Một câu nói của Lâm Dật khiến cho những người khác đều ngơ ngác.
Có người cần giúp đỡ, đưa tay ra giúp đỡ chẳng phải là điều nên làm sao?
“Cậu ơi, cậu có đạo đức không đấy? Ông cụ này bị đau ruột thừa cấp, chỉ muốn mượn xe của cậu thôi mà cậu cũng không cho!" Người đàn ông đeo kính tức giận nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ trả đủ tiền xe, hơn nữa còn trả cho cậu gấp đôi!"
“Tôi không thiếu tiền."
Nghe thấy lời nói của Lâm Dật, người đàn ông đeo kính nhìn sang, rồi khinh thường nói: “Cậu chẳng phải chỉ là sợ bị làm bẩn xe thôi sao? Chẳng qua chỉ là một chiếc FAW cũ nát, có gì ghê gớm đâu, ngồi một chút thì thế nào!"
Nhìn thấy vẻ thờ ơ của Lâm Dật, mọi người xung quanh đều phụ họa theo: “Con người bây giờ đúng là chẳng có lòng thương người gì cả, gặp phải chuyện như vậy mà lại có thể thấy chết không cứu."
“Bản thân giàu có rồi, lại không biết báo đáp xã hội, đúng là hết thuốc chữa!"
“Đúng thế, tôi thấy, loại người không có lòng thương người như thế này phải bị kết án mới được!"
“Không những phải kết án, mà còn phải phạt tiền, phạt thật nặng vào, phạt sạch tiền của cậu ta, sau đó đem chia cho người nghèo!"
Xung quanh mỗi người một câu, bọn họ đều ra sức phê phán Lâm Dật, người đàn ông đeo kính với ánh mắt đắc ý giống như đã tìm ra cách để trừng phạt Lâm Dật.
“Cậu nhóc, cậu cũng nghe thấy rồi đấy, nếu cậu vẫn tiếp tục như vậy, rất có thể cậu sẽ phải chết chìm trong vũng nước bọt của mọi người đấy!"
Người đàn ông đeo kính dường như vẫn chưa hết tức giận, anh ta lại nói tiếp: “Hơn nữa, ông cụ này bị đau ruột thừa cấp, bất kỳ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, nếu thật sự xảy ra chuyện, cậu sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm!"
Lâm Dật giận quá hóa cười.
“Đây là lần đầu tiên tôi được thấy, có người đánh rơi đạo đức đến mức đường hoàng đạo mạo như vậy. Điều luật nào của quốc gia nói rằng thấy chết thì nhất định phải cứu? Chính bản thân các người vô dụng, còn đi oán trách người khác giàu có sao?"
“Tôi không phải cha của anh, anh cũng chẳng phải con trai tôi, giúp anh đó là tình cảm, không giúp anh đó là bổn phận, anh có tư cách gì ra lệnh cho tôi?"
Nghe thấy một tràng những câu hỏi lại của Lâm Dật, người đàn ông đeo kính cũng choáng váng.
Hoàn toàn không ngờ tên nhóc trước mặt này lại là một kẻ mồm mép đến như vậy!
“Cậu bớt nói những lời vô dụng đó đi. Cậu thấy chết không cứu chính là không đúng. Đến lúc đó, tôi sẽ đăng chuyện này lên weibo, để cho tất cả mọi người ở Hoa Hạ phỉ nhổ và lên án cậu!"
“Mỗi câu mỗi chữ đều bảo rằng tôi thấy chết không cứu, ngược lại tôi lại rất muốn biết, anh dựa vào cái gì mà bảo ông ấy sắp chết rồi?" Lâm Dật nói.
“Hoặc là ai đã nói với anh là ông ấy bị đau ruột thừa cấp?"
“Đùa cái gì chứ, tôi đã xác định được rồi, không thể sai được, đây rõ ràng là triệu chứng của bệnh viêm ruột thừa cấp tính!" Người đàn ông đeo kính lớn tiếng biện giải.
“Cái người này bị cái gì vậy chứ, chỉ là một tên lái xe FAW, mà lại đi chất vấn bác sĩ của bệnh viện Hoa Sơn?
“Những căn bệnh thông thường như viêm ruột thừa cấp tính đã được phổ biến trên TV, đừng nói người ta là bác sĩ chuyên nghiệp, ngay cả một phụ nữ trung niên như tôi cũng có thể phán đoán được đây là triệu chứng của bệnh viêm ruột thừa cấp tính. Cậu ta lại nói không phải, rõ ràng là không muốn giúp, nên mới kiếm cớ như vậy."
“Tôi cũng nghĩ vậy, con người bây giờ, nhìn có vẻ đường hoàng tử tế, nhưng thực chất là đã thối nát từ trong xương, không còn lấy một chút lương tri."
“Nếu các người đã nói đó là bệnh viêm ruột thừa, vậy thì hãy chữa trị theo bệnh viêm ruột thừa đi. Tôi có thể đưa ông ấy đến đó, nhưng tôi cũng cảm phiền các người, hãy làm người có lương tâm mà góp ít tiền thuốc men điều trị cho ông ấy. Với quy mô của bệnh viện Hoa Sơn, một ca mổ ruột thừa, tốn khoảng 20.000 nhân dân tệ, vì vậy mỗi người các người đều góp chút đi."
Cô gái nhỏ nhìn những người xung quanh với anh mắt đầy hy vọng.
“Các cô các chú ơi, xin mọi người cho con vay ít tiền, gia đình con điều kiện cũng không đến nỗi, mọi người để lại tên tuổi, địa chỉ liên lạc, con nhất định sẽ trả lại tiền cho mọi người."
“Việc này…"
Mấy người xung quanh nghe tới đây thì đều muốn lui ra sau, ánh mắt đều mang theo vẻ phòng bị.
“Trong túi ta không có tiền, con đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta."
“Tiền của tôi cũng để dành cho con trai mua nhà, không thể động đến."
“Nói thì như vậy, nhưng tới lúc đó con không trả tiền thì chúng ta biết đường nào mà đòi."
“Các cô các chú, cầu xin mọi người!" Cô bé vừa khóc vừa van xin: "Đợi ông nội khỏi rồi, con sẽ bảo bố mẹ con mang tiền đến trả cho mọi người."
“Thôi đừng nói nữa, việc này nói sao cũng không được, tiền chứ không phải lá mít, nhặt là có."
“Cô bé, em đừng hỏi mấy người này nữa, đi hỏi chú đang chữa bệnh cho ông nội em ấy, chú ấy là người có trách nhiệm đó, mà còn có thể cứu sống ông của em, còn mang danh bác sĩ nữa, nhất định sẽ giúp em." Lâm Dật cười khoái chí nói.
“Chú ơi, chú có thể giúp con không?"
“Việc này..."
Người đeo kính bị câu hỏi làm cho không mở được miệng nói câu nào.
Hai mươi nghìn là con số không hề nhỏ chút nào, nếu như cho con bé mượn, sau này không lấy lại được thì làm sao?
Ở bệnh viện có quá nhiều trường hợp như thế này rồi, bản thân không thể mạo hiểm.
“Chú cũng không có nhiều tiền vậy đâu con ạ!"
“Không có tiền? Không tới mức đó chứ?" Lâm Dật nói giọng mỉa mai.
“Đồng hồ của anh hình như là Omega, đồ ngoại đấy, chắc chắn đáng giá không ít tiền, cứu sống bệnh nhân là thiên chức của bác sĩ như anh, thế nhưng chút việc cỏn con này lại không muốn giúp đỡ, haizzz..."
Mẹ nó!
Người đeo kính chửi thề.
“Đồ thối tha nhà cậu!"
Lâm Dật nhún vai: "Mấy người các người, ai cũng luyên thuyên đạo lí, đạo đức nhân nghĩa các kiểu, đến khi cần tới sự giúp đỡ của mấy người, ai ai cũng chạy nhanh hơn thỏ nữa, không ai bắt mấy người bỏ hết, chỉ mấy chục mấy trăm đồng thôi cũng không có nổi sao?"
Đám đông không ai nói nên lời, ánh mắt ai nấy lộ rõ sự ngại ngùng nhìn vào Lâm Dật, hận một điều không có lỗ nào mà chui xuống.
“Anh đừng đứng đó nói hay hơn hót nữa!" Người đàn ông đeo kính lớn tiếng: "Có giỏi thì đưa tiền ra!"
Cô bé nhìn Lâm Dật với ánh mắt đầy van cầu.
“Cầu xin anh giúp em với ạ, nếu còn không nhanh đưa ông nội tới bệnh viện, e là sẽ nguy hiểm tới tính mạng mất."
Lâm Dật xoa đầu cô bé rồi nói: "Yên tâm đi, ông của em sẽ không có gì nguy hiểm đâu."
“Không nguy hiểm ạ? Nhưng đây là viêm ruột thừa cấp tính mà…"
“Đừng nghe người ta bịp." Lâm Dật nói.
“Có vẻ như là sáng ra ăn nhầm gì rồi, bây giờ dạ dày bị đầy hơi, căn bản không phải là viêm ruột thừa cấp tính."
“Cậu nói ông ấy ăn nhầm thứ gì?" Người đàn ông đeo kính phân bua với Lâm Dật.
“Tên xấu xa, tôi thấy cậu muốn tìm lý do để lừa dối mọi người thì có."
“Tôi cũng thấy đúng vậy đấy!" Có người ở xung quanh cũng phụ họa theo.
“Xem bộ dáng của anh ta, cũng chỉ là thằng làm công, nhất định là sợ bị người ta thịt, cho nên mới soạn ra cái lý do như vậy, chuẩn bị lừa qua cửa!"
“Ai da, hiện giờ đúng là thời thế đi xuống rồi, ngay cả cái tâm công đức tối thiểu cũng không có."
“Lại có thể hoài nghi trình độ của bác sĩ ở Hoa Sơn, thật đúng là nực cười."
Những người trước đó bị Lâm Dật đả kích, tâm lý cũng đã không vừa lòng với Lâm Dật.
Bây giờ tìm thấy cơ hội để phát tiết, cũng bắt đầu quở trách muốn đem mặt mũi gỡ gạt trở về.
Lâm Dật không để ý tới bất cứ ai nữa, lấy 100 đồng ra đưa cho cô bé và bảo: "Đến hiệu thuốc bên cạnh, mua axit lactic và men tiêu hóa về đây, đi nhanh."
“Em biết rồi ạ!"
Nhận lấy tiền của Lâm Dật, cô bé nhanh nhảu chạy tới tiệm thuốc, không tới hai phút đã mang thuốc quay lại.
“Mang bình nước trong túi đưa cho anh!"
“Đây…"
Lấy ra hai viên thuốc, Lâm Dật cho ông ấy uống xong thì xoa bụng theo chiều kim đồng hồ một lúc lâu.
“Phù, phù..."
Khoảng nửa giờ sau, ông lão phì phò mấy hơi, sắc mặt cũng tốt lên nhiều, không trắng bệch thảm thương như lúc nãy.
Chỉ sau nửa phút, từ một ông lão sắp hôn mê, đã tự mình tỉnh táo lại.
Sắc mặt tái nhợt cũng đã hồi phục như bình thường, giống như một người chưa xảy ra chuyện gì vậy.
“Ông, ông ơi, ông không sao rồi chứ ạ?" Cô bé hồi hộp hỏi han.
“Ông thấy tốt hơn nhiều rồi, một chút đau cũng không còn, vị đây quả thực lợi hại, vừa nhìn đã biết tôi ăn phải gì không đúng rồi."
Nghe những lời này, người người bốn phía đều ngẩn cả ra.
Đúng là ăn nhầm thứ gì sao!
“Nhưng anh kia bảo là viêm ruột thừa cấp tính cơ mà?"
Ông lão nhìn người đàn ông đeo kính: "Cậu bác sĩ này không chuyên nghiệp, giống lang băm thì đúng hơn, ai xui xẻo mà bị anh ta chữa thì hỏng."
Lâm Dật đứng ở một bên, nhìn những người khác nói: "Không phải các người nói ông ấy bị viêm ruột thừa cấp tính sao, hiện tại triệu chứng đã được cải thiện, đưa đi phẫu thuật đi chứ."
------
Dịch: MBMH Translate