Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 392 - Chương 390. Muốn Phản Sát Lâm Dật?

Chương 390. Muốn Phản Sát Lâm Dật?
Chương 390. Muốn Phản Sát Lâm Dật?

"Cô cảm thấy không tệ thì coi như tôi không phí công làm vô ích rồi."

"Giờ làm việc ngày mai tùy ý cậu, ngủ dậy rồi đến đây là được." Lý Sở Hàm nói.

"Cảm ơn chủ nhiệm Lý."

"Trước khi ngủ uống một ly sữa bò sẽ giúp cậu dễ ngủ hơn, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Thời gian trò chuyện rất ngắn, lời nói của Lý Sở Hàm, lúc nào cũng mang theo một tia quạnh quẽ như vậy.

Lâm Dật cũng không làm gì khác, sau khi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, thì ngã xuống giường nằm ngáy o o.

Có lẽ do nguyên nhân dùng não quá nhiều, anh ngủ đến hơn chín giờ sáng hôm sau mới dậy.

Trên điện thoại di động có một tin nhắn wechat của Kỷ Khuynh Nhan, hỏi mình đã ăn sáng hay chưa, có đi làm hay không.

Đó đều là những chuyện đơn giản bình thường, nhưng lại có một chút ấm áp của cuộc sống.

Trò chuyện đơn giản với Kỷ Khuynh Nhan vài câu, Lâm Dật vào phòng vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị đến bệnh viện xem xét.

Mặc dù hôm nay có thể không cần đi, nhưng nhiệm vụ của hệ thống đã được kích hoạt tại nơi làm việc.

Không có tình huống bất ngờ gì, vẫn nên đừng đi ra ngoài chơi thì hơn.

Reng reng reng...

Ngay khi Lâm Dật rửa mặt, điện thoại di động để ở trên máy giặt vang lên.

Nhìn tên người gọi điện thoại tới, khiến vẻ mặt của Lâm Dật ngưng trọng, là Tào Tĩnh Thu gọi tới.

Lâm Dật ngừng động tác trên tay, âm thầm suy nghĩ.

Nếu như là chuyện trên phương diện công việc, có lẽ cô ta sẽ không liên hệ với mình.

Hơn nữa còn là vào lúc này, rất có thể là việc riêng.

Quệt bọt trên miệng, Lâm Dật nhấn nút nghe điện thoại.

"Chuyện gì?"

"Lâm tiên sinh, tôi nên gọi anh một tiếng tổng giám đốc Lâm hay là xưởng trưởng Lâm đây?"

"Hả?"

Lâm Dật giật hết cả mình, chẳng lẽ thân phận xưởng trưởng Khoa Sáng của mình bị cô ta biết rồi sao?

Là tin tức do ai tiết lộ?

"Trưởng xưởng gì?"

"Tổng giám đốc Lâm, đã là lúc này rồi, còn nói những lời này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa." Tào Tĩnh Thu nói: "Tôi rất muốn biết, anh và anh tôi lôi kéo quan hệ là vì cái gì?"

"Mọi người đều là người làm ăn, thương nhân chính là truy tên trục lợi, chẳng lẽ có tiền mà tôi còn không kiếm sao?"

Với sự thông minh tài trí của Tào Tĩnh Thu, bất kể là phủ nhận như thế nào đều là phí công vô ích.

Chẳng bằng nói cho rõ ràng.

"Với tài cán và mưu lược của anh, tôi không tin anh và anh tôi sẽ có chí hướng chung." Tào Tĩnh Thu lạnh lùng nói:

"Tôi cũng không tin, anh sẽ chủ động giao dây chuyền sản xuất vào nhà kho đến tay của người khác."

"Xem lời cô nói kìa, tôi chỉ tạm thời cho anh của cô bảo quản, cũng không phải tôi tặng cho anh ta, thứ tôi cần là tiền, quá trình như thế nào, tôi cũng không quan tâm."

Đầu bên kia điện thoại im lặng cả nửa phút: "Tổng giám đốc Lâm, tôi hi vọng chúng ta có thể kinh doanh theo nguyên tắc chung sống hoà bình, những thủ đoạn không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia, không thể tồn tại mãi mãi đâu."

"Tổng giám đốc Tào, xem lời cô nói kìa, tôi chỉ muốn kiếm phí từ EMO, tại sao đến miệng của cô nói giống như tôi lừa đảo vậy."

"Anh không phải là người không có dã tâm như thế." Tào Tĩnh Thu nói: "Khoa Sáng có lẽ là chết, nhưng mà ở trong tay của anh, có thể chính là sống."

"Cô nói như vậy làm tôi ngại quá đi mất." Lâm Dật cười ha ha nói: “Chủ yếu là tôi có công việc khác, quả thực không có thời gian lo chuyện của Khoa Sáng, cho nên cứ như vậy thôi.”

“Bận việc?" Tào Tĩnh Thu nói: "Đối với tập đoàn Lăng Vân, anh chỉ việc vung tay quản lý mà thôi."

"Cô nói như vậy, tôi cũng không phủ nhận, nhưng mỗi ngày tôi chăm sóc người bị thương, cũng không tốt hơn làm CEO bao nhiêu."

"Chăm sóc người bị thương?"

"Long trọng giới thiệu một chút, bây giờ tôi là một bác sĩ khoa ngoại tim mạch của bệnh viện Hoa Sơn, nếu như tổng giám đốc Tào có bệnh phụ khoa gì, hoan nghênh đến chỗ của tôi, khỏi xếp hàng nha."

"Bác… bác sĩ khoa ngoại tim mạch?"

"Đợi một lát tôi gửi giấy hành nghề của của tôi cho cô xem."

Nói rồi Lâm Dật cúp điện thoại, vẻ mặt cũng thâm trầm.

Từ những tin tức mà Tào Tĩnh Thu nói trong điện thoại, dường như cô ta chỉ biết chuyện mình là xưởng trưởng.

Về những chuyện khác hoàn toàn không biết.

Nếu không trong cuộc nói chuyện vừa rồi, cô ta sẽ không thể nào bị động như vậy.

Bên phía Tào Tương Dư cũng không cần lo lắng gì, anh ta đề phòng Tào Tĩnh Thu hơn cả mình.

Nhưng từ đâu mà người phụ nữ này biết được tin tức mình là xưởng trưởng Khoa Sáng?

Sau khi suy nghĩ mấy phút, Lâm Dật cũng bình thường trở lại.

Giấy không thể gói được lửa, nếu như là người có ý đồ, chỉ cần điều tra một chút là có thể biết được.

Huống chi là người phụ nữ như Tào Tĩnh Thu.

Nhưng với tình hình trước mặt, dường như chuyện này cũng không gây ảnh hưởng lớn đối với mình.

Danh tính của Sở nghiên cứu Long Tâm và Kỳ Hiển Chiêu, Hà Viện Viện mới là quan trọng nhất.

Chỉ cần những tin tức này không bị lộ ra ngoài, sẽ không gây nên ảnh hưởng gì đối với kế hoạch của mình.

Có lẽ Tào Tĩnh Thu có nằm mơ cũng chẳng ngờ, sở nghiên cứu Long Tâm còn có quan hệ với mình.

Nghĩ đến điều này, Lâm Dật gọi điện thoại cho Kỳ Hiển Chiêu.

Anh căn dặn hai người họ, ở trước mặt của Tào Tĩnh Thu, đừng để lộ thân phận của mình, nếu không kế hoạch sẽ có khả năng sụp đổ.

Suy tư vài giây, để cho ổn thỏa, Lâm Dật gọi điện thoại cho Trầm Thiên Trác.

"Trầm lão đại, có chút việc muốn tìm anh giúp đỡ.”

"Tại sao còn khách sáo như vậy." Trầm Thiên Trác cười ha ha nói: "Có chuyện gì cậu nói đi."

"Dưới tay của anh có hacker không?"

"Hacker? Trong đoàn đội của tôi cũng có mấy tên nhóc thích nghiên cứu những thứ về lĩnh này, nhưng có thể là trình độ có hạn, không đạt được yêu cầu của cậu."

Trầm Thiên Trác hiểu rõ Lâm Dật, những thứ bình thường không thể lọt vào mắt của cậu ấy.

"Nhưng mà đồng nghiệp cũ của tôi có rất nhiều người đều là cao thủ ở lĩnh vực này, cậu muốn làm gì, cứ nói thẳng là được."

"Có một trang web tên là Thiên Nhãn, là một trang web có thể điều tra tin tức của xí nghiệp, chắc là anh cũng biết đúng không. Anh có thể cho người hack trang web này, tạm thời đổi tên pháp nhân của tập đoàn Lăng Vân ở thành phố Trung Hải thành Tần Hán được không."

Tần Hán đáng thương, trong khi mình chẳng biết gì cả, lại cõng nồi thay Lâm Dật.

"Thiên Nhãn?" Trầm Thiên Trác lẩm bẩm một câu: "Là một công ty ở Yến Kinh đúng không, pháp nhân tên là Lý Trạch Minh?"

"Anh biết à?"

"Anh ta là đồng nghiệp cũ của tôi, từng làm việc ở Microsoft, là một người không tệ."

"Đờ mờ!" Lâm Dật kinh ngạc nói: "Trầm lão đại thật ghê gớm, như vậy thì dễ làm việc hơn rồi."

"Được rồi, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta, à đúng rồi, đột nhiên tôi nhớ đến một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Mấy ngày nay, khi chúng tôi nghiên cứu phát minh, có một chút đột phá nho nhỏ, báo cáo đã sửa sang xong, chúng tôi sẽ gửi qua cho cậu, cậu dành thời gian xem một chút, tìm lúc nào đó tới ký tên."

"Hay là thôi khỏi đi, cái gì tôi cũng không làm, tôi không dám cướp công lao của Trầm lão đại."

"Như vậy sao được, không có cậu ủng hộ, chúng tôi cũng không nghiên cứu được những thứ này." Trầm Thiên Trác cười ha ha nói.

"Biết rồi, tôi xem thử trước."

"Được."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 390.
Bình Luận (0)
Comment