Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 375 - Chương 373. Tôi Còn Có Cơ Hội Không?

Chương 373. Tôi Còn Có Cơ Hội Không?
Chương 373. Tôi Còn Có Cơ Hội Không?

"Ừm, phía trên đều là kim cương."

Giang Nam nói ra.

"Không phải là giả chứ?"

Phùng Giai châm chọc khiêu khích nói:

"Nam Nam, không phải cậu vừa nói, nghỉ hè nhàm chán nên bản thân đi làm thêm tại cửa hàng Van Cleef & Arpels ở quảng trường Vạn Đạt à? Cậu chỉ cần liếc qua là có thể phân biệt thật giả đi."

"Sợi dây chuyền này là chính tớ bán cho cậu ấy, làm sao có thể là giả?"

"A? Cậu bán cho nàng?"

"Đúng thế."

Giang Nam nói ra:

"Là anh của Tĩnh Tĩnh mua, đưa cho nàng và chị dâu nàng mỗi người một sợi."

"Không phải chứ, nhiều kim cương như vậy phải đến mấy vạn một sợi dây chuyền đấy!"

Trái tim nhỏ của Phùng Giai và Kỳ Kỳ đập phanh phanh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, hoàn toàn không ngờ tới cô bạn này có tiền như vậy.

"Đúng thế, có giá là 840 ngàn tệ một sợi."

Biết được giá cả của sợi dây chuyền, hai người đều choáng váng.

Nhà của mình ở ngã tư một thành phố nhỏ, tổng tiền lương một năm của cha mẹ đều chưa tới 100 ngàn tệ, vậy mà người ta bỏ ra 840 ngàn tệ để mua một sợi dây chuyền, hơn nữa còn là đồng thời mua hai sợi cùng một lúc!

Anh trai của Khổng Tĩnh cũng quá có tiền đi!

Nhưng tại sao cách ăn mặc của cha mẹ nàng lại nghèo nàn và hôi hám như vậy?!

Khoảng chừng nửa tiếng sau, thím Lưu đều đã thu xếp xong xuôi đồ đạc.

"Chú thím đi ăn cơm cùng bọn cháu đi, vừa rồi cháu nghe anh chị khóa trên nói, căn tin của trường học cũng không tệ, chúng ta cùng nhau đi nếm thử?"

"Không không không, chúng ta không đi được, buổi chiều còn phải làm việc nữa, không đi cùng các cháu được."

Thím Lưu lên tiếng từ chối.

Bọn họ cũng biết, giới trẻ và mình có sự khác biệt rất lớn, không hề thích hợp đi ăn cơm cùng với các nàng.

Đơn giản thu dọn một chút, một đoàn người cùng nhau rời đi.

Nhưng đã chia làm hai phe cánh, Khổng Tĩnh và Giang Nam đi cùng nhau, Phùng Giai và Kỳ Kỳ theo ở phía sau, lộ rõ vẻ không thích sống chung.

"Nam Nam, cậu tính tiền thẻ ăn ở đâu, một lát nữa tớ cũng phải nạp tiền."

"Không cần nạp tiền, lúc em chạy đi làm thủ tục ở ký chạy túc xá, anh cũng đã giúp em nạp tiền xong rồi, đầy đủ cho em sử dụng trong bốn năm đại học."

Lâm Dật nói ra.

"A? Đầy đủ cho em sử dụng trong bốn năm đại học?"

"Đóng vào 100 ngàn tệ, cho dù em là heo, cũng đầy đủ cho em ăn rồi."

"A!? Đóng luôn 100 ngàn tệ một lúc?"

Người giàu có cỡ nào, mới có thể đóng luôn 100 ngàn tệ một lúc?!

Ở bên cạnh, Phùng Giai và Kỳ Kỳ đều mộng bức.

Sợi dây chuyền hơn 800 ngàn tệ nói mua là mua, phiếu ăn 100 ngàn tệ nói đóng là đóng.

Điều kiện gia đình của nàng, có vẻ như còn tốt hơn nhà Giang Nam!

Thế mà chính mình đi trào phúng người ta?

Xứng sao?

"Em đi ăn cơm với bạn cùng phòng đi, chúng ta đi về trước."

Lâm Dật nhìn Khổng Tĩnh nói ra:

"Về sau có chuyện gì khó xử, thì gọi điện thoại cho anh."

"Vâng, anh Tiểu Dật."

Yêu quý xoa xoa đầu Khổng Tĩnh, Lâm Dật nhấn chìa khóa xe Rolls-Royce, đưa cha mẹ của Khổng Tĩnh cùng nhau rời đi.

Cảnh tượng này một lần nữa khiến cho ba người Giang Nam nhìn theo trợn mắt hốc mồm.

"Tĩnh Tĩnh, anh cậu lái xe lại là Rolls-Royce?"

"Ừm, anh Tiểu Dật nói xe này sắp xếp được nhiều đồ đạc, nên lái chiếc xe này tới."

Giang Nam kéo cánh tay Khổng Tĩnh, trêu ghẹo nói:

"Tĩnh Tĩnh, cậu có thiếu chị dâu nữa không, nhìn tớ thế nào? Ha ha. . ."

"Tớ thì không ngại nha, chỉ là xem cậu có thể giải quyết chị dâu lớn hay không, hắc hắc. . ."

. . .

Từ trường đại học Phục Đán rời đi, Lâm Dật đưa cha mẹ của Khổng Tĩnh trở về, sau đó tiếp tục chạy Didi.

Mở hệ thống lên Lâm Dật nhìn thấy tiến độ nhiệm vụ đã đạt (4871/ 5000), còn có 129 km nữa. Ở trước khi Kỷ Khuynh Nhan tan sở, hắn có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.

Cho mãi đến ba giờ chiều, ngoại trừ thời gian ăn cơm Lâm Dật dùng tất cả thời gian để đi chạy Didi.

Tổng cộng đón nhận 7 đơn đặt hàng, chạy 125 km, còn có 2 km nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

"Ngài có đơn đặt hàng mới, từ quảng trường Nhân Dân của thành phố Trung Hải đi đến thị trấn Thanh Sơn."

Lâm Dật không hề nghĩ ngợi nhận lấy đơn đặt hàng, lái xe chạy về phía quảng trường Nhân Dân cách đó một trăm mét.

Đi đến vị trí đặt hàng, Lâm Dật nhìn xung quanh một chút.

Ở bên cạnh, hắn lập tức nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, cho người ta một loại cảm giác rất thâm trầm.

"Xin hỏi là ông Mã có số đuôi điện thoại 1455 phải không?"

"Là tôi."

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, mở cửa bước lên xe.

"Anh bạn trẻ khá lắm, dùng xe xịn như vậy đi chạy Didi."

"Tạm được, tạm được."

Lâm Dật lịch sự nói.

"Có thể ngồi xe sang trọng như vậy trở lại, cho dù chết cũng không tiếc."

"Nói thế thì quá khoa trương, cũng là chiếc xe mà thôi, hơn nữa Didi còn có dịch vụ xe sang trọng, muốn ngồi bất cứ lúc nào cũng có thể ngồi."

Có lẽ là do một đơn hàng cuối cùng, nên tâm trạng của Lâm Dật đặc biệt tốt, thoải mái hàn huyên với khách hàng trung niên.

Người đàn ông trung niên cười cười không nói chuyện, biểu lộ có chút quái dị và thâm trầm.

"Anh muốn đi thị trấn Thanh Sơn du lịch sao? Nghe nói bên đó có mở khu nghỉ dưỡng Độ Giả với suối nước nóng, có vẻ như không tệ, giá cả cũng không cao lắm."

"Không phải đi chơi."

"Vậy là thăm người thân sao?"

"Cũng không phải."

"Chẳng lẽ là khảo sát đầu tư?"

"Cũng không phải, tôi muốn đi sở cảnh sát của thị trấn Thanh Sơn."

"Hóa ra anh là cảnh sát nhân dân."

Lâm Dật cười ha hả nói:

"... Đợi lát nữa tôi sớm hoàn thành đơn đặt hàng, sẽ tính tiền xe rẻ cho anh một chút."

Dù sao còn thiếu 2 km là có thể hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần đơn đặt hàng hoàn thành, còn lại cũng không đáng kể.

"Tôi không phải là cảnh sát, mà muốn đi tự thú."

"A?! Tự thú?!"

"Nhà tôi ở thôn Liên Hoa của thị trấn Thanh Sơn. Hôm qua, lúc tôi và cha mẹ vợ leo núi, tôi đã đẩy bọn họ ngã xuống núi. Sau đó về nhà, tôi chém chết vợ mình, hơn nữa còn đem phân thây. Vốn là muốn chạy trốn, nhưng tới nửa đường tôi bỗng hối hận, vẫn cảm thấy đi tự thú cho thỏa đáng."

Người đàn ông trung niên quay đầu sang, mỉm cười nhìn Lâm Dật,

"Anh bạn trẻ, tôi nhìn cậu cũng không tệ, muốn rủ cậu đi leo núi lần cuối cùng với tôi. Tôi còn có cơ hội không?"

"Mẹ kiếp!"

Lâm Dật bị hù dựng cả lông tơ, đồng thời ở trong lòng mắng ầm lên:

"Có bà nội mày cơ hội ấy!

Đến ngã rẽ, Lâm Dật quay đầu xe, chạy thẳng về phía đồn cảnh sát ở gần đó.

"Anh bạn trẻ, đây cũng không phải là đường đi tới thị trấn Thanh Sơn."

"Đại ca, đến cấp bậc tội phạm như anh, sở cảnh sát nào cũng sẽ tiếp đãi anh, tôi đưa anh tới chỗ gần một chút."

Lâm Dật ra vẻ bình tĩnh nói ra:

"Diêm Vương đang kêu ba người vẫn còn thiếu một, chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian trên đường."

"Tôi thật sự không có nổi một cơ hội nhỏ nhoi sao?"

Lâm Dật đạp chân thắng xe dừng lại, đỗ chiếc Rolls-Royce ở trước cửa đồn công an.

"Đại ca, anh vẫn nên cho tôi điểm cơ hội đi. Tôi còn trẻ, chưa được cưới vợ đây, chưa hoàn thành xong tâm nguyện của cha mẹ. Mặc dù chúng ta cùng chung chí hướng, nhưng đường Hoàng Tuyền rất xa, huynh đệ tôi chỉ có thể đưa anh tới đây."

"Vậy được rồi, nếu như có cơ hội, tôi lại rủ cậu leo núi."

"Tốt tốt tốt,...Chờ khi nào anh đầu thai, nhớ đến báo mộng nói cho tôi biết."

Người đàn ông trung niên xuống xe, thoải mái đi vào trong sở cảnh sát.

Lâm Dật nhẹ nhàng thở ra, chính mình tạo cái nghiệt gì vậy, thế mà kéo đến một vị hành khách như thế.

Mắt nhìn mục nhiệm vụ của hệ thống, gặp người có cái đức hạnh này, đoán chừng hắn cũng không có khả năng trả tiền cho mình.

Bà nó chứ, lại phải chạy thêm một đơn vậy.

【 Nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng 200 ngàn điểm trị số thông thạo. 】

【 Độ hoàn thành nghề nghiệp 100%, khen thưởng 80% cổ phần tập đoàn Didi! 】

Mẹ kiếp!

Thế mà nhiệm vụ đã hoàn thành? !

Thế mà vị đại ca này đem đơn đặt hàng hoàn thành? !

Xem ra cũng là người đáng coi trọng, gặp qua là có duyên, đệ đệ tôi đây khẳng định tới ngã tư đường đốt thêm cho anh chút giấy tiền.

-----

Dịch: MBMH translate

Hết chương 373.
Bình Luận (0)
Comment