“Tần thiếu gia, thật là trùng hợp!" Vương Ma Tử nói một câu xem như chào hỏi.
“Hạng mục gói thầu thị chính, có gì liên quan tới ông đâu nhỉ?" Tần Hán hỏi.
“Quả thực là không liên quan tới tôi, nhưng tôi cảm thấy hạng mục này không tồi chút nào, nên đã hợp tác với giám đốc Triệu đây."
“Ông còn muốn làm bất động sản sao? Cảm thấy mình đủ năng lực sao?"
Vương Ma Tử không hề tức giận, cười đáp: "Hiện giờ những dự án bất động sản, có một cái tính một cái, có mấy cái sạch sẽ đây? Chúng tôi tham gia vào vụ này, cũng gọi là hợp tình hợp lý mà nhỉ?"
Tần Hán nhún vai: "Ông muốn làm gì, tôi chắc chắn là quản không nổi, nhưng cũng nên nói, tôi đã nói với Trương Ngạo rồi, Lâm Dật là anh em của tôi, mấy người tốt nhất nên từ bỏ mấy ý đồ đó đi, mọi người đều là thương nhân, đều lăn lộn vì tiền, đừng làm ra mấy chuyện không vui."
Nghe tới đây, Kỷ Khuynh Nhan có chút ngạc nhiên.
Chưa từng nghĩ tới Lâm Dật lại đi lại với mấy tên côn đồ này.
Phát giác được cảm xúc dao động của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật vỗ nhẹ bả vai Kỷ Khuynh Nhan, ý là bảo cô ấy yên tâm.
“Đấu thầu sắp bắt đầu rồi, em đi ra ngoài chuẩn bị trước đi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa."
Kỷ Khuynh Nhan nắm lấy tay Lâm Dật: "Còn anh thì sao?"
“Sau khi anh xử lý xong mấy việc trước mắt, sẽ đi tìm em."
“Hay là anh đi cùng em đi, đừng ở lại đây."
“Lão Tần còn ở đây, anh làm sao có thể bỏ rơi anh ấy được." Lâm Dật nhìn Kỷ Khuynh Nhan với vẻ kiên định, khiến cô an tâm: “Cứ như bình thường, lo cho cuộc đấu thầu của em đi, không cần lo cho anh, nhanh đi đi."
“Vậy anh phải cẩn thận đấy!"
Cũng bởi vì có quan hệ với Tần Hán, Kỷ Khuynh Nhan cũng biết rằng mình không thể gọi Lâm Dật cùng đi.
Nhưng đối với sự an toàn của Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan không quá lo lắng.
Nơi này là trung tâm đấu thầu thành phố, thuộc địa phận thị chính, những người này có to gan lớn mật đến đâu cũng không dám động thủ ở chỗ này.
“Ừm, đi đi!"
Nói xong, Lâm Dật nhìn La Vạn ngồi trong góc, cười nói: "Phó giám đốc La, sắp tới giờ đấu thầu rồi, các người cùng nhau đi ra ngoài chuẩn bị đi."
“Được rồi, tôi và tổng giám đốc Kỷ sẽ cùng đi ra ngoài."
La Vạn là một thương nhân chính trực, nào đã từng trải qua những thương trận như vậy.
Tổng giám đốc Lâm thật sự là người không hề đơn giản.
Việc kết thù với Triệu Chính Dương, Vương Ma Tử nếu bị truyền ra ngoài, chuyện này đủ để rúng động Trung Hải.
Nhìn thấy người không liên quan từ phòng họp đi ra, Vương Ma Tử chắp tay, nhìn Tần Hán, nói:
“Cậu bảo tôi không truy cứu việc này cũng được, nhưng những vết thương trên người Trương Ngạo, lẽ nào cứ vậy mà bỏ qua?"
“Anh ta chạy tới giả bộ giúp Lý Khánh Phong tính toán, năng lực không đủ bị hành hạ ngược lại thôi, bây giờ các người lại tìm đến báo thù, tính ỷ đông hiếp yếu hay gì?"
“Đây là quy tắc trên giang hồ rồi, từ đầu chí cuối chúng tôi đều làm theo như vậy."
“Vậy được, chúng ta cứ theo quy tắc giang hồ mà triển." Tần Hán chỉ tay về phía Vương Ma Tử mà nói: "Ông bảo cả Triệu Chính Dương theo cùng, chúng ta tìm chỗ nào đó giải quyết cho ra ngô ra khoai, ai không đi thì gọi một tiếng papa."
“Anh nhìn thử xem mớ rắc rối này không vui vẻ gì cho cam." Vương Ma Tử cười nói.
“Đến tầm này tuổi rồi, ai lại đi nói chuyện đánh đánh giết giết, giang hồ kia là nhân tình thế thái à."
“Nhân tình thế thái?" Tần Hân cười trừ: "Ông nói chuyện nhân tình thế thái với tôi vậy là đẳng cấp của ông không bằng tôi rồi."
Sắc mặt Vương Ma Tử trầm xuống, trước đó ông ta còn lấy tâm thế của một trưởng bối mà đối mặt với Tần Hán. Nhưng sau khi nghe Tần Hán nói mình đẳng cấp không đủ, thì có chút khống chế không nổi cảm xúc.
“Vương Ma Tử tôi lăn lộn bao nhiêu năm, anh lại nói tôi không hiểu nhân tình thế thái, có phải là rất nực cười hay không?"
Tần Hán dựa vào lưng ghế, chân bắt chéo.
“Căn bản chúng ta không cùng một loại người, ông muốn chơi trò nhân tình thế thái gì chứ? Cần nói thêm, chỉ có sự tương quan lực lượng, đồ chơi mới là nhân tình thế sự, nếu như gặp phải kẻ ở đẳng cấp cao hơn, ông nghĩ rằng người ta có để ý tới ông không?"
“Nhưng mà tối thiểu thì nhà họ Tần vẫn chưa đạt tới cái đẳng cấp đó."
“Vẫn là câu nói lúc nãy, nếu như muốn báo thù, chúng ta sẽ đấu một trận. Còn nếu ông dám giở trò mờ ám gì đó, cả nhà ông hãy chờ đấy."
“Con mẹ nhà anh đang nói chuyện với ai đấy...?
“Cút ra ngoài!"
Tiếng chửi bới của Trương Ngạo bỗng im bặt sau khi bị Lâm Dật ngắt lời, không dám hó hé thêm lời nào.
“Ha ha!..."
Vương Ma Tử cười lớn: "Hôm nay chúng tôi tới đây đấu thầu, chứ không phải đi đánh nhau, mấy chuyện vụn vặt này để sau từ từ nói. Dù sao thì tôi cũng có thời gian mà."
“Vậy thì từ từ hẵng giải quyết." Tần Hán nghiền ngẫm: "Nhưng tôi khuyên các người, gói thầu này đừng nhúng tay vào, không có phần nữa đâu."
Vương Ma Tử quay qua nhìn Triệu Chính Dương, muốn biết rằng đã có chuyện gì.
Người phía sau thủ thỉ vào tai ông ta mấy câu, sắc mặt ông ta biến đổi không ngừng, cuối cùng thì rời khỏi phòng hội nghị với bộ dạng bực tức.
“Một đám ngu dốt!" Tần Hán chửi với theo.
“Tức giận như vậy làm gì? Không đáng." Lâm Dật vỗ bả vai Tần Hán: "Tối nay hẹn lão Lương và lão Cao cùng đi ăn bữa cơm!"
“Chỉ là bữa cơm đơn thuần à?"
“Chứ anh muốn làm cái quần què gì nữa?"
“Nên tổ chức cái party, vậy nó mới kích thích."
“Uầy..."
Ba tiếng đồng hồ sau, Kỷ Khuynh Nhan mang theo vẻ mặt đầy phấn khích chạy ra: "Lâm Dật, chúng ta trúng thầu rồi."
Ở bên cạnh, Tần Hán lặng lẽ thở dài một hơi.
“Lương Nhược Hư đã bị Lâm Dật nắm thóp rồi, hạng mục này không về tay mấy người mới là lạ."
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, việc này đúng thật rất điên người.
Tiểu tình nhân tặng hạng mục cho chính thất, mẹ kiếp nó đúng là đóng cửa mua bán với nhau, miếng ngon không lọt ra ngoài.
“Em thấy không, anh đã nói sẽ trúng thầu mà."
“Được, được, được... Là anh lợi hại." Kỷ Khuynh Nhan cười đáp: "Để thưởng cho anh, tối nay em sẽ nấu cơm cho anh ăn."
“Ôi ôi..."
Tần Hán ôi nhẹ một tiếng: "Lão Lâm, không phải hôm nay cậu mời anh ăn cơm sao, anh thấy hôm nay đẹp trời nên mới chọn đấy."
“Hai người được lắm..."
“Nói gì cơ?" Kỷ Khuynh Nhan ngắt lời: "Nếu mọi người không chê, tối nay cùng đến ăn cơm đi, mời thêm Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên nữa, càng đông càng vui."
Trước đó, ở sân bay Tân Hoa, Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên đã giúp Lâm Dật giải vây. Bây giờ có cơ hội rồi, dù sao cũng nên cảm ơn người ta một chút.
“Cứ quyết định vậy đi."
Tiếp sau đó, đoàn người đã về tới Cửu Châu Các, nhưng tối nay lại ăn thịt nướng, nên Kỷ Khuynh Nhan đã không có dịp trổ tài.
Tới hơn 10 giờ đêm, Kỷ Khuynh Nhan về phòng nghỉ ngơi.
Đám người Lâm Dật uống đến tận sáng mới kết thúc chiến đấu.
Sáng hôm sau, Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan thức dậy chuẩn bị đi làm như bình thường.
Ba người Tần Hán vẫn còn say giấc nồng, Lâm Dật mặc kệ bọn họ, cứ để vậy cho mấy người ngủ tiếp.
“Bác sĩ Lâm, ngày đầu tiên anh nhậm chức, anh không cần phải tiễn em đâu." Kỷ Khuynh Nhan dí dỏm chọc: "Đi trễ không hay đâu."
“Cũng được, xe trong gara, em tùy ý chọn một chiếc mà đi."
Kỷ Khuynh Nhan đưa mắt nhìn một lượt: "Em lái chiếc Bentley, mà anh đừng lái mấy chiếc xe sang nha, trông chói mắt quá, em sẽ mua cho anh một chiếc phổ thông chút."
“Em lái chiếc nào cũng được, nhưng đừng mua xe nữa, chiếc FAW của anh chạy còn sướng lắm."
Nói xong chuyện xe cộ, hai người tạm biệt rồi đường ai người nấy đi làm.
Là bệnh viện tốt nhất ở Trung Hải, dĩ nhiên đẳng cấp của bệnh viện Hoa Sơn là không cần bàn cãi.
Lâm Dật cũng có chút cảm thán, cuối cùng hệ thống cũng an bài cho mình một nơi làm việc ngưu bức.
“Có việc gì?"
Giữa đường lúc đi qua một khu chợ bán thức ăn chợt thấy phía trước vây kín người, cản hết mọi lối đi.
Cho dù một khoản nhỏ cho xe đạp đi qua cũng không có, huống chi là chiếc xe FAW của Lâm Dật.
Vì không thể tiếp tục thông hành, Lâm Dật đành xuống xe, đi về phía đám người đó, anh muốn xem thử rốt cuộc là có chuyện gì.
“Có ai có lòng tốt giúp chúng tôi với, ông của tôi bị đau bụng tới nỗi không thể đứng lên nổi..."
Vừa tới nơi đã nghe tiếng một bé gái với chiếc balo trên lưng, cô bé liên tục than khóc.
Mà bên cạnh cô bé còn đang đỡ một ông lão sắc mặt nhợt nhạt, biểu cảm thống khổ, đau đớn giống như có thể nguy hiểm tới tính mạng bất cứ lúc nào.
“Đừng động đậy, để tôi xem thử."
Giữa đám đông ai cũng muốn giúp đỡ, chỉ là không biết làm cách nào, trong đám đông đó có một người thanh niên trẻ lao ra.
Tuổi tác cũng tầm hai mấy, để tóc ngắn, mang kính, trên người toát lên vẻ thư sinh tri thức.
“Anh ơi, anh có cách gì cứu chữa cho ông của em không?" Cô bé không ngừng khóc hỏi.
“Em yên tâm, anh là bác sĩ của bệnh viện Hoa Sơn, cứ giao cho anh là được, sẽ không có chuyện gì đâu."
“Thì ra là bác sĩ của bệnh viện Hoa Sơn."
“Cô bé này tính ra cũng còn may mắn, bệnh viện Hoa Sơn là bệnh viện lớn nhất ở Trung Hải, bác sĩ ở đó tay nghề không phải tầm thường, ông nội của bé nhất định là được cứu rồi."
Lâm Dật có chút bất ngờ, không ngờ lại gặp được đồng nghiệp ở đây.
“Vậy thì em cám ơn anh nhiều!"
Cô bé khóc càng lúc càng to…
Không trách được cô bé vì tuổi đời còn nhỏ, gặp phải những chuyện như thế này khó mà không hoảng hốt.
“Viêm ruột thừa cấp tính có nguy cơ đe dọa tới tính mạng, chờ xe cứu thương đến cũng không có thời gian."
“Hầy, đúng thật đáng thương, tự nhiên lại phát bệnh đúng lúc này, quá xui xẻo rồi."
“Được rồi, mọi người đừng nói gì cả, vì không đợi được xe cứu thương đến, nên bây giờ phải mượn tạm một chiếc xe, mau chóng đưa ông ấy đi." Nam thanh niên nôn nóng.
Nghe mấy lời này, đám người mới có phản ứng, cách này so với việc ngồi chờ xe cứu thương có vẻ ổn hơn.
Lập tức, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Dật, bởi vì nơi này là chợ rau, những chiếc xe khác đều không liên lạc được với chủ xe, hiện tại chỉ có xe của anh mới có thể dùng được.
“Cậu gì ơi, trưng dụng xe của cậu một lát, đưa ông lão đó đi bệnh viện!"
Người đàn ông đeo kính nói xong, đang chuẩn bị dìu ông lão lên xe.
“Dựa vào đâu muốn lên xe của tôi?”
------
Dịch: MBMH Translate