Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 373 - Chương 371. Đến Trường Hay Là Đi Viếng Mồ Mả Vậy?!

Chương 371. Đến Trường Hay Là Đi Viếng Mồ Mả Vậy?!
Chương 371. Đến Trường Hay Là Đi Viếng Mồ Mả Vậy?!

"Muốn mua hai sợi?"

Giang Nam sửng sốt một chút,

"Cô xác định thật sao?"

Một sợi dây chuyền có giá là 840 ngàn tệ, hai sợi cũng chính là 1,68 triệu tệ!

Lúc này mới qua vài phút!

Nói mua là mua? !

Hơn nữa cô còn chưa có thử đâu?!

"Ừm, giúp tôi đeo lên thử là được."

Kỷ Khuynh Nhan lịch sự nói.

"Vâng, tôi đi lấy cho ngài hai sợi dây mới."

Giang Nam đi lấy sợi dây chuyền mà Kỷ Khuynh Nhan nhìn trúng, Lâm Dật đi qua trả tiền.

Nhìn thấy tấm thẻ hội viên kim cương chiếu lấp lánh kia, nhóm nữ nhân viên cửa hàng Van Cleef & Arpels đều không còn bình tĩnh.

Đây chính là thẻ hội viên trực tiếp dự trữ 2 triệu tệ, mới có thể được làm!

Trên tay của anh ta lại có một tấm thẻ!

Chuyện này, đây cũng quá giàu có đi!

Trả xong tiền, ba người rời khỏi cửa hàng Van Cleef & Arpels, nhân viên cửa hàng đưa mắt nhìn theo ra ngoài cửa.

Mãi cho đến khi ba người đi vào trong thang máy, nhóm nữ nhân viên cửa hàng vẫn còn cảm thấy việc này vô cùng mê ảo.

1,68 triệu nhân dân tệ!

Tiêu xài không đến năm phút đồng hồ!

Điều này là có tiền cỡ nào?!

"Chị ơi, chị nhìn lầm chuyện này rồi."

Giang Nam vừa cười vừa nói:

"Lần sau gặp lại dạng khách hàng này, cần phải tiếp đãi thật tốt, nếu không rất dễ bị thất nghiệp."

"Em đừng nói nữa, vừa rồi làm chị sợ muốn chết đây."

Giang Nguyệt vỗ bộ ngực nói ra:

"May mà lúc nãy không chọc giận làm bọn họ mất hứng, nếu không sẽ bị bỏ lỡ một đơn bán hàng này."

"Hắc hắc, đơn hàng này là do em tiếp đãi bán được, có phải em được nhận phần trăm hoa hồng hay không?"

"Vâng vâng vâng, đoán chừng tiền phần trăm hoa hồng cũng đủ cho em đổi chiếc điện thoại di động mới đấy."

Giang Nguyệt vừa cười vừa nói:

"Đừng đứng ở đây nữa, tan ca thì về thu dọn đồ đạc đi. Về nhà ngủ sớm một chút, ngày mai em còn phải đi tới trường học báo danh đấy."

"Vâng."

Giang Nam vừa đi vừa nói:

"Chị ơi, em cảm thấy một ngày nghỉ đi làm thêm này, thật sự là mở mang hiểu biết. Mặc dù điều kiện của nhà chúng ta cũng không tệ, nhưng so với người thực sự có tiền thì còn kém quá xa."

"Em biết là được rồi."

Giang Nguyệt nói ra:

"Tuy nhiên em cũng không kém, thi đậu trường đại học ưu tú, về sau khẳng định có tiền đồ hơn chị."

"Hừ hừ, đó là nhất định."

"Thật có thể đắc ý."

. . .

Trở lại trên xe, Kỷ Khuynh Nhan lấy sợi dây chuyền còn lại ra.

"Nào Tĩnh Tĩnh, đeo lên thử một chút, chị cảm thấy em đeo nó sẽ rất đẹp mắt."

Khổng Tĩnh bị giật nảy mình,

"A?! Dây chuyền này là mua cho em sao?"

"Đương nhiên rồi, nếu không chị mua hai sợi dây chuyền làm gì?"

Kỷ Khuynh Nhan cười nói:

"Mau đeo thử lên xem nào."

"Chị Khuynh Nhan, sợi dây chuyền này giá hơn 800 nghìn tệ đấy. Dù có bán toàn bộ tài sản và nhà cửa của gia đình em, cũng không đáng giá nhiều tiền như vậy."

"Em lập tức lên học đại học rồi, đây là lễ vật của chị tặng cho em, thiếu nữ trẻ phải biết trang điểm và chăm sóc tốt với bản thân mình một chút."

"Nhưng mà món quà quá quý giá, em không dám nhận."

"Có cái gì mà không dám nhận."

Lâm Dật nói ra:

"Chỉ điểm chủ kiến ấy cũng không có, về sau chú Khổng và thím Lưu còn nhờ vả em như thế nào."

Trải qua thời gian dài, Lâm Dật cảm thấy được một đạo lý áp dụng khá phổ biến hiện nay, đó là muốn nghèo thì nuôi con trai, mà muốn giàu thì nuôi con gái.

Gia đình của cô bé này có điều kiện không tốt lắm, mà trong môi trường đại học lại có quá nhiều dụ hoặc. Có nhiều thứ cũng nên để cho nàng được sớm kiến thức đến, có lẽ cũng là chuyện tốt.

"Vâng, cảm ơn chị Khuynh Nhan, cám ơn anh Tiểu Dật."

"Thôi được rồi."

Mua đồ xong, Lâm Dật lái xe đưa Khổng Tĩnh trở về.

Hai cô gái thì ngồi ở ghế phía sau, thảo luận về vấn đề thời trang và đồ trang điểm.

Lâm Dật cũng không có tâm tư lắng nghe, luôn yên lặng lái xe.

Sau khi đưa Khổng Tĩnh trở về, theo thói quen Lâm Dật đưa Kỷ Khuynh Nhan cùng về Cửu Châu Các.

Kỷ Khuynh Nhan không nói gì, thậm chí cảm thấy đi qua là chuyện quá bình thường, dường như nơi này càng giống như nhà mình hơn so với biệt thự Vân Thủy.

Sáng ngày hôm sau, Kỷ Khuynh Nhan vẫn dậy sớm làm điểm tâm.

"Anh nhớ không lầm, em muốn tham gia buổi đấu thầu dự án mới, sẽ diễn ra vào ngày mai đúng không."

Lúc ăn cơm, Lâm Dật hỏi.

Kỷ Khuynh Nhan gật gật đầu, đặt bát đũa xuống, cái cằm tựa trên mu bàn tay.

"Nó diễn ra vào cuối buổi chiều ngày mai, em đã cố gắng hết sức, nhưng có thể thành công hay không, thì em cũng không có lòng tin."

"Làm hết sức mình, thành bại theo mệnh trời, bản thân cố gắng là được."

"Ừm, vâng."

Kỷ Khuynh Nhan gắp một cái bánh bao nhỏ đưa qua,

"Anh nếm thử cái này đi, ăn rất ngon đấy."

Ăn xong bữa sáng đơn giản, Lâm Dật đưa Kỷ Khuynh Nhan đi đến công ty, sau đó lái xe về phía nhà của Khổng Tĩnh.

Lúc Làm Lâm Dật chạy xe tới nơi này, phát hiện một nhà ba người đều đã chuẩn bị xong đồ đạc, đang ở đây chờ đợi mình.

"Tiểu Dật, chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy, cậu khách khí làm gì chứ? Hết mua điện thoại di động lại là máy vi tính, làm chúng ta đều rất ngại."

Thím Lưu nói ra.

"Cũng không có tiêu phí bao nhiêu tiền, chú thím không cần để ở trong lòng."

Nói xong, Lâm Dật nhấc hành lý của Khổng Tĩnh lên xe, chuẩn bị đưa một nhà ba người tới trường đại học.

Lần đầu tiên ngồi loại xe Rolls-Royce này, cha mẹ của Khổng Tĩnh càng khẩn trương lo lắng.

Cả người một mực ngồi im, sắc mặt co quắp, sợ làm hư hỏng xe của Lâm Dật.

Chạy xe đi đến cổng chính trường đại học, bên ngoài là không khí hối hả người người qua lại, ai nấy xách theo bao lớn bao nhỏ đi vào trong.

Còn có không ít đàn anh và đàn chị khóa trước nhiệt tình, đang chỉ đường cho đàn em khóa mới đi tới địa điểm báo danh.

Tiếng người huyên náo, ồn ào đông nghịt, đủ loại người trong xã hội muôn hình muôn vẻ, tất cả đều tụ tập về đây.

Nhưng có nữ sinh viên mới còn chưa chịu bước vào cổng trường đại học, vẫn đang thút thít lau nước mắt.

Không cần nói nhiều, khẳng định là đứa trẻ lần đầu tiên rời nhà.

Nếu như không biết, còn tưởng là đang đi viếng mồ mả đây này.

"Các cậu nhìn chiếc xe màu trắng kìa, có phải Mercedes-Benz G không nhỉ? Đẹp quá!"

Một nam sinh viên có mái tóc húi cua sợ hãi than thở, nói.

"Chiếc xe này hình như giá bán hơn 2 triệu tệ đấy, tớ đứng trực ở chỗ này cả buổi sáng, nhìn thấy nó chính là chiếc xe đắt giá nhất."

"Đàn em sinh viên khóa mới này rất được à, đều là con nhà có tiền."

Nhìn thấy chiếc xe Mercedes-Benz G màu trắng lái qua, mọi người ở cửa trường học đều đưa mắt ngắm nhìn từ xa.

Xe này mà mình chẳng may va chạm phải, chắc là mình không đền bù nổi.

"Thật sự là mấy người nhà quê chưa thấy qua việc đời, một chiếc Mercedes G đã khiến bọn họ ngạc nhiên thành ra như vậy. Nếu như mang chiếc Ferrari hơn 4 triệu tệ của nhà chúng ta ra, có khi bọn họ chạy trốn cách xa hơn mười mét ấy."

Người nói chuyện là một phụ nữ trung niên, ngồi ghế đầu cạnh tài xế, trên mặt bôi một tầng phấn lót rất dày, chỉ cử động nhẹ nhàng cũng rụng ra giống như tuyết rơi.

"Nếu như không phải con trai năn nỉ quá nhiều, anh cũng không lái xe này, so với cấp bậc của Ferrari thì xe này còn kém một chút."

"Trước đó mọi người đều nói, dạng trường đại học danh tiếng như đại học Phục Đán này, đều không có người giàu có gì, xem ra hôm nay mình đã thấy được."

Người phụ nữ trung niên nói ra:

"Sau này, những nữ sinh viên ở trong trường này có thể chịu con trai mình theo đuổi."

"Mẹ, mẹ nói như vậy, con cũng không phản đối đâu."

"Thằng nhóc con, nói như vậy cũng không phải là lời nói sai. Nhưng mẹ nói cho con biết, chơi đùa với những nữ sinh kia là được rồi, đừng quá nghiêm túc. Chúng nó đều không xứng với con đâu."

"Vâng, con biết mà mẹ."

Tích tích tích

Ngay trong lúc ba người nói chuyện, chợt nghe thấy đằng sau có người ấn còi, người phụ nữ trung niên nhất thời khó chịu.

"Người nào lại dám bấm còi với chúng ta, hắn không biết xe của chúng là Mercedes-Benz G trị giá hơn 2 triệu tệ à!"

"Móa nó, bà mù sao mà đi so sánh, chiếc xe đằng sau kia là Rolls-Royce Phantom trị giá hơn 9 triệu tệ đấy!"

-----

Dịch: MBMH translate

Hết chương 371.
Bình Luận (0)
Comment