"Cái này…"
Những người vây lại công kích Lâm Dật toàn bộ ỉu xìu mất, ai nấy đều vô cùng hổ thẹn.
"Ông lão à, ông thật sự một chút chuyện cũng không sao chứ?"
"Chẳng lẽ cậu hy vọng tôi có chuyện sao."
"Tôi..."
Người đàn ông đeo mắt kính bị nạt tới không thốt lên lời, thậm chí không biết, nên làm sao đối phó với tình cảnh gượng gạo như vậy.
Quả thật mất mặt, mất tới tận nhà bà cố ngoại luôn rồi.
"Còn nói mình là bác sĩ chuyên nghiệp, lại ngay cả dạ dày đầy hơi và viêm ruột thừa cũng không phân biệt được, trình độ cũng quá nghiệp dư rồi đấy."
"Vừa rồi thì thề thốt nói mình là bác sĩ của bệnh viện Hoa Sơn, lại ngay cả chút trình độ này cũng không có, sau này tôi không dám tới bệnh viện Hoa Sơn nữa."
"Với trình độ của hắn ngay cả bác sĩ của phòng khám chui cũng không bằng, thật là khiến bệnh viện Hoa Sơn mất mặt."
Trong tiếng phê phán của người xung quanh, người đàn ông đeo kính chán chường đứng dậy, không dám phản bác một câu, biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
Thấy ông lão đã không sao, Lâm Dật cũng chuẩn bị rời khỏi, sắp chín giờ rồi, không chừng sẽ trễ mất buổi phỏng vấn.
"Anh trai ơi, anh tên gì vậy, hôm nay em xài hết 100 tệ của anh, đợi sau khi em đem chuyện này nói lại với cha mẹ rồi thì đưa tiền trả lại cho anh."
"Tiền thì không cần đâu. Em hãy đi học thật tốt, cố gắng thi được thành tích tốt nhé."
Vừa nói thì Lâm Dật lên xe lái về phía bệnh viện Hoa Sơn.
Hai mươi phút sau, anh đã lái xe tới bệnh viện Hoa Sơn.
Nhìn thấy phòng khám cao tầng to lớn khí phái, trong lòng của Lâm Dật có vài phần căng thẳng và hồi hộp.
Vì ngành nghề này là của hệ thống cho, nên anh vẫn không biết phân phối mình tới phòng khoa nào.
Vốn dĩ Lâm Dật không hề hấn gì, phòng khoa nào cũng không sao cả.
Làm một nghề yêu một nghề, tiện thể làm nhiệm vụ của hệ thống giao, chuyện tốt đẹp biết bao.
Nhưng sau khi hôm qua nói đùa với Kỷ Khuynh Nhan xong, Lâm Dật ý thức tới một vấn đề rất nghiêm trọng.
Vì trong bệnh viện không chỉ có phụ khoa, mẹ nó còn có nam khoa nữa đấy!
Nếu như phân phối mình tới nam khoa, ngành nghề này đi mẹ nó đi.
Lâm Dật dựa theo bảng chỉ dẫn của bệnh viện tìm được bộ phận nhân sự.
Anh bất ngờ phát hiện ngoài nhân viên công tác ra, người đàn ông đeo kính vừa rồi gặp được cũng ở đây!
Nhưng ngoài người đàn ông đeo kính ra, bên cạnh anh ta còn có người phụ nữ mặt tròn dễ thương.
Vẻ ngoài có chút giống Tống Giai của đại học Sư Phạm, thuộc phong cách em gái nhà bên, nhưng người trước mặt này phát triển đầy đặn tốt hơn của Tống Giai nhiều đấy.
Nhưng so với hung khí nhân gian của loại người như Tô Cách vẫn có chút khoảng cách.
Nhìn thấy Lâm Dật, mấy cô gái của bộ phận nhân sự đều trừng mắt tròn xoe.
Người này đẹp trai quá đi!
"Lại là cậu!"
Nhìn thấy Lâm Dật, vẻ mặt của người đàn ông đeo kính lạnh lùng, vừa nghĩ tới chuyện lúc nãy thì bực bội.
"Suy nghĩ hết nửa ngày trời, anh cũng giống như tôi là bác sĩ mới nhận chức thôi."
"Cái này có liên quan gì đến cậu không." Người đàn ông đeo kính lạnh lùng hừ một tiếng rồi mặc kệ Lâm Dật.
"Hai người quen biết sao?" Một cô nhân viên công tác dịu giọng hỏi.
"Không quen biết."
"Ồ ồ, anh cũng là bác sĩ vừa nhận chức đấy chứ."
"Ừm." Lâm Dật mỉm cười gật đầu.
"Được, được, anh đợi chút, tôi đi tìm chị Bình qua đây."
"Tại sao hai chúng tôi qua đây, thì kêu chúng tôi đợi ở đây, dựa vào cái gì mà anh ta vừa tới đây thì các người đi tìm chủ nhiệm rồi."
"Cái này quan trọng lắm sao? Chúng tôi muốn làm sao thì làm thế đó, anh quản được sao."
Người đàn ông đeo kính bị nạt tới không nói nên lời.
Cho dù anh ta có sắp trở thành một vị bác sĩ, nhưng cũng không có tư cách quản chuyện của bộ phận nhân sự.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, chỉ đành nhịn.
Không tới mấy phút, một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi từ bên ngoài đi vào.
"Các người đều đến làm thủ tục nhận chức à."
"Đúng vậy, chủ nhiệm Trần." Người đàn ông đeo kính nói: "Tôi là người của viện y học lâm sàng Phúc Đan, tiến sĩ chuyên khoa ngoại tim mạch, Chu Tử Cường, trước đó chúng ta gặp qua một lần rồi."
"Thế thì tôi biết các người ai là ai rồi."
Nói xong, Trần Bình nhìn Lâm Dật và cô gái còn lại: "Chắc cậu tên là Lâm Dật, cô gái này là tên Kiều n đúng chứ."
Hai người gật đầu: "Đúng ạ."
"Ba người đều sẽ đến khoa ngoại tim mạch, nhưng tạm thời vẫn chưa được về phòng khoa của mình." Trần Bình nói:
"Vì chức vụ của các người là bác sĩ thực tập, phải trải qua một tháng luân chuyển cương vị ở khoa cấp cứu, mới được về khoa ngoại tim mạch, điều này chắc mấy người biết rõ chứ."
"Bác sĩ thực tập?"
Vốn là người tài giỏi lại có trí tuệ, Lâm Dật cũng có chút hiểu được đối với mấy từ bác sĩ thực tập này.
Nói dễ nghe hơn.
Chính là thông qua thực hành lâm sàng, bồi dưỡng ra nhân tài có trình độ chuyên nghiệp khá cao.
Nhưng nói trắng ra chính là một dạng bỏ sức lao động rẻ tiền.
Sau khi nhận chức, phải tới từng phòng khoa làm tạp vụ một thời gian, mới được về phòng khoa chuyên môn của mình.
Và trong thời gian này còn có nguy cơ bị sa thải.
Nói chung cũng rất cực khổ.
Nhưng cũng may không phải là nam khoa.
"Cậu có ý kiến gì không?" Trần Bình hỏi thăm dò.
"Không có, tôi chính là ốc vít, chỉ đâu đánh đó, sắp xếp tôi đến hậu cần cũng không vấn đề."
"Ôi chao, xem thử lời nói này nghe lọt tai thế nào." Trần Bình nở nụ cười như bà mẹ già vậy: "Thằng nhóc, cậu có bạn gái không? Con gái tôi vừa mới tốt nghiệp đại học một năm, đang độc thân đấy."
"Đợi tôi có thời gian, tôi sẽ giúp cô ta giới thiệu một người."
Thấy Lâm Dật không có ý về mặt này, Trần Bình cũng không có tiếp tục đề tài này.
Mà giúp ba người làm xong hết vấn đề thủ tục.
"Các người ở đây chờ một lát, đợi lát chủ nhiệm Lý của khoa ngoại tim mạch sẽ dẫn các người tới phòng khoa của cô ta, công việc cụ thể phía sau sẽ nghe theo sắp xếp của cô ta là được rồi."
"Vâng."
Biết được Lâm Dật cũng cùng đến khoa ngoại tim mạch, ánh mắt của Chu Tử Cường híp lại.
Cậu của anh ta là chủ nhiệm lớn của khoa ngoại tim mạch, bây giờ Lâm Dật rơi vào trong tay của cậu anh ta, muốn trả mối thù của ngày hôm nay, đó còn không phải chuyện lúc nào cũng được rồi hay sao?
"Bác sĩ Lâm, tôi có thể thêm wechat của anh không?" Con gái của bộ phận nhân sự tới tấp dồn lên, trong ánh mắt đầy hy vọng.
“Ờ, thêm đi."
Sau này sẽ là đồng nghiệp rồi, Lâm Dật cũng không keo kiệt, lấy mã QR ra, để từng người họ quét.
"Tôi, tôi cũng có thể thêm không?" Kiều n khẽ giọng hỏi.
"Này có gì không được đâu chứ, sau này chúng ta chung một phòng khoa rồi, nếu không thêm wechat cũng không tiện liên lạc."
"Ừm ừm."
Kiều n gật đầu thật mạnh, lấy điện thoại của mình ra kết bạn wechat với anh.
"Kiều n, đây là wechat của tôi, cô cũng kết bạn đi."
Chu Tử Cường chủ động chỉnh mã QR ra, đợi Kiều n kết bạn wechat với mình.
"Ừ ừ."
Kiều n quét một cái, bèn để lại vào trong túi.
"Hửm? Sao không có lời mời kết bạn vậy?" Chu Tử Cường nói thầm: "Kiều n, cô kết bạn rồi chứ."
"Kết bạn rồi, có thể là mạng không tốt, lát nữa thì anh thấy thôi." Kiều n nói đại.
Chính ngay lúc này, cửa của bộ phận nhân sự bị đẩy ra.
Người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa mặc áo choàng màu trắng từ bên ngoài đi vào.
Người phụ nữ có khuôn mặt hình trái xoan trắng nõn xinh đẹp, khoảng chừng ba mươi tuổi, nhưng lại không chú ý ăn mặc, ít đi một nét tinh tế, thêm vào một chút khói lửa nhân gian.
Nhưng trùng hợp là hình tượng như vậy hoàn hảo khớp ấn tượng đối với bác sĩ của Lâm Dật.
Nếu ăn mặc kỹ lưỡng, tinh tế như Kỷ Khuynh Nhan vậy, thế thì có chút không đúng lắm.
"Chủ nhiệm Lý, cô tới rồi."
Nhìn thấy người phụ nữ đi vào, Trần Bình bước lên giới thiệu với mấy người Lâm Dật:
"Tôi giới thiệu qua với các người, vị này là Lý Sở Hàm, phó chủ nhiệm khoa ngoại tim mạch của các người."
------
Dịch: MBMH Translate