Nữ thư ký sững sờ, nàng không nghĩ tới Lâm Dật sẽ đánh giá tập đoàn Thiên Hồng như vậy.
"Chính là cái tập đoàn Thiên Hồng đó."
Nữ thư ký nói ra:
"Nhưng lần này, Triệu Chính Dương không dùng thân phận tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hồng để đầu tư, mà chính là dùng công ty TNHH Thiên Chính dưới cờ để đấu thầu."
"Thế mà đổi công ty con."
Kỷ Khuynh Nhan lẩm bẩm một câu,
"Hắn làm như vậy, đối với cuộc đấu thầu của bọn họ cũng không có lợi."
Trong lĩnh vực ngành nghề kiến trúc, uy tín rất được coi trọng.
Mà tập đoàn Thiên Hồng là con quái vật khổng lồ đứng sừng sững ở thành phố Trung Hải mấy chục năm nay, xét về uy tín và năng lực thì không có gì đáng nói.
Các làm của Triệu Chính Dương thực sự có chút kỳ lạ.
"Liệu có phải đây là một nỗ lực chung từ Triệu Chính Dương đứng ra đấu thầu?"
"Đúng là có cái khả năng này."
Kỷ Khuynh Nhan cũng nghĩ đến loại khả năng này,
"Nếu như dự đoán của chúng ta là thật, thì sẽ còn khó khăn hơn, không có ai bỏ gần tìm xa."
Triệu Chính Dương có thể từ bỏ bảng hiệu vàng của tập đoàn Thiên Hồng, tất nhiên là càng có nhiều tự tin cầm mảnh đất này.
Theo cách nhìn này, đối với tập đoàn Triều Dương lại càng bất lợi.
"Ngoại trừ công ty Thiên Chính ra, còn có tin tức về các nhà thầu khác không?"
Lâm Dật hỏi.
"Tập đoàn Hãn Hải của Tần gia và tập đoàn Viễn Đông, cũng tham dự cuộc đấu thầu lần này."
"Ngay cả Tần gia đều tham dự vào."
Nghe thấy mấy cái tên này, Lâm Dật mới ý thức được rằng cuộc đấu thầu lần này có vẻ thực sự lớn, nếu không thì khó có thể thu hút nhiều người như vậy.
Tập đoàn Hãn Hải của Tần gia, công ty TNHH Thiên Chính của Triệu Chính Dương, và tập đoàn Viễn Đông đã bán tòa cao ốc Song Tử cho mình.
Ở trước mặt những con quái vật khổng lồ này, tập đoàn Triều Dương lộ ra vẻ không có ý nghĩa.
"Tôi nghe nói, Tần gia cũng rất xem trọng đối với cuộc đấu thầu lần này. Có sự tham gia của ba đại bá chủ này, tỷ lệ trúng thầu của chúng ta cũng không lớn."
Có lẽ tập đoàn Triều Dương có năng lực đảm nhận một dự án lớn như vậy, nhưng xét về phương diện mạng lưới quan hệ thì còn kém rất rất nhiều.
Điều này trực tiếp quyết định mình có thể trúng thầu hay không.
Cũng mang ý nghĩa là, sự nỗ lực suốt hơn một tháng nay rất có thể trở nên vô ích, nước chảy về biển đông.
"Cái gì mà ba đại bá chủ."
Lâm Dật cười nói:
"Triệu Chính Dương cũng chỉ là tên thiếu gia ngu ngốc, không cần tính cả hắn vào trong số đó."
Kỷ Khuynh Nhan không nhịn được cười rộ lên, xem ra là Lâm Dật, thật sự không để Triệu Chính Dương vào trong mắt.
"Trước hết, cứ xem tình huống rồi nói sau."
Kỷ Khuynh Nhan nói ra:
"So sánh với bọn họ, chúng ta có ưu thế ở mặt giá cả, cũng không phải không có cơ hội nhỏ nhoi."
Kỷ Khuynh Nhan trầm ngâm một lát,
"Báo cho bên tài vụ, chuẩn bị cho tôi mấy tấm chi phiếu, một tấm 1 triệu, hai tấm 500 ngàn, năm tấm 200 ngàn, để lát nữa tôi phải dùng."
"Vâng, Kỷ tổng."
"Hiện tại mới tặng lễ, có phải hơi trễ rồi không?"
Sau khi thư ký rời đi, Lâm Dật hỏi.
"Lo trước khỏi họa nha."
Kỷ Khuynh Nhan cười nói:
"Nhưng nếu như ai đó có thể bỗng nhiên nấu cơm trưa cho em, khả năng trúng thầu sẽ càng lớn."
"Thói quen của em không có chút nào mới lạ, hơn nữa một chút chi tiết cụ thể đều không có."
"Ai nha, anh hãy vào bếp nấu cơm cho em đi."
Kỷ Khuynh Nhan đứng dậy, đẩy Lâm Dật vào trong bếp,
"Anh cầm muôi nấu cơm, em sẽ phụ giúp cho anh."
"Em là nữ Tổng giám đốc, lại không đi nghiên cứu đấu thầu, mỗi ngày còn nghiên cứu nấu cơm, là vì tính đường mưu sinh sau khi nghỉ việc à."
"Đúng thế, chờ đến khi em thất nghiệp, hai chúng ta cũng tìm một ngõ hẻm đi bán cơm chiên trứng."
Lâm Dật cười cười không nói chuyện, bắt đầu cùng với Kỷ Khuynh Nhan bận rộn nấu cơm trưa, rất có hương vị của một đôi vợ chồng trở về nhà.
Sau khi ăn xong, Kỷ Khuynh Nhan cầm lấy hồ sơ đấu thầu, và đi tới tòa cao ốc tổ chức đấu thầu trong thành phố cùng với Lâm Dật.
Vừa đỗ xe xong, hai người tình cờ bắt gặp một chiếc Rolls-Royce Phantom đứng ở bên cạnh.
"Hình như là xe của thằng ngốc Triệu Chính Dương kia."
Lâm Dật lẩm bẩm một câu.
Hai người mở cửa xe, vừa hay nhìn thấy Triệu Chính Dương và Khúc Nam bước xuống.
Lâm Dật xoay tay một cái, ôm lấy vòng eo của Kỷ Khuynh Nhan. Nàng liếc mắt nhìn Lâm Dật, nhưng cũng không nói gì.
Triệu Chính Dương sầm mặt lại, biểu lộ có chút không tự chủ được.
"Anh Lâm, làm gì phải như vậy chứ, coi tôi chưa từng nhìn thấy phụ nữ không bằng."
"Phụ nữ thì tự nhiên gặp qua, nhưng chắc chắn chưa nhìn thấy người xinh đẹp thế này. Đáng tiếc, Triệu tổng không có cơ hội."
"A, tôi đã không còn hứng thú đối với cô ấy nữa, anh vẫn nên giữ lại cho riêng mình đi."
"Có chuyện gì thế? Chẳng lẽ có đối tượng mới rồi?"
Lâm Dật cười ha hả nói:
"Đối phương tên gọi là gì? Có cần tôi thăm dò giúp một chút không? Loại vật như nón xanh này, đội nhiều cũng không tốt."
"Ha ha, tôi tự nhận nói không lại với anh, cũng không muốn phân cao thấp với anh ở phương diện này."
Triệu Chính Dương nói ra:
"Ngược lại là cuộc đấu thầu này, tôi khuyên các vị không nên tham gia đấu thầu nữa, không có cơ hội."
Lâm Dật nhún vai,
"Thời điểm trước khi thưa kiện, không phải anh cũng nói như vậy à."
Triệu Chính Dương híp mắt, trên mặt hiện lên nét lạnh lùng.
"Lần trước là do tôi sơ suất, nhưng lần này, các người sẽ không có bất kỳ cơ hội nào."
"Vậy thì chúng ta rửa mắt mà chờ đợi."
Nói xong, Lâm Dật ôm vòng eo Kỷ Khuynh Nhan, đi thẳng về phía trung tâm buổi đấu thầu.
"Triệu tổng, chờ sau cuộc đấu thầu này, chúng ta phải đánh hắn một trận."
"Ừm, mềm không được, thì phải cứng rắn!"
Triệu Chính Dương đưa mắt nhìn đồng hồ,
"Đi thôi, thời gian không sai biệt lắm. Chuyện đấu thầu này, tôi còn phải tìm Lương thị trưởng tâm sự, tranh thủ nói chết dự án này. Bất kể là Tần gia hay là tập đoàn Viễn Đông, bọn họ đều sẽ biến thành vật làm nền cho chúng ta."
"Triệu tổng, nghe nói Lương thị trưởng mới nhậm chức, gương mặt và dáng người đều tuyệt hảo, hơn nữa còn là người từ Yến Kinh tới. Ngoại trừ thân phận công khai bên ngoài, sợ rằng lực lượng gia tộc đứng sau lưng nàng sẽ còn đáng sợ hơn."
"Điều này còn phải nói? Còn trẻ như vậy mà có thể ngồi ở vị trí cao, hơn nữa còn chấp chưởng một khối lĩnh vực kinh tế này, đã không phải là đáng sợ đơn giản như vậy."
Triệu Chính Dương nói ra:
"Tuy nhiên tôi suy đoán, có lẽ là cô ta đến đây để mạ vàng, ngốc không được bao lâu thời gian."
Khúc Nam cười hắc hắc,
"Cho nên ngài phải nhanh chóng xuống tay."
"Yên tâm, tôi tâm lý nắm chắc."
"Vậy để tôi gọi người chuẩn bị hoa hồng."
Đúng lúc này, một tiếng gầm rú truyền đến, là một chiếc Bentley màu đen từ đằng xa chạy tới.
Hai người theo bản năng nhìn qua, Khúc Nam nói:
"Triệu tổng, hình như là xe của Vương Ma Tử."
"Nói thế nào nhỉ, dù sao cũng là đồng bọn hợp tác của chúng ta."
Chẳng mấy chốc, chiếc Bentley màu đen đỗ lại ở trước mặt hai người.
Vương Ma Tử, Nghiêm Bưu và Trương Ngạo lần lượt bước xuống xe.
"Chú Vương, chú tới thật là đúng lúc, chúng ta cùng nhau vào đi."
Triệu Chính Dương khách khí nói.
"Thật ra tôi đã tới từ sớm, nhưng nhìn thấy cậu nói chuyện phiếm với người khác, nên không có đi tới ngay."
Vương Ma Tử nói ra:
"Chính Dương, cậu cũng quen biết Lâm Dật?"
Triệu Chính Dương và Khúc Nam liếc nhau một cái,
"Chú Vương, chú cũng nhận biết Lâm Dật?"
"Nào chỉ là nhận biết, còn có thù oán không nhỏ đây."
Vương Ma Tử hừ lạnh nói.
"Này sao lại thế này? Nói cho tôi nghe qua một chút, tôi và hắn ta cũng có thù oán không nhỏ."
Vương Ma Tử nháy mắt ra hiệu cho Trương Ngạo. Hắn vén lên áo lên, ngoại trừ hình xăm ra thì còn có một mảnh vết sẹo hình thù tạp nham.
"Đây là có chuyện gì?"
"Một tháng trước, giữa chúng ta đã xảy ra xung đột ở câu lạc bộ đêm, vết sẹo trên người này chính là do Lâm Dật đâm."
Trương Ngạo sắc mặt lạnh lùng nói.
------
Dịch: MBMH Translate