Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 372 - Chương 370. Nghĩ Biện Pháp Đuổi Đi

Chương 370. Nghĩ Biện Pháp Đuổi Đi
Chương 370. Nghĩ Biện Pháp Đuổi Đi

"Ngài chờ một lát, tôi sẽ lập tức xử lý, nhất định cho ngài một câu trả lời chắc chắn hài lòng."

Lâm Dật gật gật đầu,

"Mau đi đi."

Tôn Tuyết nghiêm túc nói, đi đến bên cạnh nữ nhân viên bán hàng Lenovo.

"Lưu Mai, thu dọn một chút, ngày mai không cần tới đi làm nữa."

"Quản lý, tôi. . ."

Lưu Mai ngơ ngác.

Làm ở trung tâm mua sắm nhiều năm như vậy, ngoại trừ một số những thương nhân nổi tiếng trên truyền hình kia, căn bản không có khách hàng nào sẽ bỏ ra 2 triệu tệ làm thẻ hội viên.

Nhưng mà, hôm nay nàng đã gặp được!

"Tôn quản lý, chị nghe em nói đã, đó là chuyện hiểu lầm. Chị hãy cho em một cơ hội giải thích."

Tôn Tuyết không nhịn được khoát khoát tay,

"Không có gì phải giải thích cả, thu dọn một chút, ngày mai cũng không cần tới làm nữa."

Nếu như không sa thải Lưu Mai, chính mình cũng không thể lấy được 20 ngàn tệ đến tay.

So sánh ra, thực sự vẫn nên sa thải cô ta.

"Em sẽ lập tức thu dọn đồ đạc. . ."

Lâm Dật không có ở để ý đến Lưu Mai nữa, quay sang phía nữ nhân viên bán hàng Huawei nói ra:

"Gói lại điện thoại di động và máy tính cho tôi đi."

"Vâng thưa ngài."

Bởi vì lưu giữ 2 triệu tệ, Lâm Dật dùng thẻ hội viên thanh toán tiền, sau khi mua đồ xong thì trực tiếp rời đi.

Lâm Dật phát hiện ra một điểm tốt khác khi làm thẻ hội viên, chính là còn có ưu đãi giảm giá 50%. mặc dù không lớn bằng quảng trường Thời Đại, nhưng tiện nghi một chút luôn luôn có chỗ tốt.

Mua xong điện thoại di động, Lâm Dật đưa Kỷ Khuynh Nhan và Khổng Tĩnh đi lên lầu.

Phụ nữ đều là động vật thích ăn mặc chưng diện.

Dù là Khổng Tĩnh vừa mới tốt nghiệp cấp ba cũng không ngoại lệ.

Những bộ đồ trang phục nữ giới thời thượng và tinh tế tràn ngập các gian hàng, khiến cho nàng hoa cả mắt, có loại cảm giác không kịp nhìn.

Cảm thấy bộ đồ trang phục nào cũng đẹp, nhưng lại không mua nổi bất cứ thứ gì.

Nhìn thấy vậy, Lâm Dật chợt phát hiện, nhân tố gia đình sẽ có ảnh hưởng vô cùng sâu xa đối với một đứa bé.

Vương Lộ và Khổng Tĩnh bằng tuổi nhau, đều là những đứa trẻ mới tốt nghiệp cấp ba.

Nhưng tính cách của hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau, thậm chí có điểm giống với người của hai thế giới, nhưng trên thực tế thì các nàng đều là người cùng trang lứa.

"Được rồi, em đưa Tĩnh Tĩnh đi dạo loanh quanh, anh tự tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi đi."

Biết rằng Lâm Dật không quá ưa thích dạo phố, nên Kỷ Khuynh Nhan không có lôi kéo hắn đi cùng một chỗ.

"Vậy cũng được, hai người bọn em đi dạo xung quanh xem, đúng lúc anh đang muốn ngồi nghỉ một lát."

"Được, sau đó thì gọi điện thoại liên lạc."

Kỷ Khuynh Nhan đưa Khổng Tĩnh rời đi, Lâm Dật nhàn rỗi nhàm chán, tìm đến một góc không có ai, vào rủ Tô Cách cùng chơi game.

Ngồi chơi khoảng chừng hơn hai giờ đồng hồ, mới nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan và Khổng Tĩnh xách theo túi lớn túi nhỏ, tổng cộng mười cái túi đi trở về.

"Một lúc mà mua được nhiều đồ như thế?"

"Ngày mai Tĩnh Tĩnh khai giảng, em mua cho con bé nhiều đồ một chút, về sau có thể thường xuyên thay đổi."

Kỷ Khuynh Nhan cười nói.

"Đúng thế."

"Nếu để cho mẹ em biết được, em muốn anh chị mua nhiều đồ như vậy, về nhà sẽ mắng em chết."

"Có anh Tiểu Dật ở đây, em sợ cái gì."

Kỷ Khuynh Nhan như tên trộm nói ra:

"Hơn nữa ngày mai em lên đại học, bố mẹ muốn quản cũng không xen vào được, đừng sợ."

"Nhưng em vẫn thấy hơi ngại."

Khổng Tĩnh lặng lẽ nhẹ nhàng nói:

"Mua những thứ này bỏ ra hết mấy vạn tệ, gần bằng với một năm chi tiêu của gia đình em rồi."

Đối với Khổng Tĩnh mà nói, hai giờ vừa qua đã hoàn toàn đổi mới và lấp đầy lỗ hổng nhận thức của nàng. Nàng cũng biết được rằng, cuộc sống thời thượng cũng không phải là thuận miệng nói một chút mà thôi.

Nếu như không có tiền bạc chèo chống, căn bản là không thể thực hiện được.

"Đối với em mà nói, đó là sự khởi đầu mới, nên tự nhiên cần phải thể hiện ra diện mạo tinh thần mới."

Kỷ Khuynh Nhan nhìn Khổng Tĩnh nói ra:

"Con người cần phải từ đầu tới cuối duy trì sự tự tin, không thể tự ti. Nếu không cho dù là em thi đậu đại học Phục Đán đi nữa, sau cùng cũng chẳng làm nên trò trống gì."

"Vâng, chị Khuynh Nhan."

"Biết vậy là được rồi."

Kỷ Khuynh Nhan vừa cười vừa nói:

"Nhìn xem anh Tiểu Dật của em kìa, cũng không phải tốt nghiệp trường học danh tiếng, nhưng thực chất bên trong con người cũng sở hữu một loại tự tin từ trong xương tủy khó diễn tả thành lời. Cho nên, em nhìn anh ấy hiện giờ mà xem, không phải cũng trở nên nổi bật thế sao."

Lâm Dật sờ lên cái cằm, tự tin khó diễn tã thành lời, làm sao nghe mấy cái từ này có chút hương vị khác lạ đây.

"Đúng thế ạ."

Khổng Tĩnh vừa cười vừa nói:

"Về sau, em sẽ học anh Tiểu Dật nhiều hơn mới được."

"Ừm, tốt."

Kỷ Khuynh Nhan nói ra:

"Đi thôi, chúng ta đi lên tầng trên nhìn xem, đã tới đây rồi thì thuận tiện đi dạo hết mọi chỗ một lượt."

"Chị Khuynh Nhan, nơi này có vẻ như sắp tan giờ làm việc."

"Không có việc gì, còn có một chút thời gian. Những gì cần mua đều đã mua rồi, còn lại cũng chỉ là tùy tiện nhìn xem, có gì thích hợp thì mua chút, không có thì chúng ta quay về nhà."

"Ừm, vâng."

Đi lên tầng bốn của trung tâm Vạn Đạt.

Khổng Tĩnh phát hiện ra, nơi này là địa phương bán hàng xa xỉ, giá cả càng làm cho người ta bị váng đầu hoa mắt.

"Đi, chúng ta qua cửa hàng Van Cleef & Arpels nhìn xem."

Kỷ Khuynh Nhan hào hứng vội vàng nói ra:

"Em nhìn thấy vật phẩm trang sức mới nhất mà hãng bọn họ vừa ra mắt gần đây, kiểu dáng rất đẹp mắt."

Lâm Dật cũng đã nhìn ra, chính bản thân Kỷ Khuynh Nhan muốn mua đồ, cho nên mới lôi kéo mình và Khổng Tĩnh tới đây.

A. . . Phụ nữ mà!

Nhìn thấy ba người tiến đến, nữ quản lý cửa hàng nhíu mày, có chút không tình nguyện.

"Sắp tới giờ đóng cửa hàng rồi, tại sao còn có người đến đây?"

Trung tâm mua sắm có quy định, nếu như trước khi đóng cửa hàng có người tới chọn mua đồ vật, nhất định phải chờ khách hàng chọn mua xong mới có thể đóng cửa hàng, nếu không sẽ bị nhận xử phạt.

Dựa theo kinh nghiệm từ trước tới nay của các nàng, khách hàng đến nơi này ít nhất phải chọn chọn lựa lựa mất nửa giờ đồng hồ, mới có thể chọn được món hàng mà mình ưng ý.

Nhưng mà đấy là còn nhanh.

Giống như cửa hàng Hermes phía đối diện, có một đợt khách hàng cuối cùng là tới từ trước đó nửa giờ đồng hồ, mà đến khi hết giờ vẫn còn chưa có chọn xong đây.

Hơn nữa, cuối cùng còn có khả năng không mua đồ, toi công bận rộn một trận.

"Chị à, chị nghỉ một lát đi, để em đi tiếp đãi bọn họ."

Nữ nhân viên cửa hàng nói chuyện có dáng người cao gầy, nhìn qua vô cùng trẻ tuổi.

Lúc nói chuyện, trên mặt nàng lộ ra một đôi lúm đồng tiền nhỏ, có chút mê người và đáng yêu.

Tên của nàng cảm giác rất có hình ảnh, tên là Giang Nam.

"Nam Nam, còn có mười phút đồng hồ thì đóng cửa hàng. Em suy nghĩ một ít biện pháp, để bọn họ mau chóng rời đi, đừng chậm trễ chúng ta tan ca."

"Như vậy không tốt lắm đâu, bất kể nói thế nào, người ta cũng là khách hàng."

"Em là nhân viên làm thêm, tự nhiên cảm thấy không quan trọng, nhưng bọn chị làm công việc này quanh năm suốt tháng, sợ nhất là nhìn thấy loại khách hàng này, cho nên mau chóng nghĩ cách để bọn họ rời đi."

"A a, để em thử một chút đi."

Giang Nam đi về phía ba người Lâm Dật, mỉm cười nói:

"Chào các vị, cửa hàng chúng tôi sắp đến giờ phải đóng cửa rồi."

"Cũng chưa có đóng cửa ngay bây giờ chứ?"

Lâm Dật nói ra.

"Còn có mười phút đồng hồ, tôi sợ mấy vị không kịp lựa chọn."

"Không sao, vậy là đủ rồi."

Giang Nam quay đầu, mắt nhìn chị gái đầy bất đắc dĩ, giống như là muốn nói, mình đã cố gắng hết sức.

Giang Nguyệt lắc đầu, con bé này còn chưa đủ trình độ, sớm biết vậy thì tự mình ra đón tiếp, nhất định có thể giải quyết dễ như trở bàn tay.

Nhưng bây giờ, nói những thứ này đã chậm rồi.

Kỷ Khuynh Nhan đi dạo xung quanh. Ở một chỗ có vẻ thoáng đãng, nàng tìm được sợi dây chuyền mặt kim cương hình cỏ bốn lá mà mình vừa ý.

"Cô gái bán hàng, tôi muốn hỏi một chút, mặt dây chuyền này có ưu đãi giảm giá không?"

Kỷ Khuynh Nhan hỏi.

"Đây là kiểu mẫu mới của năm nay, tạm thời không có ưu đãi giảm giá."

Ở một bên, Giang Nguyệt lắc đầu. Sợi dây chuyền trị giá 840 ngàn tệ, không phải là các người nói mua là mua được, cũng không cần nhìn loạn mà kéo dài thời gian tan sở của chúng ta.

Kỷ Khuynh Nhan gật gật đầu,

"Tôi muốn hai chiếc, đóng gói lại giúp tôi đi."

-----

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 370.
Bình Luận (0)
Comment