"Lý, Lý chủ nhiệm, cô cùng bọn họ tới phòng cấp cứu sao?"
Lý Sở Hàm gật đầu, "Tôi trước tiên dẫn bọn họ đi một tuần, làm quen với quá trình ở đó, chờ tới lúc cậu đi thay ca ở phòng cấp cứu, để anh Lưu mang cậu đi là được rồi."
"Chuyện này..."
Chu Tự Cường có chút hối hận, việc này nói gì bây giờ.
Lý Sở Hàm là chủ nhiệm chỉ dẫn của mình, nếu như không đi theo cô ấy, về sau còn thế nào lăn lộn được.
"Chủ nhiệm Lý, em vừa nãy có suy nghĩ lại một chút." Chu Tự Cường nói:
"Trong ba người chúng em, kinh nghiệm của em là phong phú nhất, nếu không ba người chúng em cùng đi, khi nào cô bận, em còn có thể dẫn nhóm đi."
Phó chủ nhiệm Lưu Vĩnh Sinh sắc mặt hơi thay đổi, nhưng rất nhanh chóng dùng nụ cười để che giấu đi.
"Chủ nhiệm Lý, cô cứ dẫn ba người bọn họ đi đi." Lưu Vĩnh Sinh cười ha hả nói: "Khi nào cô không quản được nữa, tôi lại đến hỗ trợ cô cũng được."
"Vậy cũng được."
Lý Sở Hàm nhìn ba người nói: "Tuy rằng thêm một người nữa, nhưng quy tắc vẫn như cũ, sau khoảng thời gian tôi chỉ dẫn, việc ở phòng cấp cứu, các cậu tự phụ trách làm việc."
"Biết, biết rồi ..."
Lý Sở Hàm không nhiều lời, phân phối xong nhiệm vụ sau đó hướng về phía ba người Lâm Dật nói.
"Các cậu trước tiên đi với tôi kiểm tra phòng, sau đó chúng ta đi phòng cấp cứu."
"Dạ vâng."
Sau khi lần lượt đi một vòng các phòng bệnh, Lâm Dật phát hiện, bệnh tật dường như không còn là bằng hữu của người già nữa, mà còn có không ít bệnh nhân trẻ tuổi dưới bốn mươi tuổi.
Nhưng cũng may mắn, tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, khôi phục cũng tốt, cũng không nghiêm trọng quá.
"Chủ nhiệm Lý, anh chàng đẹp trai phía sau cô là bác sĩ mới đến đúng không?" Một người phụ nữ trẻ khoảng ba mươi tuổi nói.
"Ừm, bác sĩ thực tập trong tổ của chúng tôi."
"Xin chào, tôi là Chu Tự Cường, sau này sẽ là bác sĩ bên khoa tim mạch, nếu như cô ..."
"Tôi hỏi không phải anh, là bác sĩ cao cao kia kìa."
"Ách ..."
Chu Tự Cường vẻ mặt lúng túng lui về sau một bước, không cam tâm tình nguyện nhường đường cho Lâm Dật.
"Tôi là Lâm Dật, bác sĩ thực tập khoa tim mạch." Lâm Dật tự giới thiệu mình.
"Bác sĩ Lâm, chủ nhiệm Lý nói bệnh của tôi tốt rồi, hôm nay liền có thể xuất viện, nhưng tôi cảm thấy còn có chút không thoải mái, hay là lại cho tôi hai liều đường glu-cô, tôi sẽ uống thêm hai ngày."
"Tiểu ca ca, trái tim của tôi bỗng nhiên có chút không thoải mái, anh đến xem cho tôi một chút đi."
"Chủ nhiệm Lý, giường ngủ ở khoa tim mạch các cô còn giường nữa không."
"Các cô bình tĩnh một chút nào, không phải chỉ là lớn lên đẹp trai một chút thôi sao, làm sao lại đem các cô hưng phấn đến như vậy." Lý Sở Hàm bất đắc dĩ nói.
"Này không phải đẹp trai một chút đâu, quả thực là quá đẹp trai rồi."
"Nhanh đem ý đồ xấu xa của các cô thu lại đi, dựa theo quy định của bệnh viện, cậu ấy được chỉ định tới phòng cấp cứu, sẽ không trực tại khoa."
"Cô làm sao không nói sớm một chút."
"Chị Tôn, chị như thế nào lại chuẩn bị đi vậy, không phải nói muốn ở thêm hai ngày nữa sao?"
"Tôi đi phòng cấp cứu bóc số, đợi lát nữa đi thì sợ không còn chỗ."
"Chị Tôn đợi một chút, đây là CMND của em, giúp em bóc một số với, em ngày mai xuất viện, cũng đi cấp cứu."
Lâm Dật:...
"Kiểm tra phòng bệnh xong rồi, chúng ta đi phòng cấp cứu trước." Lý Sở Hàm nói một tiếng, mang theo ba người ra khỏi phòng bệnh, hướng về trung tâm cấp cứu đi tới.
"Lâm Dật, về sau cậu ít đến nơi này kiểm tra phòng lại."
"Làm sao vậy? Đây không phải là một trong những công việc của bác sĩ lâm sàng sao?"
"Tôi sợ tim của các cô ấy chịu không được, đến lúc đó còn phải giải phẫu nữa."
Lâm Dật: ???
Thật đúng là một lý do không thể kháng cự được mà.
Trên đường đi đến trung tâm cấp cứu, Lý Sở Hàm đã giới thiệu sơ qua về công việc phải làm trong khoa cấp cứu.
Sau khi nghe cô giới thiệu xong, Lâm Dật đã hiểu rõ hơn về khoa tim mạch và khoa cấp cứu.
Khoa cấp cứu tuy có sự phân công công việc rõ ràng, nhưng khi đi vào thực tế thì có rất nhiều tình huống bất ngờ xảy ra.
Bác sĩ thực tập như Lâm Dật phải làm tất cả mọi thứ một chút.
Nhưng nếu là những việc cơ bản, cho dù không phải bác sĩ chuyên nghiệp cũng có thể xử lý dễ dàng.
Nếu như gặp phải bệnh nhân nặng, y tá hướng dẫn sẽ phân công trực tiếp đưa người đến khoa tương ứng.
Như vậy vừa nhìn, khoa cấp cứu tựa hồ không có việc gì lớn để xử lý, chỉ cần tiếp nhận tốt bộ phận cấp cứu là được.
Theo như lời Lý Sở Hàm nói, tính kịp thời cần được đảm bảo ở mức độ lớn nhất, bằng không liền mất đi ý nghĩa của khoa cấp cứu.
Đã đến trung tâm cấp cứu, Lý Sở Hàm giới thiệu ngắn gọn ba người bọn họ với các bác sĩ và y tá khác ở đây, xem như là làm quen với nhau.
"Các cậu ở nơi này, buổi tối hôm qua thức một đêm, tôi đi nghỉ trước một lát, có việc gì xử lý không được thì gọi tôi."
"Được được được, chủ nhiệm Lý cô cứ làm việc của cô đi, giao cho em là được rồi, khẳng định đều có thể xử lý tốt." Chu Tự Cường nói.
Lý Sở Hàm lạnh nhạt gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, một tiếng hét vội vã phá vỡ sự yên lặng.
"Đều nhường một chút, đều nhường một chút!"
Vài người quay đầu lại, nhìn thấy hai người phụ nữ trung niên, đi theo bên người bác sĩ cấp cứu, đẩy một thanh niên trẻ tuổi bụng đầy máu, từ bên ngoài vọt vào.
"Viện trưởng của các người ở đâu, nhanh kêu anh ta đến phẫu thuật cho con trai của tôi."
Lý Sở Hàm quay đầu lại liếc nhìn, hướng về phía Lâm Dật nói: "Các cậu đi qua đó xem xét đi."
Ba người chạy bộ đi qua, Lâm Dật vén quần áo của bệnh nhân lên, phát hiện vết rách dài chừng 20cm, da tróc thịt bong, nhìn thấy mà giật mình.
"Làm sao lại như vậy? Theo người ta đi chém nhau à?"
"Anh không phải là nhân viên bệnh viện sao, việc này còn phải hỏi tôi à." Người phụ nữ trung niên kêu ầm lên: "Nhanh gọi viện trưởng của các cậu tới đây, bảo ông ta làm phẫu thuật cho con trai tôi."
"Làm phiền cô có nhận thức một chút, đây là vết đao, không cần phải phẫu thuật, khâu lại là được rồi." Lâm Dật nói.
"Coi như là khâu lại, cũng phải để cho viện trưởng của các cậu làm, làm trễ nãi tình hình của con tôi, các cậu chịu nổi trách nhiệm sao?!"
"Chút chuyện nhỏ như này, chúng tôi làm là được, không cần kinh động đến nhân vật như viện trưởng đâu."
"Các cậu?" Người phụ nữ trung niên khinh bỉ nói: "Cậu mới bao nhiêu tuổi, một chút kinh nghiệm đều không có, có tư cách gì mà chữa bệnh cho con trai của tôi!"
"Thật sự là không cần thiết kinh động đến viện trưởng, tuy rằng bọn họ là người mới tới, nhưng bệnh viện Hoa Sơn chúng tôi có chế độ nghiêm khắc tuyển chọn, trình độ của bọn họ hoàn toàn được thông qua, không có vấn đề gì để ứng phó với việc này." Lý Sở Hàm nói.
"Cô này, tôi là bác sĩ lâm sàng của Đại học y học Phục Đán, tôi có lòng tin sẽ xử lý tốt vết thương của con trai cô."
Chu Tự Cường tràn đầy tự tin mà nói, muốn mượn cơ hội này, thể hiện trước mặt Lý Sở Hàm.
Mà chính mình lúc trước, cũng tiếp xúc qua người bệnh như vậy, ứng phó cũng không phải việc khó.
"Bác sĩ thì như thế nào, tôi cho cậu biết, tôi là giám đốc của ủy ban xây dựng, vạn nhất xảy ra chuyện gì, cậu phải hoàn toàn chịu trách nhiệm!"
"Chuyện này..."
Biết được thân phận của người phụ nữ trung niên này, Chu Tự Cường đánh trống lui quân.
Nếu như là dân chúng bình thường, cho dù khâu lại xảy ra vấn đề, bọn họ cũng không dám tìm đến mình.
Hơn nữa cho dù tìm đến rồi, chỉ cần vài câu nói nhẹ nhàng, cũng có thể đem bọn họ đưa trở lại.
Nhưng người phụ nữ trước mặt này không giống nhau, đây chính là quan lớn!
Nếu như lúc khâu lại, xuất hiện một chút chuyện ngoài ý muốn, chính mình liền phải chịu trách nhiệm!
"Cậu làm có được hay không?" Lý Sở Hàm hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate