát triển vượt qua sự mong đợi của tất cả chúng ta. Là nhà tư bản trọng yếu đứng sau lưng Cisco, Triệu Mặc đều đã kiếm lời đầy bồn đầy bát, cũng không cần đến cháu phải chiếu cố."

"Trước đó ta đã nói, tiểu tử Triệu Mặc kia vẫn được, thủ đoạn đầu tư buôn bán cũng không tệ. Ở trong thành phố Yến Kinh to lớn này, nó cũng được coi là nhân vật trẻ tuổi hàng đầu. Người ta có ý với cháu, thì cháu cũng nên cho nó chút cơ hội đi."

"Nếu ông còn nhắc đến chuyện này, cháu sẽ tắt điện thoại ngay lập tức."

Lương Nhược Hư nói.

"Được được được, ta không đề cập đến nữa."

Ông nội của Lương Nhược Hư nói ra:

"Hiện tại, Trầm Thiên Trác không phải muốn nghiên cứu máy quang khắc sao? Nếu như có thể cho bật đèn xanh, vậy thì cháu chiếu cố thêm một chút, mặc kệ có được hay không, việc này đều có ý nghĩa tích cực."

"Yên tâm, cháu tâm lý nắm chắc, khi nào cần chiếu cố, cháu sẽ hết sức chiếu cố."

"Vừa rồi ta mới bảo cháu chiếu cố đến Cisco dưới cờ của Triệu Mặc, cháu lập tức không đồng ý. Hiện tại bảo cháu chiếu cố đến dự án máy quang khắc của Trầm Thiên Trác, cháu đáp ứng ngay. Tại sao ta cảm giác có điểm gì là lạ ở đây?"

"Ừm? Là lạ ở chỗ nào?"

"Vừa rồi ta hỏi cháu, đối tượng bắt tay làm máy quang khắc với Trầm Thiên Trác là người nào? Cháu sống chết không chịu nói, có phải người đó hay không? Nam thanh niên 25, 26 tuổi, tuổi tác rất trẻ, lớn lên có đẹp trai hay không? Nếu mà không đẹp mắt, có thể sẽ rất khó qua được cửa ải của bà nội cháu."

"Tút tút tút. . ."

Lương Nhược Hư không nói chuyện, trực tiếp tắt điện thoại, đậu đen rau muống nói:

"Người đã lớn tuổi như vậy rồi, làm sao còn bát quái thế chứ?"

. . .

Khách sạn Bán Đảo.

Sau khi Lương Nhược Hư rời đi, Lâm Dật mắt nhìn thời gian, sau đó đi đón Kỷ Khuynh Nhan tan ca làm.

Lâm Dật nghĩ nghĩ, chính mình chạy chặng đường hơn 4000 km, có vẻ như có đến 1000 cây số, đều là phục vụ cho nàng.

Thật sự là đồng chí tốt của nhân dân.

"Hôm nay vẫn tăng ca sao?"

Đi đến bãi đỗ xe, Lâm Dật gọi điện thoại hỏi.

Nếu như còn tăng ca, vậy thì hắn đi tới ngốc một hồi. Nếu như không tăng ca, thì ở chỗ này chờ nàng. Còn về nhiệm vụ gì đó, Lâm Dật đã không còn lo lắng. Nhiệm vụ còn lại không đến 200 cây số, ngày mai sẽ dễ dàng có thể hoàn thành.

Không cần phải gấp gáp.

"Hợp đồng đấu thầu đã xử lý không sai biệt lắm, buổi tối em không có việc gì, anh ở bãi đỗ xe chờ em là được. Bây giờ, em sẽ thay quần áo và đi xuống."

"Được."

Chẳng bao lâu, Lâm Dật nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan, mặc một bộ váy đầm màu xanh đậm đi ra từ trong thang máy. Trên tay nàng mang theo ví cầm tay Hermes, đi lại nhẹ nhàng, cử chỉ ưu nhã.

"Đồ trong nhà không còn nhiều lắm, em muốn đi mua một ít đồ ăn. Anh đưa em đi nhé, buổi tối cũng đừng chạy xe nữa."

Bởi vì biết Lâm Dật cũng sẽ chạy Didi buổi tối, Kỷ Khuynh Nhan thường xuyên lấy nhiều loại lý do, để hắn đưa mình đi đâu đó vào buổi tối.

Ở bên cạnh mình, dù sao cũng nhẹ nhõm hơn so với ra ngoài chạy Didi, coi như được nghỉ ngơi.

"Không có vấn đề gì."

Đã xác định chỗ cần đến, Lâm Dật lái xe đi về phía quảng trường Vạn Đạt gần đó.

Reng reng reng

Lái xe đi ra ngoài không bao lâu, điện thoại di động của Lâm Dật vang lên.

Là cô bé Khổng Tĩnh gọi điện thoại tới.

Còn không đợi Lâm Dật nói chuyện, đã nghe thấy tiếng Khổng Tĩnh nói líu ríu:

"Anh Tiểu Dật, em nhận được giấy thông báo trúng tuyển rồi, 698 điểm, khoa Y học trường đại học Phục Đán. Ngày mai em sẽ phải đi qua đó trình diện."

"Ngày mai đi trình diện? ! Nhanh như vậy sao."

"Anh là người bận rộn, đương nhiên cảm thấy thời gian trôi qua nhanh rồi".

Khổng Tĩnh nói ra:

"Trong thời gian gia đình em chờ giấy thông báo, thực sự mỗi một ngày đều là đang dày vò."

"Dày vò là chuyện tốt, xem như không có cô phụ cha mẹ em nuôi nấng."

"Hắc hắc, sau này em khẳng định sẽ báo đáp cha mẹ thật tốt."

"Em đang ở quán ăn à?"

"Ừm vâng, đang còn phụ giúp cha mẹ em đây."

"Được, vậy chờ anh ở đó, đúng lúc anh còn chưa ăn cơm đây."

"Tốt lắm, hôm nay em mời anh."

"Con bé này thật là."

Cười nói một câu, Lâm Dật liền tắt điện thoại.

"Ai gọi điện thoại tới đấy?"

"Con gái nhà chú Khổng."

Lâm Dật nói:

"Em thích nhất món cơm chiên trứng ở chỗ ngõ hẻm, chính là do cha nàng làm. Năm nay, nàng thi đại học đạt 698 điểm, nhận được giấy thông báo trúng tuyển của khoa Y học trường Đại học Phục Đán. Anh muốn đi qua nhìn một chút, thuận tiện ăn cơm tối luôn."

"Sao đạt điểm cao như vậy còn đi học ở Phục Đán? Nên đi tới đại học Yến Đại bọn em mới đúng, thật là đáng tiếc."

"Thật sự là trường học dạy em không uổng công mà, đã tốt nghiệp rồi, mà vẫn còn nghĩ cho chuyện của trường học."

"Đúng như vậy."

Kỷ Khuynh Nhan kiêu ngạo nói:

"Đại học Yến Đại bọn em cũng không phải trường đại học bình thường."

"Có phải em còn muốn nói, bởi vì bồi dưỡng được sinh viên xuất sắc như em, cho nên trường học mới tốt phải không?"

"Em vốn là người khiêm tốn, nhưng anh muốn nói như vậy, thật ra em cũng không phản đối."

"Ôi ôi ôi~~~"

Lâm Dật cười lạnh một tiếng,

"Vậy thì thế nào? Không phải cũng bị sinh viên chưa tốt nghiệp của đại học khoa học tự nhiên Trung Hải ta đây bắt vào tay hay sao."

-----

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 367.
Bình Luận (0)
Comment