Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 370 - Chương 368. Xinh Đẹp Và Tình Thương Cùng Tồn Tại

Chương 368. Xinh Đẹp Và Tình Thương Cùng Tồn Tại
Chương 368. Xinh Đẹp Và Tình Thương Cùng Tồn Tại

"Cái gì gọi là bị anh bắt vào tay? Nói chuyện thật khó nghe."

Kỷ Khuynh Nhan xì một câu, nhưng chỉ nói Lâm Dật dùng từ không thích đáng, cũng không tiếp tục nói gì nữa.

Dường như tới một mức độ nào đó, vậy coi là một loại chấp nhận.

Không đến năm phút đồng hồ sau, hai người đã đi đến bên trong ngõ hẻm cạnh đường cái. Lâm Dật đỗ xe xong xuôi, sánh vai cùng Kỷ Khuynh Nhan đi vào quán.

"Anh Tiểu Dật ~~~ "

Nhìn thấy Lâm Dật tiến đến, Khổng Tĩnh lập tức chạy chậm tới. Nhưng khi nàng nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan, lại bước đi chậm lại.

Vị đại tỷ tỷ này lớn lên thật xinh đẹp. Nhưng mẹ mình từng nói qua, phụ nữ tướng mạo xinh đẹp bình thường đều rất khó tiếp xúc, nên mình không nên đi tới quá gần anh Lâm Dật.

"Em chính là Khổng Tĩnh."

Kỷ Khuynh Nhan chủ động chào hỏi.

"Em, em là. . ."

Khổng Tĩnh có chút khẩn trương nói:

"Chị là bạn gái của anh Tiểu Dật sao?"

"Biểu hiện của anh ấy không tốt, cho nên chị không phải bạn gái của anh ấy."

Kỷ Khuynh Nhan kiêu ngạo nói.

Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan nhìn về phía cha mẹ của Khổng Tĩnh, phân biệt chào hỏi:

"Chú Khổng, thím Lưu."

"Tốt tốt tốt. . ."

Hai người co quắp mà khẩn trương đáp lời lại, không nghĩ tới Lâm Dật sẽ đưa cả bạn gái của cậu ấy tới đây.

Cô gái này lớn lên thật là xinh đẹp, đứng một chỗ rất xứng đôi với Tiểu Dật, mạnh hơn nhiều so với hai cô gái lần trước tới.

"Cô gái, cháu muốn ăn chút gì không? Để ông Khổng làm cho cháu."

Kỷ Khuynh Nhan chỉ vào một suất cơm chiên trứng đã xào kỹ ở trên bàn, nói:

"Cháu ăn món này là được rồi."

"Món này quá đơn giản, để ông ấy làm cho cháu một suất cơm chiên thịt lưng lợn muối xông khói đi."

"Thím Lưu không cần quá khách sáo, Lâm Dật thường xuyên mua cơm chiên trứng của quán chú thím cho cháu ăn. Cháu thì cũng giống như anh ấy, rất thích ăn món này."

"Vậy được, để ông Khổng xào một suất cơm chiên trứng mới cho cháu."

"Vậy phiền phức thím Lưu rồi."

Nói thì nói như thế, nhưng Lâm Dật đem suất cơm chiên xào đã kia, nhường cho Kỷ Khuynh Nhan, chuẩn bị... Đợi lát nữa mới ăn.

"Mai đã tới khai giảng rồi, tại sao giờ em mới nói cho anh biết thành tích? Trước đó không phải anh đã dặn em, nhận được điểm là báo ngay cho anh biết à."

Khổng Tĩnh cười hắc hắc, ngượng ngùng nói:

"Chủ yếu là thành tích thi tốt nghiệp trung học, cao hơn rất nhiều so với em dự đoán. Em vui sướng quá nên quên mất việc này, hôm nay mới nhớ ra."

"Em còn không biết xấu hổ mà nói."

Lâm Dật cười nói.

"Hắc hắc, em biết anh Tiểu Dật sẽ không tức giận."

"Em đã chuẩn bị xong những thứ để đi báo danh ở trường đại học chưa?"

"Ừm vâng, mẹ em đều chuẩn bị tốt cho em rồi. Chăn mền và quần áo đều đựng cả vào trong hai cái bao tải, cảm giác giống như dọn nhà vậy."

"Thỏa mãn đi, em là ở tại thành phố lên đại học, nếu như đi nơi khác thì còn phải chuẩn bị nhiều hơn nữa."

Cho tới bây giờ Lâm Dật vẫn còn nhớ rõ, khi mình đi lên thành phố Trung Hải học, mẹ Vương chuẩn bị cho mình trọn vẹn bốn bao tải đồ đạc.

Nếu như không phải là vì một người bạn tốt của mẹ cũng muốn đi tới thành phố Trung Hải, nên tiện đường đưa mình đi qua, chứ nhiều đồ như vậy, mình cũng không biết phải cầm như thế nào.

"Cho nên vẫn là lên đại học ở bản địa thuận tiện hơn, thiếu cái gì là có thể về nhà lấy."

"Lời này có đạo lý."

Lâm Dật vừa cười vừa nói:

"Ngày mai, lúc nào báo danh? Anh tới đón em, đồ đạc nhiều như vậy, em cũng không mang hết được."

"Không cần không cần."

Khổng Tĩnh nói ra:

"Nhà em đã bàn bạc xong rồi, ngày mai đón taxi tới trường, không phiền phức anh Tiểu Dật."

"Phiền phức cái gì, anh chính là một người không có việc gì để làm."

Lâm Dật vừa cười vừa nói:

"Ăn trắng nhà em nhiều cơm chiên trứng như vậy, dù sao cũng phải cho anh cơ hội biểu hiện chứ."

"Hắc hắc hắc, vậy thì cám ơn anh Tiểu Dật nhé."

"Đứa nhỏ này, con nói cái gì đó! Anh Tiểu Dật là người làm việc lớn, không nên vì chút chuyện này mà chậm trễ thời gian của anh Tiểu Dật."

Cha của Khổng Tĩnh nói ra, thuận tiện đưa suất cơm chiên trứng mới xào cho Lâm Dật.

"Vâng vâng."

Bị dạy dỗ một trận, Khổng Tĩnh thè lưỡi, không dám nói tiếp nữa.

"Chú Khổng, chút chuyện nhỏ như vậy, không cần nói quá lên như thế, giúp đỡ cho nhau cũng là việc nên làm."

Lâm Dật nói ra:

"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ngày mai cháu lái xe qua đón mọi người, sau đó chúng ta cùng nhau đi tới trường học báo danh."

Thấy Lâm Dật khăng khăng như thế, cha mẹ của Khổng Tĩnh cũng không có từ chối nữa.

"Vậy thì cám ơn cháu."

"Khách sáo gì chứ."

Cuối cùng đã ăn xong một suất cơm chiên trứng, Kỷ Khuynh Nhan vẫn còn thừa hơn một nửa.

"Em không ăn nữa, cho anh đấy."

"Ăn ít như thế?"

"Thế này đã không ít."

Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Chú Khổng chiên cơm nhiều quá, em thực sự không ăn thêm được."

"Cũng được, vừa vặn bớt mập một chút."

"Anh nói cái gì đó."

Kỷ Khuynh Nhan gắt giọng.

Mấy phút đồng hồ sau, Lâm Dật cũng đã ăn xong nửa phần cơm còn lại, đứng dậy đi về phía Khổng Tĩnh nói ra:

"Đi, anh đưa em đi dạo lòng vòng."

"Đi đâu vậy?"

Trong đôi mắt của Khổng Tĩnh lộ ra một vệt chờ mong.

"Đừng hỏi, đi cùng anh là được rồi."

Lâm Dật cười nói:

"Có sợ anh bán em đi không?"

"Hì hì ha ha, em không sợ đâu."

Lâm Dật cười đứng dậy,

"Chú Khổng, thím Lưu, cháu đưa em đi dạo một vòng, hai người cũng không cần chờ đợi, buổi tối cháu sẽ trực tiếp đưa em về nhà."

"Vậy được."

Thím Lưu nói ra:

"Đi theo anh Tiểu Dật ra ngoài phải nghe lời, đừng làm phiền chuyện của người ta."

"Ừm vâng."

Đơn giản thu dọn một chút, ba người rời đi.

Kỷ Khuynh Nhan và Khổng Tĩnh rất nhanh đã hợp thành một mảnh, kéo cánh tay nhau cùng đi, gạt Lâm Dật sang một bên bơ vơ.

Lâm Dật lái xe, ba người cùng nhau đi đến quảng trường Vạn Đạt.

"Anh Tiểu Dật, chúng ta muốn đi tới đây sao?"

"Đúng vậy, vào trong đi dạo một vòng."

"Vâng."

Khổng Tĩnh bám sát theo sau lưng Kỷ Khuynh Nhan. Đối với loại địa phương giống như quảng trường Vạn Đạt này, lúc trước nàng chỉ là nghe nói tới, căn bản chưa từng tới đây.

Bên trong thiết kế xa hoa mà tinh xảo, giá cả và thương hiệu phía trên làm cho người ta nổ lưỡi, tất cả đều khiến cho nàng cảm thấy tràn đầy kinh ngạc.

Nơi này quần áo cũng quá đắt, hình như cha mình bán cơm chiên trứng cả ngày, cũng mua không nổi một bộ đồ ở đây.

Một đường đi dạo, ba người đi đến khu chuyên đồ kỹ thuật số.

"Nào, Tĩnh Tĩnh, ăn cái này đi."

Kỷ Khuynh Nhan nhàn rỗi nhàm chán, mua hai cốc cà phê kem, không có phần của Lâm Dật.

"Đây là Starbucks sao?"

Khổng Tĩnh dò hỏi:

"Em nhìn thấy bạn học uống qua, hình như hơn bốn mươi tệ một cốc."

Kỷ Khuynh Nhan bén nhạy đã nhận ra sự mẫn cảm tiền bạc của Khổng Tĩnh, vừa cười vừa nói:

"Chị có hai tấm thẻ tín dụng, mỗi tháng đều có một cơ hội dùng một tệ mua Starbucks, đúng lúc hai chúng ta mỗi người một ly, không có phần cho anh Tiểu Dật."

"Thì ra một tệ cũng có thể mua Starbucks nha."

Sau khi biết được giá cả, Khổng Tĩnh thần sắc vui vẻ,

"Sau này em cũng muốn làm thẻ tín dụng, như vậy có thể được nhiều ưu đãi."

"Đương nhiên rồi, người làm ăn không chiếm ưu đãi thì phí."

"Hắc hắc, lời nói này rất đúng."

Nhìn thấy hai người vừa nói vừa cười, Lâm Dật có chút than thở.

Kỷ Khuynh Nhan không chỉ có sắc đẹp đủ cao, tình thương cũng tương tự.

"Em đã thi đỗ đại học, nên anh đưa em đi mua điện thoại và máy tính, đây đều là đồ vật lên đại học cần dùng đến."

"Sao?!

“Mua điện thoại di động và máy tính cho em?"

"Những vật này quá đắt tiền, em không thể nhận."

Khổng Tĩnh quay đầu muốn đi,

"Nếu như em đòi anh mua đồ vật, cha mẹ em mà biết được thì đánh chết em."

"Một cái điện thoại di động và máy tính mà thôi, nào có quý giá gì chứ, nhanh đi chọn một cái."

Lâm Dật xụ mặt nói ra:

"Nếu không anh mua cho em hãng Apple nhé."

"Đừng đừng, không cần đâu anh Tiểu Dật, em không dùng quen hãng Apple."

Khổng Tĩnh nhìn xung quanh một chút, chỉ quầy hàng hãng Lenovo nói:

"Em cảm thấy Lenovo K5 rất được."

"Lenovo K5?"

Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan liếc nhau một cái, đối với loại thương hiệu này có chút lạ lẫm.

"Thưa ngài, Lenovo K5 là một cái điện thoại di động có giá rất rẻ so với những loại điện thoại khác, giá bán 439 tệ, vô cùng thích hợp cho sinh viên thời nay sử dụng."

Nữ nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu.

Nhìn qua Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan lặng lẽ lắc đầu.

Mặc dù nàng không hiểu sản phẩm kỹ thuật số, nhưng cũng biết được đồ vật có mức giá này thì tính năng cũng không cao.

Không nên mua đồ vật rẻ tiền như vậy cho Khổng Tĩnh.

"Vậy chúng ta tùy tiện nhìn xem."

Nhận được tín hiệu của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật từ chối nữ nhân viên bán hàng, chuẩn bị đi xem các nhãn hiệu khác.

Hắn cũng cảm thấy, điện thoại di động hơn 400 tệ thì đúng là có chút rẻ tiền.

Mà nữ nhân viên bán hàng cũng đã nhìn ra, người đàn ông này từ chối lời mời hàng của mình, là do ý tứ của Kỷ Khuynh Nhan, vì vậy trong lòng nàng oán niệm một chút.

"Mấy ngày trước em có xem một đoạn quảng cáo, thấy nói Huawei P40 Pro dường như khá được."

Kỷ Khuynh Nhan thuận miệng nói:

"Hơn nữa Laptop Huawei có vẻ như cũng không tệ lắm, có thể cân nhắc."

"Các người muốn mua điện thoại di động P40 Pro và laptop?"

Nữ nhân viên bán hàng vẫn ôm hai tay trước ngực, nói:

"Người mua Starbucks còn cần phải nhận ưu đãi của thẻ tín dụng, lại muốn mua điện thoại di động 8000 tệ và máy tính laptop, ra vẻ gì chứ."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 368.
Bình Luận (0)
Comment