Lý Sở Hàm gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua ba người.
"Bọn họ chính là bác sĩ thực tập mới được điều phối, đúng không?"
"Cái này không phải là thông báo từ bệnh viện sao? Chúng ta muốn tập trung bồi dưỡng những bác sĩ trẻ tuổi, hơn nữa khoa ngoại tim mạch là khoa át chủ bài của bệnh viện chúng ta vì vậy bọn họ được an bài tới đây."
"Ừm, được." Lý Sở Hàm gật đầu, "Vậy tôi đưa bọn họ về phòng trước."
"Được."
Lý Sở Hàm nhìn ba người, "Đi theo tôi."
"Được được được." Chu Tự Cường vội vàng đồng ý, đi theo bước chân của Lý Sở Hàm.
"Chủ nhiệm Lý, lúc em còn đi học, đã tới nghe buổi tọa đàm của cô, nói thật, nếu như không phải là bởi vì lớp học của cô, có lẽ em đã không học bác sĩ rồi, cảm ơn cô đã tạo động lực cho em."
"Tôi chỉ là làm theo yêu cầu của bệnh biện, tùy tiện nói một chút, không có nghiêm trọng như cậu nói."
"Chủ nhiệm Lý cũng quá khiêm nhường rồi." Chu Tự Cường lấy lòng nói:
"Mặc dù em chỉ nghe qua một tiết học của cô, nhưng dựa theo quy củ đến xem, cũng coi như là học trò tâm đắc của cô rồi. Về sau có nhiệm vụ gì quan trọng, cô cứ việc phân phó cho em làm là được."
Lý Sở Hàm khẽ cau mày, nhưng vẫn lễ phép gật đầu.
Tình huống của Lý Sở Hàm, Chu Tự Cường đã nghe từ chú của anh nói qua, đây tuyệt đối là nhân vật lợi hại.
Tạo mối quan hệ tốt với cô ấy, nhất định là không sai.
Diện tích bệnh viện Hoa Sơn lớn vô cùng, phải mất hai mươi phút sau đoàn người mới đến khu nội trú thứ tám của khoa ngoại tim mạch.
Trên tường bệnh viện treo bảng giới thiệu của chủ nhiệm.
Lý Sở Hàm là một trong ba phó chủ nhiệm, cũng là người trẻ tuổi nhất trong ba người.
Nhưng tính cả chủ nhiệm, trong bốn người này, lý lịch sơ lược lợi hại nhất vẫn là Lý Sở Hàm.
Sau khi Làm Lâm Dật xem xong giới thiệu tóm tắt xong, anh cảm thấy người phụ nữ này, liền mẹ nó đúng là Thần Tiên mà!
Sống nhiều năm như vậy, anh cũng đã gặp qua đủ loại người, cũng chỉ có người phụ nữ này có thể so sánh trình độ học vấn cùng với Kỷ Khuynh Nhan.
Bác sĩ lâm sàng của học viện y Hiệp Hòa, Sau đó làm việc tại phòng khám Mayo hai năm, sau đó mới về bệnh viện Hoa Sơn nhậm chức.
Học viện y Hiệp Hòa lợi hại như thế nào không cần nói nhiều, nhưng cô có thể làm việc ở phòng khám Mayo ở toàn thế giới xếp hạng thứ nhất trong hai năm, đây tuyệt đối là lý lịch của Thần Tiên mà.
Chẳng trách tuổi còn trẻ, đã có thể trở thành phó chủ nhiệm khoa ngoại tim mạch của bệnh viện Hoa Sơn. Nếu như đổi đi đến bệnh viện kém hơn một chút, làm viện trưởng cũng không có vấn đề gì rồi.
Việc có thể leo lên chức chủ nhiệm hay thậm chí là vị trí cao hơn trong tương lai cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
"Chủ nhiệm Lý cô thực sự rất lợi hại, cô còn từng làm việc ở bệnh viện Mayo, cô thật đúng là hình mẫu lý tưởng để chúng em học hỏi."
Mặc dù biết tình huống của Lý Sở Hàm, nhưng Chu Tự Cường cũng không ngại nịnh hót.
"Cậu không phải nói là học trò tâm đắc của tôi sao, làm sao hôm nay mới biết lý lịch của tôi?"
"Chuyện này..."
Chu Tự Cường lúng túng cười, "Kỳ thực em sớm đã biết, chỉ là đã quên thôi, hôm nay mới nhớ tới."
Lý Sở Hàm nhàn nhạt lắc đầu, cũng không hề nói gì.
"Các ngươi nhìn, nam sinh phía sau chủ nhiệm Lý thật đẹp trai nha, đây là người thân của bệnh nhân nào vậy?"
"Tôi vừa nãy nghe chủ nhiệm Tào nói, chủ nhiệm Lý đi phòng nhân sự, nhận vài bác sĩ thực tập mới tới, ba người bọn họ rất có thể là bác sĩ thực tập mới tới."
"Không phải chứ, sao lại có một bác sĩ thực đẹp trai đến như vậy, là ông trời phái người tới cứu vớt những nữ thanh niên lớn tuổi chúng ta a."
"Cô đừng có nằm mơ nữa, nam sinh đẹp trai như vậy, làm sao có khả năng đến phiên chúng ta chứ."
"Coi như là không tới phiên, có thể dẫn cậu ta đi làm trợ thủ, cũng là một chuyện vinh hạnh nha."
Nhìn thấy các tiểu hộ lý một bên tán gẫu, Chu Tự Cường đắc ý cười cười.
Thực sự là một nhóm người không có trải qua sự đời, về sau các cô cũng sẽ là thủ hạ của tôi mà thôi.
Tại môi trường lớn bên trong bệnh viện này, bác sĩ và y tá lần lượt thuộc hai hệ thống quản lý.
Ở nước ngoài, cho dù bác sĩ có quyền lực nhất, cũng không có tư cách quơ tay múa chân đối với y tá.
Nhưng ở trong nước, hiện tượng như vậy vẫn sẽ có một chút.
Bởi vì trình độ chuyên môn của bác sĩ cao hơn rất nhiều so với y tá, cho nên bình thường trong công việc ý tá đối với các bác sĩ hết sức kính trọng.
Điều này cũng làm cho nhiều người tạo thành một loại ảo tưởng, cho rằng y tá giống những như những người phục vụ, nhưng quan điểm này là sai lầm.
Đã đến khoa, Lâm Dật phát hiện còn có năm bác sĩ trẻ tuổi khác đang ngồi trong phòng.
Tuổi của bọn họ cũng không lớn lắm, hầu như đều ngoài ba mươi, hẳn là vừa mới tốt nghiệp bác sĩ, chỉ là sớm đi tới nơi này thực tập.
Nhìn thấy Lâm Dật đi vào, hai nữ bác sĩ trẻ tuổi, đều nhìn anh nhiều thêm vài lần, người đàn ông đẹp trai như vậy bình thường cũng hiếm thấy được.
Ngoại trừ năm người bác sĩ trước ra.
Lâm Dật cũng nhìn thấy chủ nhiệm Tào Gia Thịnh trưởng khoa ngoại tim mạch, cũng chính là chú của Chu Tự Cường.
Phó chủ nhiệm Lưu Vĩnh Sinh.
Phó chủ nhiệm Phạm Thuật Phương.
Năm bác sĩ nội trú còn lại lần lượt tên là: Dương Hồng Thụy, Lý mạch, Triệu Tâm Di, Vương Siêu và Đoàn Tư Vũ.
Sau khi giới thiệu sơ qua, Lâm Dật đã đem tên nhớ hết.
Việc còn lại là xem cách sắp xếp công việc.
"Chủ nhiệm Tào, ở đây lại có thêm ba người, anh sắp xếp cho họ một chút."
"Tiểu Lưu cùng Tiểu Phạm bên kia đều đủ rồi, gần đây tôi có nhiều việc, không còn sức lực để dẫn dắt bọn họ. Cô khổ cực một chút, lần này đều nhận họ đi, chờ sau này, tôi lại để cho Tiểu Lưu nhận nhiệm vụ phụ trách bọn họ."
Chu Tự Cường cùng Tào Gia Thịnh đều giấu mối quan hệ của bọn họ rất tốt.
Bây giờ còn không phải lúc để bại lộ quan hệ.
"Được."
Trả lời một câu, Lý Sở Hàm nhìn ba người Lâm Dật nói:
"Các cậu đi tới phòng nhân sự báo cáo, chủ nhiệm Trần chắc cũng đã nói qua với các cậu rồi, trước khi về khoa phải đến trung tâm cấp cứu luân phiên một tháng, sau mới có thể quay trở về khoa, điểm ấy đều rõ ràng."
"Rõ ràng."
"Nhưng các cậu yên tâm, không phải để cho các cậu ở mãi bên trung tâm cấp cứu, vị trí này được luân phiên trực, mỗi lần trực ca là một tuần, lúc không có chuyện gì làm có thể trở về khoa, học hỏi thêm kinh nghiệm. Tất nhiên các cậu muốn nghỉ ngơi cũng được, thời gian của các cậu tự mình sắp xếp."
Nội quy và quy định có vẻ hợp lý, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy.
Nếu như không quay lại khoa học hỏi trong thời gian nghỉ ngơi, cũng sẽ bị chụp cho cái mũ không đủ năng lực.
Trong một môi trường như bệnh viện, đó đã được tính là một tội danh rất nghiêm trọng rồi.
Nhìn thấy ba người không phản ứng gì, Lý Sở Hàm cầm qua một cái cặp văn kiện, ở bên trong nhìn một chút.
"Tối nay có một ca trực cấp cứu, ba người các cậu hai người đi là được, có ai xung phong nhận việc không?"
"Chủ nhiệm Lý, nếu không tôi ở lại, tôi trước đó tới đây thăm quan qua, đối với quá trình hoạt động của bệnh viện đều hiểu, liền để hai người bọn họ đi trước."
Chu Tự Cường có ý nghĩ phi thường gian xảo.
Đi trực đêm bên phòng cấp cứu, là một việc rất là nhàm chán, còn không bằng thừa dịp thời gian này, làm thân với các bác sĩ ở trong khoa.
Tại thêm vào quan hệ chú cháu với trưởng khoa, chờ mình quen thuộc hoàn cảnh sau đó nói không chừng sẽ phải mình đi làm công việc khác.
Cũng có thể không cần phải đi trực ca đêm ở bên phòng cấp cứu.
Mà Lý Sở Hàm vẫn là mang tiếng là chủ nhiệm của mình, trong vòng một tuần, cũng đủ để mình kéo gần quan hệ với cô ấy, về sau có chuyện tốt gì, cô ấy cũng có thể nghĩ cho mình trước.
Cho nên quyết không thể đi phòng cấp cứu!
"Vậy được, cậu liền ở lại phòng, tối nay tôi mang hai người bọn họ tới phòng cấp cứu."
------
Dịch: MBMH Translate