Kỷ Khuynh Nhan quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào nữ nhân viên bán hàng.
Khí tràng cường đại trong nháy mắt ép nàng ta xuống, thậm chí cũng không dám liếc nhìn Kỷ Khuynh Nhan một chút.
"Cô dựa vào cái gì dám nói chị Khuynh Nhan như vậy."
Khổng Tĩnh không vui, vẻ mạnh mẽ rất riêng của đứa trẻ nơi thành thị, từ trên người nàng được phát huy vô cùng tinh tế và sinh động.
"Tôi chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi. Các người uống một cốc Starbucks còn phải nhận ưu đãi, vậy mà muốn mua điện thoại di động hơn 8000 tệ. Việc này thật nực cười."
"Chúng tôi đây là cần kiệm và tiết kiệm. Cho dù là anh Tiểu Dật hay là chị Khuynh Nhan, ai cũng đều có tiền hơn cô, tôi chỉ là không muốn tiêu tiền uổng phí."
"Được rồi Tĩnh Tĩnh, không được ầm ĩ, không có ý nghĩa."
Kỷ Khuynh Nhan nói,
"Chúng ta đi sang chỗ khác là được rồi."
"Cô ta dựa vào cái gì mà nói chị như vậy, em phải nói cô ta một chút mới được."
"Đi thôi, không cần thiết."
Kỷ Khuynh Nhan kéo cánh tay Khổng Tĩnh khuyên.
Ở trong thế giới quan của nàng, thiếu nữ trẻ to tiếng ở nơi công cộng là hành động không lễ phép.
"Vâng, chị Khuynh Nhan."
Nhìn thấy ba người muốn rời đi, nữ nhân viên bán hàng lại có thêm lực lượng,
"Thôi đi, ra vẻ sang chảnh cái gì chứ. Tôi ngược lại muốn nhìn xem, các người có thể mua nổi cái gì hay không, thật khoác lác!"
"Tiểu Mai, cậu phản ứng với nhóm bọn họ làm gì, không đáng tức giận."
Nữ nhân viên bán hàng đồng nghiệp nói ra.
"Nếu như không phải sợ bị quản lý nhìn thấy, tớ nhất định phải lý luận tốt với bọn họ. Ở trung tâm mua sắm lớn như vậy, loại người nào mà tớ chưa từng thấy qua, còn ra vẻ ở trước mặt tớ nữa, buồn nôn!"
"Cho nên mới nói là không cần thiết. Nếu như bị quản lý nhìn thấy, cậu cũng sẽ bị sa thải, công việc quan trọng hơn."
"Không phải tớ cũng sợ điều này sao, nếu không cậu cảm thấy tớ có thể tha cho bọn họ? Miệng của tớ cũng không phải ăn chay."
Ba người Lâm Dật đi tới cửa hàng Huawei ở bên cạnh.
Mấy người cãi lộn trước đó, những nhân viên cửa hàng nơi này cũng nghe được, quả thật có chút không biết giới thiệu như thế nào.
Cũng không xác định, ba người này có thể mua nổi P40 Pro+ hay không.
Đây là loại điện thoại di động kiểu mới nhất của hãng Huawei, không có một chút ưu đãi giảm giá nào, bán ra với giá là 8888 nhân dân tệ, thật không phải gia đình bình thường có thể mua sắm nổi.
"Chào ngài, chào các cô, ngài có vừa ý sản phẩm nào không, tôi có thể giới thiệu giúp các vị một chút."
Lâm Dật nhìn xung quanh một chút,
"Mang tới chiếc P40 Pro+, sau đó lấy thêm chiếc MateBook X Pro đi kèm, tất cả hết bao nhiêu tiền?"
"Muốn mua P40 Pro+ và MateBook X Pro đi kèm sao?"
Nữ nhân viên bán hàng của Huawei ngây người một lúc, P40 Pro+ có giá tiền là 8888 tệ, MateBook X Pro đi kèm theo có giá tiền là 19999 tệ. Hơn nữa còn không có ưu đãi giảm giá, tổng cộng lại cũng là 28887 tệ!
Gần 30000 nhân dân tệ đấy!
"Làm sao vậy, không có hàng sao?"
Lâm Dật hỏi.
"Có hàng."
Nữ nhân viên bán hàng Huawei nói ra:
"Tổng giá trị là 28887 nhân dân tệ."
Nữ nhân viên bán hàng của Lenovo lộ vẻ ngoài ý muốn, chẳng lẽ thật sự muốn mua?
Rất không có khả năng đi.
"Tôi muốn cô tư vấn giúp chuyện này."
Lâm Dật hỏi:
"Quảng trường Thời Đại có chế độ hội viên, quảng trường Vạn Đạt các cô có không?"
"Có, nhưng mà chế độ hội viên của quảng trường Vạn Đạt chúng tôi, không giống lắm so với quảng trường Thời Đại."
Nữ nhân viên bán hàng Huawei giải thích:
"Quảng trường Thời Đại là tiêu phí đủ số tiền, là có thể trở thành hội viên cấp bậc tương ứng, còn quảng trường Vạn Đạt chúng tôi là cần dự trữ đáng giá."
"Nói trắng ra là lưu giữ tiền trong thẻ đúng không?"
Lâm Dật nói ra.
"Đúng vậy, chỉ cần trong thẻ lưu giữ 200 ngàn tệ là có thể trở thành hội viên phổ thông."
"Muốn trở thành hội viên kim cương thì sao?"
"Số tiền cần dự trữ trong thẻ là 2 triệu tệ."
Nữ nhân viên bán hàng Huawei nói ra:
"Nếu như trở thành hội viên của quảng trường Vạn Đạt chúng tôi, ngài có thể hưởng thụ rất nhiều dịch vụ giá trị gia tăng, nhưng cụ thể hơn, ngài phải hỏi ý kiến tư vấn từ quản lý trung tâm mua sắm của chúng tôi."
"Có thể gọi giúp tôi người quản lý của các cô ở quảng trường Vạn Đạt chứ?"
Nhóm nhân viên bán hàng của Huawei đều sững sờ, không phải muốn mua máy tính và điện thoại di động thôi sao, tìm quản lý làm gì.
Chẳng lẽ thật muốn là thẻ hội viên kim cương?
Chuyện này không cười nổi đâu.
"Được rồi, mời ngài chờ một lát."
Xét thấy trị giá nhan sắc siêu cao của Lâm Dật, nữ nhân viên bán hàng Huawei cầm lấy điện đàm nội tuyến, lập tức gọi điện thoại cho quản lý quảng trường.
Năm phút sau, một người người phụ nữ trung niên từ trong thang máy vội vã đi ra.
Ở trên cổ của nàng còn đeo một tấm thẻ quản lý.
Tên nàng là Tôn Tuyết, giữ chức vụ quản lý.
"Chị Tôn, quý ngài này muốn tư vấn về việc làm thẻ hội viên kim cương."
Nghe được nữ nhân viên bán hàng Huawei nói, Tôn Tuyết thần sắc vui vẻ, lễ phép chào hỏi:
"Thưa ngài, liên quan tới việc thẻ hội viên kim cương, ngài muốn tư vấn cụ thể về phương diện nào?"
Kỷ Khuynh Nhan và Khổng Tĩnh cũng có chút hiếu kỳ, không biết vì sao Lâm Dật hỏi tới chuyện hội viên kim cương.
"Nếu như tôi dự trữ ở chỗ này 2 triệu tệ và trở thành hội viên kim cương của các người, vậy thì tôi có được đặc quyền gì không?"
"Đương nhiên là có."
Tôn Tuyết mặt mày hớn hở nói:
"Thưa quý ngài, chúng ta có thể đi tới phòng làm việc của tôi, tôi sẽ trao đổi tỉ mỉ với ngài một chút."
"Không cần phải đi nơi khác nói chuyện."
Lâm Dật chỉ chỉ về phía nữ nhân viên bán hàng Lenovo vừa rồi.
"Nếu như tôi trở thành hội viên kim cương, tôi sẽ có tư cách đề nghị các người sa thải cô ta không?"
Lời này vừa nói ra, khiến cho tất cả mọi người nghe đều sửng sốt.
Vì sa thải một người, lại chịu bỏ ra số tiền 2 triệu tệ làm thẻ hội viên kim cương. Đây có phải quá tùy hứng rồi không?
"Tôn quản lý, chị đừng nghe hắn ta nói nhảm chém gió."
Nữ nhân viên bán hàng liên quan kích động nói:
"Mấy người này mua hai cốc Starbucks, còn phải tận dụng chương trình ưu đãi giảm giá của thẻ tín dụng, làm sao có thể làm thẻ hội viên kim cương hội viên chứ? Chị đừng nghe hắn ta lừa dối."
Lâm Dật lấy thẻ ngân hàng ra,
"Mật mã 000 000, nếu như tôi có quyền lợi như vậy, bây giờ sẽ lập tức làm thẻ. Nếu như không có, vậy quên đi."
Nhìn thấy Lâm Dật đưa thẻ ngân hàng, Tôn Tuyết liên tục không ngừng nói ra:
"Căn cứ theo nguyên tắc khách hàng chính là Thượng Đế, nếu như ngài có ý muốn làm thẻ hội viên kim cương, ngài sẽ có được loại quyền lợi này."
"Vậy thì nhanh làm đi."
"Vâng vâng vâng, tôi lập tức đi làm ngay."
Tôn Tuyết vui mừng nhướng mày, cao hứng không ngậm được miệng.
Trong trung tâm mua sắm có quy định rõ ràng, nếu như có thể để khách hàng bỏ tiền làm hội viên, vậy sẽ được cầm tới 1% trích hoa hồng.
Một thẻ hội viên kim cương là 2 triệu tệ, nếu như làm thành công, chính mình có thể được trích tới 20 ngàn tệ rồi!
Dựa vào quy tắc khác biệt giữa hai trung tâm mua sắm, chế độ hội viên của quảng trường Vạn Đạt cho khách hàng quyền lợi lớn hơn.
Bởi vì bọn họ là dự trữ giá trị làm hội viên, mà quảng trường Thời Đại là tiêu phí đủ số làm hội viên.
Giữa hai tiêu chí này có sự khác biệt rất lớn.
Đừng nói là Lâm Dật muốn sa thải một người, dù là sa thải mười nhân viên, đều không có vấn đề gì.
"Không phải chứ, anh ta thật muốn làm hội viên kim cương? Đây chính là 2 triệu tệ! Nói lưu giữ là lưu giữ?"
Những nhân viên bán hàng khác của Lenovo kinh ngạc nói.
"Tớ còn không sợ, thì các cậu sợ cái gì."
Nữ nhân viên bán hàng tên là Tiểu Mai nói ra.
"Tôn quản lý đã cầm thẻ ngân hàng đi, chẳng lẽ cậu không lo lắng sao?"
"Tớ cảm giác 80% là hắn ta giả vờ, tớ không tin dạng nhà giàu này, đi mua cốc Starbucks còn muốn nhận ưu đãi giảm giá, các cậu cứ chờ để xem náo nhiệt đi."
Sau mười mấy phút, Tôn Tuyết cầm theo một tấm thẻ sáng chói, giao lại cho Lâm Dật.
"Thưa ngài, thẻ hội viên đã làm xong. Từ nay về sau, ngài chính là hội viên kim cương của quảng trường Vạn Đạt chúng tôi."
Nhìn thấy Lâm Dật thật sự làm tấm thẻ hội viên trị giá 2 triệu tệ.
Tất cả mọi người xung quanh xem náo nhiệt đều choáng váng!
Vì giáo huấn nữ nhân viên bán hàng kia, vậy mà làm tấm thẻ hội viên 2 triệu tệ. Cái thế giới này quá điên cuồng rồi!
Lâm Dật lạnh nhạt gật đầu,
"Bây giờ có thể xử lý cô ta chứ."
------
Dịch: MBMH translate