"Thôi đi, làm gì có."
Kỷ Khuynh Nhan hất tóc đuôi ngựa lên, ngạo kiều nói:
"Đây đều là sự trùng hợp, tuy nhiên anh cũng kín tiếng phát đại tài, lặng yên không tiếng động thu mua toàn bộ tập đoàn Didi, khiến cho em lúc mới nghe được chuyện này, cũng bị giật nảy mình."
"Thật ra trong bóng tối tiến hành rất lâu rồi, sau đó ở trước mặt em thổi một trận ngưu bức, có phải anh rất lợi hại hay không?"
"Ừm vâng, anh hay nhất, cho anh điểm thưởng."
Ánh mắt Kỷ Khuynh Nhan híp lại thành hình trăng khuyết. Lâm Dật có thể đạt được thành tích trác tuyệt như thế, trong lòng của nàng cũng cao hứng.
"Ai nha, đều là chuyện nhỏ mà, không đáng giá nhắc tới."
"Anh thật biết đắc ý mà."
Lâm Dật thu mua tập đoàn Didi, Kỷ Khuynh Nhan cũng cao hứng theo.
"Hiện tại, toàn bộ Didi đã thành công ty con của tập đoàn Lăng Vân, ở một khối ‘Ăn ở’ này, 'Hành' đã làm xong, còn lại cũng là 'Ăn mặc ở'. Liên quan tới bước quy hoạch kế tiếp của tập đoàn Lăng Vân, anh có tính toán gì rồi?"
"Em nói trước đi, anh muốn nghe xem ý kiến của em."
"Không được, anh nói trước đi."
"Còn so đo như thế nữa sao?"
"Đương nhiên là quan trọng rồi."
Kỷ Khuynh Nhan đương nhiên nói:
"...Chờ đến khi anh nói xong, em lại tìm ra lỗ hổng bên trong, như vậy có vẻ em rất lợi hại."
"Em cũng quá ác rồi."
"Không có cách nào cả, em là phụ nữ nha, cho nên không nói đạo lý."
Lâm Dật ngồi dựa vào ở trên ghế salon,
"Để xác định bước kế hoạch tiếp theo, thật ra anh ngược lại muốn chờ một thời gian ngắn, nhìn xem sự phản ứng của những công ty khác."
Kỷ Khuynh Nhan trầm ngâm một lát, nói:
"Tập đoàn Lăng Vân thu mua toàn bộ công ty Didi, ở trong khối ngành nghề này đã coi như là phương án thu mua vô cùng lớn. Ở trong khối ngành nghề kinh doanh mạng Internet, thế nhưng là rất ít khi gặp."
"Nhưng mà giấy không gói được lửa, chẳng bao lâu sau sẽ có người biết chuyện công ty Didi bị thu mua toàn bộ. Như vậy ở bên trong lĩnh vực ngành nghề này, những người dồn toàn bộ sức lực vào muốn kiếm một chén canh, có thể liên hợp lại. Anh lựa chọn kế sách ám độ trần thương, đánh một ván bài phòng thủ, chính là cử động sáng suốt."
"Nếu nói đánh một ván bài phòng thủ, lời này hơi có chút nghiêm trọng."
Lâm Dật đổi tư thế, nằm ở trên đùi của Kỷ Khuynh Nhan. Nàng cũng rất tự nhiên, lùi dịch về bên cạnh ghế sô-pha, sợ Lâm Dật nằm không thoải mái.
"Em chính là muốn nhìn một chút, có bao nhiêu kẻ địch ở trong bóng tối, hoặc là có những người nào, sau đó tiêu diệt hết từng cái từng cái."
"Đây là em muốn đi theo hướng lũng đoạn nha."
"Tạm thời có ý nghĩ này."
"Anh tin tưởng em có thể thành công, em là tuyệt nhất."
Kỷ Khuynh Nhan chạm ngón tay vào trên môi của mình, sau đó lại dán lên khóe miệng của Lâm Dật.
"Cho anh một nụ hôn gió, cố lên, làm thật tốt."
"Em hôn cũng quá qua loa."
"Thỏa mãn đi, có nụ hôn gió cũng không tệ rồi."
Kỷ Khuynh Nhan cười nói:
"Lúc ban ngày, Viện Viện có gọi điện thoại cho em, nói mấy ngày nay khả năng đi Quảng Châu cùng anh Kỳ. Em dự định ngày mai hoàn thành buổi đấu thầu, chúng ta cũng trở về Quảng Châu nhìn xem, đã rất lâu rồi không có về thăm mẹ Vương."
"Chuyện này cứ nhìn tình huống rồi nói sau, bên này anh đang bận nhiều việc, không nhất định có thể dành thời gian nghỉ được."
"Không phải chuyện của công ty đều giao cho mấy người Viện Viện rồi sao? Thời gian của anh tùy ý như vậy, làm sao còn nói không có thời gian nghỉ."
"Không chạy Didi nữa, anh chuyển sang công việc mới rồi."
"Ừm, hả?"
Kỷ Khuynh Nhan có vẻ hào hứng, tò mò nhìn Lâm Dật,
"Lần này, anh lại đổi sang công tác mới gì thế?"
"Đi tới bệnh viện Hoa Sơn làm bác sĩ."
"A!!!"
Giọng điệu của Kỷ Khuynh Nhan nâng cao lên,
"Anh đi làm bác sĩ ư?"
"Đúng thế, sao em phải phản ứng mạnh như vậy?"
"Em đã rất bình tĩnh rồi đấy."
Kỷ Khuynh Nhan nói ra:
"Anh đi tới trường đại học làm giảng viên, việc này thì em có thể hiểu được, nhưng anh đi làm bác sĩ, thật khó mà tin nổi."
"Không có cách nào, ai bảo anh toàn năng như vậy đây."
"Anh chỉ giỏi khoác lác, em thấy anh đi tới bệnh viên làm bên hậu cần ấy."
"Làm sao có thể, anh nhận lời mời chính là bác sĩ lâm sàng, thế mà em còn không tin thực lực của anh."
"Chủ yếu là khoảng cách có chút lớn, hơn nữa nghề thầy thuốc này cần tri thức chuyên môn rất cao, làm sao em có thể tin anh được chứ?"
"Muốn biểu diễn tại hiện trường cho em thấy một chút hay không?"
"Tốt lắm, đúng lúc để em nhìn năng lực của anh, tránh cho việc anh đi tới bệnh viện mất mặt, liên lụy đến em cũng mất mặt theo."
"Anh am hiểu nhất là bệnh tật phụ khoa, bây giờ anh sẽ giúp em kiểm tra một chút, nhìn xem có thứ gì bị sưng hay không."
Kỷ Khuynh Nhan ngơ ngác một chút,
"Lâm Dật, đồ lưu manh, anh lại bắt nạt người khác."
"Đề phòng bệnh thôi mà! Yên tâm, anh rất chuyên nghiệp, không có chút đau đớn nào hết."
"Anh mơ xuân thu đại mộng đi, hừ."
Đẩy Lâm Dật qua một bên, Kỷ Khuynh Nhan đứng dậy,
"Anh đi tới bệnh viện làm bác sĩ, cụ thể là phòng ban gì?"
"Vấn đề này rất quan trọng sao?"
"Đương nhiên, nếu như anh dám đi làm bác sĩ phụ khoa, sau này em sẽ không quan tâm tới anh nữa."
Lâm Dật không nhịn được cười lên,
"Hóa ra em quan tâm là việc này."
"Em mặc kệ, dù sao em đã nói cho anh rồi. Anh đi tới bất kỳ phòng ban nào đều có thể được, tóm lại là không thể đi phòng phụ khoa."
"Được được được, nghe em."
Đạt được câu trả lời khẳng định chắc chắn của Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan mới hài lòng gật đầu, sau đó đi lên phòng tắm trên lầu hai để tắm rửa.
Trên thực tế, chính bản thân Lâm Dật cũng không biết được, mình sẽ bị phân phối đến phòng ban nào.
Bởi vì cái nghề nghiệp này là do hệ thống sắp xếp, sau khi đi đến bệnh viện báo danh, mới có thể biết được cụ thể mình làm gì.
May ra có trí tuệ bậc Hiền giả gia trì, ứng phó với những bệnh nhân phòng ban khác nhau cũng không thành vấn đề.
Tuy nhiên lấy trạng thái hiện giờ của mình, đi tới cũng là một cái phòng ban rác rưởi thôi.
Sau cùng có thể làm ra bộ dáng gì, chính mình thì nói không tính, còn phải nhìn xem hệ thống ban thưởng cho cái gì.
Nhưng Lâm Dật cảm thấy, chỉ dùng thời gian một tuần để trải nghiệm nghề nghiệp thầy thuốc này, chỉ sợ có chút quá qua loa.
Bởi vì có bệnh nhân từ nằm viện, kiểm tra, phẫu thuật đến khôi phục, đều cần không chỉ khoảng thời gian là một tuần.
Mình ngược lại là không quan trọng, nhưng nếu như công tác một tuần, sau đó rời chức vị và đi trải nghiệm nghề nghiệp mới khác, thì đây là sự vô trách nhiệm lớn nhất đối với bệnh nhân.
Lâm Dật dựa vào ở trên ghế salon, tự hỏi những vấn đề liên quan tới chuyện công việc mới.
Đối với hệ thống cho mỗi một phần nghề nghiệp mới, trong lòng của mình đều vô cùng mong đợi.
Nhưng duy chỉ có nghề nghiệp thầy thuốc này quá đặc thù, cụ thể làm thế nào thì còn phải xem tình huống mà định ra.
Suy nghĩ hết những chuyện này, Lâm Dật trở về trên lầu và tắm rửa nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Khuynh Nhan dậy từ rất sớm làm bữa sáng.
Những khi ở cùng với Lâm Dật, có lẽ việc nấu bữa sáng dường như đã tạo thành một thói quen.
Nhưng cũng chỉ giới hạn trong bữa sáng, bữa trưa và bữa tối vẫn như cũ nấu nướng đáng bỏ đi.
Bởi vì không cần chạy Didi, nên sau khi đưa Kỷ Khuynh Nhan đến công ty, Lâm Dật không đi đâu mà chuẩn bị cùng nàng đi đấu thầu.
Hơn 10h00 sáng, ngay tại thời điểm Kỷ Khuynh Nhan làm hồ sơ đấu thầu, thư ký của nàng từ bên ngoài đi vào.
Nhìn thấy Lâm Dật, nữ thư ký đã không còn cảm thấy ngạc nhiên.
Nàng cũng biết rằng, mối quan hệ giữa Lâm Dật và Tổng giám đốc vẫn luôn không rõ ràng.
"Kỷ tổng, tôi đã hỏi thăm được, tập đoàn Thiên Hồng của thành phố Trung Hải cũng tham dự cuộc đấu thầu lần này."
"Tập đoàn Thiên Hồng?"
Lâm Dật lẩm bẩm một câu,
"Có phải công ty của thằng ngốc Triệu Chính Dương kia không?"
------
Dịch: MBMH Translate