Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 379 - Chương 377. Dùng Sắc Đẹp Dụ Dỗ Căn Bản Không Có Tác Dụng

Chương 377. Dùng Sắc Đẹp Dụ Dỗ Căn Bản Không Có Tác Dụng
Chương 377. Dùng Sắc Đẹp Dụ Dỗ Căn Bản Không Có Tác Dụng

"Không phải chứ."

Vẻ mặt của Triệu Chính Dương bất ngờ: "Thực lực của anh Trương tôi biết rõ, làm sao có thể bị hắn ta đâm được chứ? Thực lực của anh cũng không phải người bình thường có thể so sánh được."

"Là tôi đánh giá thấp hắn ta, thân thủ của hắn ta rất tốt, quả thực tôi không phải là đối thủ của hắn ta."

Triệu Chính Dương nhíu nhíu mày, chuyện này khiến cho anh ta có sự hiểu biết hoàn toàn mới về thực lực của Lâm Dật.

Trương Ngạo là thuộc hạ của Vương Ma Tử, anh ta là một tay đánh đấm nổi danh, thực lực còn mạnh hơn vệ sĩ của Triệu Chính Dương, nhưng cho dù là như thế, vẫn bị Lâm Dật đánh thành thế này.

Như vậy xem ra thực lực của Lâm Dật dường như đã đạt đến một trình độ rất cao.

Còn mạnh hơn cả trong tưởng tượng của mình!

"Chú Vương, chuyện này cũng đã qua lâu như vậy rồi, anh ta vẫn còn sống yên lành, chẳng lẽ chú không nghĩ tới chuyện ra tay sao? Như vậy cũng không giống như tác phong làm việc của chú." Triệu Chính Dương nói.

"Tôi đã muốn ra tay từ lâu, nhưng giữa chúng ta có hợp tác, tôi sợ ảnh hưởng đến hạng mục lần này nên mới dứt khoát áp chế xuống, muốn đợi đến khi đấu thầu kết thúc rồi sẽ nói một chút đạo lý với cậu ta."

"Ha ha, vậy hôm nay thật sự là một mũi tên trúng hai con nhạn." Triệu Chính Dương nói: "Đến khi vụ đấu thầu này xong chúng ta sẽ đi xử lý hắn ta."

"Tôi đã chờ lâu lắm rồi, cuối cùng cũng đợi đến ngày này."

Tới gần lúc mở thầu, ở sảnh chờ của trung tâm đấu thầu, người đã ngồi chật ních.

Sau khi Kỷ Khuynh Nhan chào hỏi với một số người quen, cô ấy chuẩn bị tìm một chỗ ngồi chờ mở thầu.

Nhưng buổi đấu thầu này quá nhiều người, muốn tìm một cái ghế trống cũng rất khó, chứ đừng nói là hai cái.

"Lão Lâm, hai người cũng tới đầu thầu à."

Nhìn thấy Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan, Tần Hán đi tới: "Đừng đứng ở đây nữa, tôi dẫn hai người đến phòng VIP."

"Nơi này còn có phòng VIP nữa à?"

"Phòng VIP là tên gọi tắt." Tần Hán cười ha ha nói: "Chúng tôi có quan hệ rất tốt với người ở đây, bọn họ giữ lại cho tôi một căn phòng họp cỡ nhỏ, những người có mặt mũi giống như chúng ta đều đến đó đợi mở thầu."

"Thật biết làm màu, nếu không có mặt không có mũi thì đó là thi thể rồi, hẳn là nên đến lò hỏa táng."

"Tôi thấy cậu là đang ganh tị thì có."

Tần Hán cười ha ha, dẫn theo Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan đi tới căn phòng họp cỡ nhỏ cách đó không xa.

Ghế ngồi đã được đổi thành chất liệu da, còn chuẩn bị trà nước, đãi ngộ đề cao không biết bao nhiêu lần.

Nhìn thấy trường hợp như vậy, trong lòng Kỷ Khuynh Nhan có chút buồn bã.

Mặc dù bình thường, nhìn có vẻ mọi người đều được đãi ngộ như nhau.

Nhưng ở trình độ cao hơn, khoảng cách đẳng cấp được phản ánh rõ ràng hơn.

Vừa rồi cô ấy có chào hỏi mấy người bạn, giá trị bản thân đều đáng giá vài tỷ, tổng hợp thực lực không hề yếu hơn so với tập đoàn Triều Dương, nhưng bọn họ đều ngồi trên ghế dài giống như trong công viên, cẩn thận mà căng thẳng chờ mở thầu.

Nhưng đến trình độ như Tần Hán, đãi ngộ lại hoàn toàn khác hẳn.

Hơn nữa đây còn là trung tâm đấu thầu thành phố Trung Hải, một tổ chức chính quy.

Nếu như đổi thành tổ chức tư nhân, vậy thì sẽ bị chia làm đủ loại khác biệt.

Sự chênh lệch hiện ra rõ ràng ở đây.

Nhưng mà rất nhanh Kỷ Khuynh Nhan đã nghĩ thông suốt rồi, với trình độ của mình, có lẽ là không thể nào đến nơi này.

Nhưng Lâm Dật chắc chắn có tư cách, cho nên mình cũng không quan trọng.

"Tổng giám đốc Lâm tới rồi!"

Nhìn thấy Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan đi đến, một người đàn ông trung niên tới chào hỏi.

Mắt nhìn thấy người nói chuyện, Lâm Dật vẫn còn chút ấn tượng, hình như là phó giám đốc La Vạn của tập đoàn Viễn Đông.

Chính anh ta là người xử lý thủ tục nhận mua tòa tháp đôi cho mình.

"Chào, phó giám đốc La." Lâm Dật cười nói chào hỏi.

"Tổng giám đốc Lâm, vốn dĩ tôi cảm thấy tập đoàn Viễn Đông còn có thể cạnh tranh một chút, nhưng bây giờ, tập đoàn Lăng Vân của ngài tới rồi, một chút trò chơi cũng không có cho chúng tôi."

"Phó giám đốc La hiểu lầm rồi, lần này không phải tập đoàn Lăng Vân của chúng tôi đấu thầu, là tập đoàn Triều Dương của bạn gái tôi."

Vẻ mặt của Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng, cô còn chưa đồng ý với anh, thế mà anh đã nói bậy rồi.

La Vạn lộ ra một nụ cười sâu xa.

"Tổng giám đốc Kỷ cũng là một người đẹp nổi danh trong giới, không ngờ lại cùng anh Lâm ở bên nhau, thật sự là trai tài gái sắc, chúc mừng chúc mừng."

Trên mặt của Kỷ Khuynh Nhan hiện lên một màu đỏ ửng xấu hổ như thiếu nữ, xinh đẹp động lòng người.

"Phó giám đốc La quá khen rồi." Kỷ Khuynh Nhan dịu dàng nói: "Hi vọng ngài có thể thủ hạ lưu tình, đừng để chúng tôi thua quá thảm."

"Lần đấu thầu này có sự giúp đỡ của tổng giám đốc Lâm, tập đoàn Triều Dương sẽ không gặp bất lợi gì đâu, lời này là tôi nói mới đúng."

"Phó giám đốc La, xem ông nói gì kìa, tại sao lại đề cao khả năng của người khác, hạ uy phong của chính mình như vậy chứ." Tần Hán bóc phốt nói: "Tập đoàn Lăng Vân của lão Lâm thật sự là có chút ghê gớm, nhưng chúng ta cũng không kém, cứ làm là được rồi."

"Tần thiếu gia, ngài thật là biết trêu đùa chúng tôi." La Vạn cười nói:

"Tổng giác đốc Lâm đã bỏ ra mười tám tỷ để mua toà tháp đôi này, nếu chiến tranh giá cả với chúng tôi, tập đoàn Viễn Đông của chúng tôi cũng chịu không nổi."

"Mẹ nó! Cái này thật đúng là có vấn đề.” Tần Hán nói: "Lão Lâm, mặc dù quan hệ của chúng ta tốt, nhưng đứng trên thương trường thì phải nói chuyện thương trường, chuyện này anh không nhường cho cậu đâu, nếu không cha anh sẽ lột da anh mất."

"Không sao cả, trên thương trường không có quan hệ tình cảm gì cả, cho dù lần này thua anh, tôi cũng sẽ không ghi hận trong lòng." Lâm Dật nói lời thâm tình vỗ vỗ vai của Tần Hán: "Cố lên, tôi tin anh làm được."

"Mẹ nó! Lại chiếm tiện nghi của tôi."

Vui cười giận mắng nói chuyện vài câu, ba người ngồi ở ba nơi khác nhau.

Cho dù quen biết lẫn nhau, nhưng trong buổi đấu thầu, mọi người đều là kẻ địch, phải làm rõ quan hệ thù bạn.

Kỷ Khuynh Nhan cầm điện thoại gọi điện, Lâm Dật liếc mắt nhìn, khi thấy ba chữ thị trưởng Lương ở chỗ người liên hệ, trong lòng anh lập tức sinh nghi.

Chẳng lẽ hạng mục này là Lương Nhược Hư nắm giữ?

Nếu thật sự là như vậy, hạng mục này dễ nói chuyện rồi.

Nhưng điện thoại của Kỷ Khuynh Nhan không kết nối được, bị Lương Nhược Hư tắt máy.

Vài giây sau, Kỷ Khuynh Nhan bấm gọi lại cho Lương Nhược Hư, vẫn giống như vừa rồi, mới vài giây thì bị tắt máy.

"Sao vậy, không nghe à?"

"Có thể là vì tránh hiềm nghi nên không nghe điện thoại của em, chi phiếu đã chuẩn bị có thể không phát huy được tác dụng."

Nói rồi, Kỷ Khuynh Nhan lại cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi điện thoại cho những người khác.

"Đã không nghe, em còn gọi điện thoại cho cô ta làm gì nữa."

"Ngoại trừ cô ta, vẫn còn có các lãnh đạo khác nữa, chỉ cần có thể đưa tiền ra ngoài, lúc đánh giá hồ sơ dự thầu, có thể phá lệ mà quan tâm một chút tới chúng ta, đối thủ cạnh tranh mạnh như vậy, nhiều lễ thì không bị trách."

"Nghĩ như vậy thì em sai rồi." Lâm Dật nói: "Thay vì cho Lương Nhược Hư một triệu, chi bằng cho cô ta ba triệu, tặng quà phải tặng đúng người."

"Nhưng mà ngay cả mặt cô ta em cũng chưa gặp được."

"Đừng có gấp, anh ra ngoài đi dạo, xem có thể nhìn thấy cô ta hay không."

"Anh đi có được không? Nếu không để em đi cho."

"Em đi không thích hợp, em là lão đại của tập đoàn Triều Dương, nếu để người có ý xấu nhìn thấy hai người ở cùng nhau, cho dù cuối cùng có trúng thầu, cũng sẽ bị làm ầm ĩ lên, thậm chí còn có thể mất hiệu lực đấu thầu, đây chính là lý do cô ta tránh hiềm nghi."

"Được thôi, nhưng anh cũng đừng cưỡng cầu." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Nhiều người như vậy cũng tham gia vào, cho dù không trúng thầu, cũng là chuyện đương nhiên."

"Yên tâm, trong lòng anh có tính toán."

Lâm Dật vỗ vỗ bả vai của Kỷ Khuynh Nhan, ra hiệu cô yên tâm, sau đó một mình đi ra ngoài.

Từ phòng họp nhỏ đi ra, Lâm Dật cũng cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn wechat cho Lương Nhược Hư.

"Cô ở trung tâm đấu thầu à?"

Không lâu sau, Lương Nhược Hư gửi đến tin nhắn trả lời.

"Tại sao anh biết?"

"Cô ở phòng nào vậy, có chút việc muốn nói với cô."

"Phòng 408, nhưng anh đừng vào, đến rồi thì nói với tôi một tiếng, trong văn phòng có người."

"Năm phút sau cô ra là được, tôi đang đi đến chỗ cô đây."

"Được."

Bỏ điện thoại vào túi, Lâm Dật nhìn thấy Tần Hán từ phía sau đi tới.

"Lão Lâm, thằng nhóc nhà cậu đi đâu vậy, không phải là muốn đi cửa sau đấy chứ."

"Anh chuyên theo đuôi đấy à."

"Hạng mục này là tình thế bắt buộc của nhà họ Tần chúng anh, anh nhất định phải theo sát một chút, đề phòng cậu giở trò."

"Đệt, con người anh sao vậy."

Lâm Dật hết cách với Tần Hán, chỉ có thể để anh ta đi theo.

"Lão Lâm, anh khuyên cậu nên thu lại ý đồ xấu của đó đi, người nắm giữ hạng mục này là thị trưởng Lương, cô ta cũng không phải người bình thường, mà là người rất lạnh lùng, hơn nữa tính khí cũng không tốt, dùng sắc đẹp dụ dỗ căn bản không có tác dụng, cẩn thận ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tự đâm đầu vào tường."

"Cậu vẫn luôn dựa vào thực lực nói chuyện, làm sao lại làm chuyện đó."

"Là anh em nên tôi chỉ là nhắc nhở cậu một chút, tôi cũng không muốn thấy cậu mất mặt."

Hai người cùng nhau lên lầu, vừa mới đi đến đầu cầu thang, cả hai dừng bước, Tần Hán nói:

"Nè, cậu chờ chút, đó không phải là thằng cháu trai Triệu Chính Dương kia sao?"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 377.
Bình Luận (0)
Comment