“Theo như đức hạnh của hắn ta, đoán là lại tới để đi cửa sau rồi." Tần Hán lại buông thêm vài câu chửi rủa: "Nhưng bó hoa hồng trên tay hắn ta là có ý gì đây."
“Chuẩn bị để tới theo đuổi người ta sao?" Lâm Dật cười ngả ngớn: "Một tên ngốc như cậu ta thật thích làm mấy trò mèo này."
“Chính là cái tính cách thích làm lố của hắn ta, nhưng phàm là những người phụ nữ thông minh, sẽ không bao giờ nhòm ngó tới."
“Cộng một like!"
Thấy Lâm Dật và Tần Hán đi tới, Triệu Chính Dương đứng bật dậy.
“Rất tiếc phải nói lời xin lỗi mấy người, tới muộn mất rồi." Anh ta vừa nói vừa nhún vai.
“Sao đấy? Anh hẹn thị trưởng Lương ra đây rồi sao?" Tần Hán hỏi.
“Cái đó thì không, nhưng chỉ là tôi đã canh giữ ở đây rồi, phàm là chuyện gì cũng phải có trước có sau, không đúng sao?"
“Ồ xem ra anh cũng là người có đầu óc đấy chứ, tôi cứ nghĩ anh chỉ là con chó gặm xương đi theo đuổi người ta thôi chứ." Tần Hán không ngừng châm chọc.
“Gì cơ? Lẽ nào là ghen tị với tôi sao?" Triệu Chính Dương cười lớn: "Với thanh thế từ Trung Hải đến Hoa Hạ của nhà họ Triệu chúng tôi, lẽ nào tôi lại không thể ư?"
“Xấu đau xấu đớn, còn không biết ngại mà nói mấy câu đó."
“Đạt tới đẳng cấp như chúng tôi, việc theo đuổi một người chẳng còn là vấn đề mặt mũi nữa." Triệu Chính Dương đáp: "Môn đăng hộ đối mới là điều quan trọng."
“Môn đăng hộ đối cái quần què, anh nghĩ những mối quan hệ của nhà họ Tần chúng tôi chỉ là để trang trí thôi sao?"
“Có phải danh hão hay không, đợi lát nữa sẽ rõ."
Két...!
Lúc mà hai người này đang đấu võ mồm thì cửa phòng 408 mở ra.
Từ trong căn phòng, Lương Nhược Hư mặc bộ đồng phục màu đen bước ra, đầu tiên là thấy Lâm Dật.
Nhưng sự xuất hiện của Tần Hán và Triệu Chính Dương làm cô ấy không khỏi ngạc nhiên.
Sao mà tụ tập cả đám như thế này?
Nhìn thấy Lương Nhược Hư, Tần Hán và Triệu Chính Dương đều bị vẻ đẹp của Lương Nhược Hư hớp hồn.
Ngoài Kỷ Khuynh Nhan ra thì không ai có thể sánh bằng.
“Thị trưởng Lương, cái này là tôi đặc biệt chuẩn bị cho em.”
“Anh kia, có thể tránh ra một chút không, cô ấy ra đây để gặp tôi."
Triệu Chính Dương chưa kịp nói xong câu, Lâm Dật đã đi thẳng lên trước, đưa tay ôm lấy eo của Lương Nhược Hư rồi kéo đi dần càng xa trước ánh mắt đờ đẫn của hai người phía sau.
“Vãi…"
Tần Hán chết lặng, cái quái quỷ gì xảy ra trước mắt vậy?
Triệu Chính Dương cũng lặng người.
Cứ thế bị cướp đi rồi?
Chuyện này bắt đầu từ khi nào?
Thấy Lâm Dật dắt theo Lương Nhược Hư rời đi trước mắt, Tần Hán rút điện thoại ra, lặng lẽ xoay người rời đi.
“Bố, vụ đấu thầu coi như xôi hỏng bỏng không rồi."
“Hỏng rồi? Bây giờ mới mấy giờ? Cuộc đấu thầu đã kết thúc rồi ư?"
“Không phải, bị nội bộ phủ quyết rồi."
“Nực cười, nhà họ Tần chúng ta còn chưa có tư cách quyết định vụ này, ai có thể có cái bản lĩnh lớn như thế cơ chứ? Lòng dạ sắt đá, ngọt lạt không vào như thế."
“Lâm Dật nắm thóp Lương Nhược Hư rồi."
Đầu dây bên kia lặng yên vài giây.
“Người anh em này của con, thật không đơn giản."
...
Bị Lâm Dật ôm vào lòng, Lương Nhược Hư có chút hoảng hốt, hoàn toàn không ngờ rằng anh lại to gan tới vậy.
“Làm cái gì đấy?" Giọng điệu Lương Nhược Hư đanh thép, cố gắng gạt tay của Lâm Dật ra khỏi người mình.
“Phối hợp một chút nào!" Lâm Dật cười khửa khửa nói: "Cái tên ngốc cầm theo bó hoa hồng phía sau kia đang muốn theo đuổi cô, tôi chỉ muốn cho anh ta biết khó mà lui."
“Những việc này tôi còn cần anh giúp sao?" Lương Nhược Hư không hề tỏ ra cảm kích.
“Đương nhiên rồi, đối phó với một kẻ như anh ta, một mình cô ngàn vạn lần không nổi đâu."
“Vậy nhưng bây giờ đã tới cửa thang máy rồi, anh còn ôm lấy tôi là có ý gì đây hả?"
“Ớ, bệnh nghề nghiệp thôi." Lâm Dật cười khoái chí.
“Nói nhanh đi! Tìm tôi có chuyện gì? Muốn thông qua hạng mục hay duyệt khoản vay?"
“Tiền thì đủ rồi, cũng không thẩm định gì." Lâm Dật đáp.
“Tôi tới để đấu thầu, phiền cô đi cửa sau giúp tập đoàn Triều Dương, chúng tôi có thể đảm bảo năng lực và uy tín, khẳng định có thể hoàn thành nhiệm vụ với chất lượng tốt nhất, nhưng gói thầu lần này phải cần tới sự giúp sức của cô."
“Anh nghĩ rằng tôi là hạng người thấy tiền sáng mắt sao? Hay anh cho rằng với mối quan hệ của chúng ta, tôi có thể lấy công làm tư để giúp anh?"
“Ở đất Hoa Hạ này, quy tắc của trò chơi nó là như vậy đấy." Lâm Dật cười rồi nói tiếp: "Trong số những người mà tôi gặp qua ở vị trí này, cô là người trẻ nhất, nhưng những thủ đoạn vận hành trong đó, già trẻ gì đều biết. Có điều tôi dám khẳng định, cô tới đây là vì muốn theo đuổi danh vọng, nhưng giờ chung quy vẫn chỉ là một chức phó, cho tôi thêm một chút thời gian, sau hai năm sẽ giúp cô lên chính."
Cái nhìn sâu sắc táo bạo và sắc sảo của Lâm Dật khiến Lương Nhược Hư thấy được cái gì gọi là lòng người đáng sợ.
Mồm thì luôn nói sẽ không lấy công làm tư, nhưng bản thân có thể vươn tới vị trí như ngày hôm nay, có lẽ là việc lấy công làm tư ghê nhất rồi.
“Sau đó thì sao, ngoài gói thầu này ra còn việc gì nữa không?" Lương Nhược Hư e ngại hỏi.
“Ờ…" Lâm Dật ngẫm nghĩ vài giây: "Eo khá mềm đấy, hơi thừa thịt."
Vừa nói Lâm Dật vừa nhanh chân rời đi, bằng không lại bị đánh chết mất.
Lương Nhược Hư vẫn đứng đó, không ngừng tự vấn bản thân: "Có thịt thừa thật sao?"
...
Nói chuyện với Lương Nhược Hư xong, Lâm Dật trở lại phòng hội nghị, phát hiện Tần Hán và Triệu Chính Dương đều ở đây.
Tần Hán thì không sao, việc đấu thầu lần này đối với sự nghiệp lớn lao của nhà họ Tần cũng không có ảnh hưởng gì mấy.
Nhưng sắc mặt Triệu Chính Dương lúc này không được dễ coi cho lắm, bầm tím luôn.
“Ngài Lâm thật sự là lợi hại, vậy mà còn có thể thông đồng cùng thị trưởng Lương, tôi thực sự tiếc thay cho tổng giám đốc Kỷ đấy."
“Ồ, phải không? Anh đang nói về cái gì vậy?"
“Tôi đã tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ anh còn muốn giảo hoạt? Là sợ tổng giám đốc Kỷ biết anh bắt cá hai tay hay sao?"
Kỷ Khuynh Nhan có chút không hiểu tình huống, Lâm Dật rốt cuộc đã làm gì?
“Tổng giám đốc Kỷ, vừa rồi tôi thấy Lâm Dật và thị trưởng Lương tay trong tay rời đi, xem ra anh ta không phải là người đáng tin đâu." Triệu Chính Dương vui như mở cờ, nói.
“Tổng giám đốc Triệu, nếu anh nói như vậy, thật không có ý nghĩa gì rồi." Kỷ Khuynh Nhan lạnh lùng nói: "Lâm Dật đến thị trưởng Lương là ai còn không biết, vậy mà ngay cả những lời vu khống này anh cũng nói ra được, thật buồn cười."
Tần Hán không thể không giơ ngón tay cái lên cho Lâm Dật 1 like, vẫn là lão Lâm lợi hại!
Không cần tự mình giải thích, tổng giám đốc Kỷ căn bản không tin.
Ông đây sau này cũng sẽ tìm một cô gái như vậy!
Lâm Dật nhún nhún vai với Tần Hán.
“Tổng giám đốc Kỷ, nếu như không phải tôi tận mắt nhìn thấy, em cảm thấy tôi có thể nói ra những lời như vậy sao, chẳng lẽ ngay cả nhân phẩm của tôi, cũng không đáng được em tin tưởng sao?"
“Không tin được."
Theo góc nhìn của Kỷ Khuynh Nhan, lời nói của Triệu Chính Dương hoàn toàn là bịa đặt!
Hai người họ hoàn toàn không quen biết, làm sao có thể này nọ với nhau.
Cho dù muốn đặt điều cho Lâm Dật, cũng phải nghĩ một lý do đáng tin cậy chứ.
Chiêu trò quá kém!
“Được rồi, không cần để ý tới anh ta nữa, một tên chó điên như anh ta, gặp ai cũng cắn, chúng ta làm tốt chuyện của mình là được rồi." Lâm Dật an ủi nói.
“Em ghét nhất chính là hạng người như anh ta."
“Không trách được, ai bảo anh quá ưu tú, bị người ta ghen tị cũng là chuyện bình thường mà thôi."
“Ha ha, anh Lâm quả thật ưu tú, ưu tú đến độ ngay cả người của tôi cũng dám động thủ, thật là hậu sinh khả úy."
Nghe thấy tiếng nói bất thình lình, Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan và Tần Hán ba người đồng loạt quay đầu lại.
Không khỏi ngạc nhiên nhìn thấy từ bên ngoài bước vào là một người đàn ông trung niên mặc áo vải lanh.
“Vương Ma Tử, ông mà cũng tới đây sao?"
------
Dịch: MBMH Translate