Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 374 - Chương 372. Phía Trên Này Đều Là Kim Cương?

Chương 372. Phía Trên Này Đều Là Kim Cương?
Chương 372. Phía Trên Này Đều Là Kim Cương?

"Xe Rolls-Royce trị giá hơn 9 triệu nhân dân tệ!"

Biết được giá cả của chiếc xe đằng sau kia, người phụ nữ trung niên và con trai của bà ta đều vội vàng quay đầu nhìn lại phía sau.

Logo vàng óng ánh ở trên đầu xe, suýt chút nữa thì sáng chói mù ánh mắt của bọn họ.

"Chiếc xe này thật sự hơn 9 triệu tệ? !"

"Tôi lừa bà làm cái lông gì."

Chồng bà ta mắng:

"Những mẫu xe Rolls-Royce khác căn bản không dài như vậy, hơn nữa dù là loại rẻ tiền nhất, cũng quý giá hơn chiếc Ferrari của nhà chúng ta."

"Vậy còn chờ gì nữa, mau chóng nhường đường cho người ta. Đối với dạng người này, chúng ta không đắc tội nổi đâu."

"Bớt nói nhảm đi, tôi biết phải xử lý như thế nào."

Người đàn ông trung niên xám xịt chạy xe sang một bên, nhường đường cho xe của Lâm Dật.

Trong ánh mắt kinh ngạc và hâm mộ của tất cả mọi người, Lâm Dật lái xe chạy vào trong trường đại học Phục Đán.

"Khóa sinh viên đàn em này quá giàu có, còn có chạy xe Rolls-Royce, đây có thể tính là đại thiếu gia đệ nhất của cả đại học Phục Đán đi."

"Cũng không khác cho lắm, loại xe này ở thành phố Trung Hải cũng không gặp nhiều."

"Các cậu có nhìn thấy anh chàng lái xe không, trông rất đẹp trai."

"Đẹp trai có làm được cái gì, đàn ông còn phải nhìn khí chất."

"Nhưng khí chất của anh ta cũng tốt, rất lạnh lùng."

"Ngạch. . . Coi như tớ không nói gì."

Đến trường đại học Phục Đán, đối với Khổng Tĩnh nhìn cái gì cũng đều mới mẻ. Cuộc sống đại học mà bản thân vốn tha thiết ước mơ, cuối cùng cũng chuẩn bị bắt đầu.

Ba người nhà họ Khổng vô cùng lạ lẫm đối với chuyện báo danh ở trường đại học, mà người từng trải như Lâm Dật thì ngược lại là xe nhẹ chạy đường quen.

Lâm Dật chỉ bảo Khổng Tĩnh, hai người chia ra làm việc. Nàng đi giải quyết vấn đề ở ký túc xá, còn mình thì đi làm thẻ sinh viên của nhà trường, nên đã giảm bớt được rất nhiều thời gian.

Khổng Tĩnh có hai bao đồ lớn, Lâm Dật và cha nàng mỗi người một cái, những thứ nhỏ nhặt khác thì do Khổng Tĩnh và mẹ nàng cầm lấy.

Phòng ký túc của trường Phục Đán có điều kiện tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Lâm Dật.

Bốn người một phòng, phía trước là giường, phần sau là bàn học, trong cùng là khoảng trống để xem TV.

Thời điểm một hàng bốn người đi vào phòng ký túc xá, nhận thấy ba cái giường đều đã có người.

Nhưng ở trong phòng ngủ chỉ thấy có hai nữ sinh viên.

Nhìn thấy một nhà bốn người Khổng Tĩnh, hai nữ sinh không khỏi nhíu mày.

Là người đến lần này? Làm sao có vẻ giống như dân nhà quê thế?

Còn có hành lý của bọn họ, tại sao đều là đựng trong bao tải?

Ngay đến cặp da cũng không có sao? Đây cũng quá rùng mình.

Trước khi lên đại học, người trong nhà đều nói, bạn học ở trường đại học là những người quan trọng nhất trong mối quan hệ cá nhân khi chưa ra làm việc.

Vừa rồi còn có chút may mắn, một cô bạn gái giàu có và xinh đẹp đến ở cùng phòng. Vốn cho rằng có thể lại tới thêm một người như vậy, không ngờ lại là một người đến từ nông thôn.

Quá xui xẻo.

Tuy nhiên người đàn ông kia lại rất đẹp trai.

"Ai ai ai, các người đều chú ý một chút, đừng đụng đến đồ đạc của tôi."

Nữ sinh nói chuyện tên là Phùng Giai, thân hình không cao lắm, có mái tóc ngắn, khiến cho người ta một loại cảm giác rất đanh đá.

"A a, được."

Cha của Khổng Tĩnh vác bao hành lý, lắp bắp nói.

Lâm Dật liếc mắt nhìn người nói chuyện, hai người bạn cùng phòng của nàng dường như cũng không được tốt lắm.

Sau này, cuộc sống sinh hoạt trong phòng ký túc của Khổng Tĩnh có thể sẽ có chút khó khăn trắc trở.

Nhưng Lâm Dật không nghĩ tới việc nhúng tay vào chuyện này. Nàng cũng đã trưởng thành, mối quan hệ cá nhân trong trường học sẽ phải học cách tự mình xử lý.

Bởi vì là thành viên cuối cùng tới, mẹ của Khổng Tĩnh trải chăn lên cái giường cuối cùng, bắt đầu sắp xếp hành lý cho nàng.

"Kỳ Kỳ, cậu biết Nam Nam đi làm cái gì không? Gần tới trưa rồi, đợi lát nữa ba người chúng ta cùng đi ăn cơm."

"Nam Nam đi làm phiếu ăn, chờ cậu ấy trở lại thì chúng ta cùng đi."

Nữ sinh tên là Kỳ Kỳ nói.

"Ừm được, bận rộn cả một buổi sáng, tớ cũng hơi đói bụng rồi."

"Ai ai ai, mấy người chậm một chút đi, đừng đụng đến ly nước của tôi."

Phùng Giai nói ra.

Mẹ của Khổng Tĩnh nhìn lại, ngượng ngùng nói:

"Tôi nhìn thôi, không đụng vào đâu."

Sắc mặt của Phùng Giai tràn đầy khinh thường, cầm lấy ly nước của mình trở về.

"Giai Giai, chúng ta vẫn nên thu dọn đồ đạc một chút đi, tránh bị chạm vào ô uế."

"Tớ cũng nghĩ thế."

"Các người nói gì đấy?"

Khổng Tĩnh khó chịu nói.

"Chúng tôi không nói cậu, tự mình phản ứng làm gì chứ."

Phùng Giai nói ra:

"Còn có, sau này sẽ là bạn cùng phòng, phải nói cho cậu ba điều quy định, cho dù bọn tôi bày bất kỳ vật gì ở trong phòng ký túc, cậu cũng không thể chạm vào."

"Tôi mới không thèm chạm vào đồ đạc của các cậu đấy."

Khổng Tĩnh trợn mắt nhìn hai người một chút, lạnh lùng nói.

"Cậu cũng nên tự mình hiểu lấy, đó là tốt nhất."

Nữ sinh tên là Kỳ Kỳ nói ra:

"Còn có, chuyện vệ sinh cá nhân cũng cần làm tốt, tránh cho phòng ký túc bị mù mịt chướng khí."

"Cậu có ý gì, cái gì gọi là chú ý vệ sinh cá nhân? Cậu nói cho rõ ràng xem!"

"Như thế vẫn chưa đủ hiểu à? Làm sao cậu có thể thi đậu đại học Phục Đán này? Tai nghe có vấn đề gì sao?"

"Tôi nói cho các cậu biết. . ."

"Được rồi, yên tĩnh chút đi, con vừa mới lên đại học, phải biết giữ gìn mối quan hệ với bạn cùng phòng."

Thím Lưu cười ha hả, hướng về phía Phùng Giai và Kỳ Kỳ nói:

"Con gái tôi từ nhỏ bị chúng tôi chiều hư, sau này các cháu giúp đỡ thêm một chút. . ."

"Nhanh nhanh nhanh. . . Cách xa tôi ra một mét đi, tôi không thể chịu được mùi trên người của thím."

Thím Lưu thần sắc xấu hổ, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, mặc dù tâm lý không dễ chịu, nhưng cũng không nói gì.

Két két một tiếng.

Cửa phòng ký túc bị đẩy ra, một nữ sinh mặc váy dài từ bên ngoài đi vào trong phòng.

Lâm Dật nghiêng đầu nhìn sang, thấy nàng khá quen mắt. Đây không phải là nữ nhân viên cửa hàng Van Cleef & Arpels ngày hôm qua à.

"Là các người?"

Nhìn thấy Lâm Dật và Khổng Tĩnh, Giang Nam cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới lại gặp phải hai người ở chỗ này.

"Cậu cũng là thành viên ở phòng ký túc này sao?"

Khổng Tĩnh tò mò nói.

"Ừm, tớ vừa mới đi làm phiếu ăn."

Giang Nam vừa cười vừa nói:

"Tớ tên là Giang Nam, đợi lát nữa thu dọn đồ đạc xong, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm."

"Tớ tên là Khổng Tĩnh, đúng lúc tớ cũng có chút đói bụng."

"Nam Nam, đợi nàng làm gì? Tớ có chút đói bụng rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn thôi."

Phùng Giai nói ra.

Thời điểm đối mặt với Giang Nam, thái độ của hai người xoay chuyển 180 độ, vô cùng nhiệt tình.

"Đều là bạn bè cùng một phòng ký túc, tự nhiên muốn hành động cùng nhau, chờ thêm một lát đi."

Giang Nam nói ra.

"Cậu nhìn nàng như thế, nếu như có thể lựa chọn, tớ cũng không muốn trở thành bạn cùng phòng với nàng."

Giang Nam khẽ nhíu mày, nói thế là có ý gì?

Xem thường người khác sao?

"Tớ còn không quá đói, các cậu đói bụng thì đi ăn trước đi, hai bọn tớ... Đợi lát nữa đi."

"Nam Nam, nếu cậu không đi, hai bọn tớ đi cũng không có ý nghĩa."

"Nhưng tớ không quá đói, muốn chờ đợi một lát nữa sẽ đi ăn."

"Vậy được rồi, bọn tớ sẽ chờ cậu đi cùng nhau."

Phùng Giai không mặn không nhạt nói.

Nàng có chút không hiểu được, dạng tiểu thư xinh đẹp nhà giàu như Giang Nam, tại sao muốn làm bạn với một đứa nhà quê.

Mình mới là lựa chọn hàng đầu, để làm bạn thân của nàng chứ.

Mới đầu, gặp phải hai người bạn cùng phòng mắt chó coi thường người khác này, Khổng Tĩnh còn có chút uể oải, nhưng Giang Nam xuất hiện, để đám mây đen trong nội tâm nàng hoàn toàn biến mất.

"Tĩnh Tĩnh, sợi dây chuyền của cậu đâu rồi?"

Giang Nam hâm mộ nói:

"Từ lúc làm thêm ở cửa hàng Van Cleef & Arpels, tớ thích nó ghê gớm, nhưng mà không mua nổi, cậu mau lấy ra để cho tớ chiêm ngưỡng một chút đi."

Khổng Tĩnh ngượng ngùng, lấy sợi dây chuyền ra. Mặt kim cương sáng chói, khiến cho Phùng Giai và Kỳ Kỳ giật nảy mình.

"Cái này, mặt phía trên này đều là kim cương sao?!"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 372.
Bình Luận (0)
Comment