Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 391 - Chương 389. Người Bệnh Đặc Biệt

Chương 389. Người Bệnh Đặc Biệt
Chương 389. Người Bệnh Đặc Biệt

Nhìn thấy đồ ăn để trên bàn, Lâm Dật thừ người một lúc.

Tôi chỉ là kêu anh đưa ít cơm trưa đơn giản qua đây thôi mà!

Anh thế này là dọn cả gia tài ra đây à!

Vương Thiên Long khá là đắc ý, quả thật là hoàn hảo, như vậy mới không khiến Lâm tiên sinh mất mặt.

Hoàn hảo!

"Lâm tiên sinh, đồ ăn của ngài kêu đã đủ rồi, tôi đi trước đây, nhớ cho tôi đánh giá năm sao nha."

Vừa dứt lời, Vương Thiên Long quay người rời đi.

Ra vẻ xong thì đi, giấu kín danh tiếng và công lao.

Nhìn thấy đồ ăn cực phẩm để trên bàn, ba cô y tá thèm tới chảy nước miếng.

Tuy đồ của Đoàn Bằng chuẩn bị cũng không đến nỗi nào, nhưng so với đồ ăn của bác sĩ Lâm đã gọi, quả thật là một trời một vực!

Một món ăn trên bàn thôi cũng đã mắc hơn tất cả đồ của anh ta mua rồi.

Một bữa này cộng lại, còn không phải hết vài chục ngàn tệ rồi sao!

Trên con đường ra vẻ này, Vương Thiên Long chưa từng khiến người ta thất vọng bao giờ.

"Chủ nhiệm Đoàn, đồ của bác sĩ Lâm kêu hơi nhiều, tôi xin nhận lòng tốt của anh vậy."

Vẻ mặt của Đoàn Bằng khó coi. Mẹ nó! Thế này là ý gì!

"Thế được, được rồi, vậy mọi người dùng trước đi, tôi không làm phiền các người ăn cơm nữa."

Đoàn Bằng gượng gạo dọn lại cơm trưa của mình đặt, rời khỏi phòng nghỉ ngơi của Lý Sở Hàm.

Ba cô y tá cười thầm không ngớt.

Thao tác này của bác sĩ Lâm quả thật hơi vả vào mặt người ta đấy!

"Chủ nhiệm Đoàn là con trai của phó viện trưởng, cô nói sau vụ này, anh ta có tìm cách hại bác sĩ Lâm không."

"Cái này khó nói, nói vậy tôi cũng hơi lo cho bác sĩ Lâm rồi đấy."

Chính ngay lúc ba người thì thầm to nhỏ, Lý Sở Hàm nhìn Lâm Dật, nói:

"Đồ của anh kêu hơi nhiều, có ngại mọi người ăn chung không?"

"Sao lại ngại chứ." Lâm Dật mỉm cười nói: "Sớm biết họ sẽ tới thì tôi kêu nhiều hơn rồi."

Trong tình huống như vậy, chỉ cần là người biết nghĩ đều sẽ không lựa chọn ăn một mình.

"Ba cô đừng thừ người ra đó nữa, hôm nay bác sĩ Lâm mời các cô ăn cơm."

"Chúng tôi thật sự có thể ăn sao?"

"Đó có gì không được đâu, ăn cùng nhau đi."

"Hi hi, thế thì chúng tôi không khách sáo nha."

Ba cô y tá bưng hộp cơm của mình từ phía sau bàn làm việc đi qua đây, vây quanh lại cùng nhau ăn bữa ngon.

"Ăn cơm của bác sĩ Lâm rồi, sau này các cô phải phối hợp thật tốt công việc của bác sĩ Lâm."

"Không vấn đề." Duyên Tư Kỳ nói: "Sau này tôi chính là y tá chuyên của bác sĩ Lâm."

"Cho dù không ăn cơm của bác sĩ Lâm, chúng tôi cũng đồng ý giúp đỡ bác sĩ Lâm."

"Mấy cô đúng là…" Lý Sở Hàm mỉm cười nói.

Đơn giản ăn xong bữa cơm trưa, biết Lâm Dật và Lý Sở Hàm có việc chính đáng phải bàn, ba người Duyên Tư Kỳ rất nhanh đã ăn xong rồi, cuối cùng còn giúp dọn dẹp rác sau bữa ăn.

"Khẳng định không nghỉ ngơi một lát à? Tiếp tục bàn?"

"Ừm." Lâm Dật gật đầu: "Nói tiếp đề tài vừa rồi, người phải làm phẫu thuật ngày mai là ai?"

"Thủ trưởng của quân khu."

Phụt!

Lâm Dật xém chút ói máu: "Thật hay giả vậy?"

"Tất nhiên là thật, ngày mai tôi là phụ tá, hai viện trưởng mổ chính, việc còn lại là tôi làm."

"Đó là điều nên làm." Lâm Dật nói: "Nhân vật lớn như vậy, nhất định phải toàn bệnh viện hành động, mới đủ đẳng cấp."

"Độ khó của ca phẫu thuật này hơi cao, nhưng chúng tôi đều có thể ứng phó, riêng phần may lại, tôi hơi không yên tâm."

"Người phụ trách may lại là ai?"

"Viện trưởng Đoàn, chuyên gia khoa ngoại tim mạch hàng đầu trong nước."

"Ông ta nói sao về chuyện này?"

"Ông ta nói độ khó vẫn ổn, sẽ không xảy ra vấn đề, nhưng trước đây khi tôi ở phòng khám Mayo tiếp xúc qua bệnh nhân giống vậy, phương án may lại của họ không giống với cách nói của viện trưởng Đoàn lắm, đây là chỗ tôi lo lắng."

Lâm Dật cau mày: "Trước tiên nói thử một chút tình huống của bệnh nhân tôi nghe xem."

"Ở vị trí tim có động mạch bị phình ra, điểm khó là ở bên trên còn có vách ngăn rất dày."

Lý Sở Hàm cầm bệnh án, nói:

"Vách chủ động mạch có ba tầng, màng trong, tầng chính giữa co giãn, còn tầng ngoài nữa, bây giờ, màng trong vách chủ động mạch xảy ra biến đổi bệnh lý, việc này sẽ dẫn đến máu vốn dĩ chảy sang toàn thân thông qua chỗ biến đổi bệnh lý, chảy sang tầng chính giữa, máu tích lũy sẽ ép động mạch chủ không ngừng phình to, khiến vách động mạch chủ trở nên càng thêm mỏng manh, độ dày không tới ⅙, lúc này nếu như có bất kỳ chấn động nào, huyết áp sẽ đột nhiên tăng cao, trong vòng một phút thì bệnh nhân sẽ tử vong. Vì vậy chúng tôi đưa ra phương án điều trị là thay đổi huyết quản nhân tạo."

Lâm Dật hít một hơi thật sâu, anh đã nhận thức được độ khó của ca phẫu thuật này rồi.

"Bây giờ, nguy cơ tiềm ẩn là cân nặng của bệnh nhân hơn chín mươi ký, thuộc dạng người mập, điều này đem đến độ khó rất lớn cho ca phẫu thuật."

"Cái thứ hai, về phương diện may lại huyết quản nhân tạo, việc này càng thêm quan trọng, có một lỗ kim rỉ máu thì một phút có thể chảy năm trăm ml máu." Lý Sở Hàm nhún vai: "Không cần đợi người bệnh xuống bàn phẫu thuật thì đã tử vong."

Vừa nói, Lý Sở Hàm lại lấy vài phần tư liệu đưa tới trước mặt Lâm Dật: "Theo ước tính của tôi, ca phẫu thuật này sẽ có 240~300 chỗ may, nếu sai một chỗ may, tất cả sự cố gắng đều sẽ đổ sông đổ biển hết."

Phù!

Lâm Dật thở dài.

"Mẹ nó, cái này độ khó lớn quá rồi."

"Cậu cũng không có lòng tin à?"

"Người có sai sót, ngựa có lỡ chân, 240~300 chỗ may, thần tiên mới có thể đảm bảo không bị sai."

Hệ thống cho mình là kỹ năng may cấp đại sư.

Đổi câu nói, trình độ của mình là đỉnh nhất cả thế giới rồi.

Nhưng cái này hơi tiêu chuẩn, kết quả này là so với loài người chứ không phải máy móc.

Chỉ cần là loài người, thì nhất định sẽ có khả năng sai sót.

Đây là chỗ Lâm Dật lo lắng nhất.

"Cậu có thể cho tôi một phần phương án điều trị không? Tôi muốn xem thử tính khả thi."

"Cô chắc chắn tin tưởng tôi sao?"

"Kỹ thuật của cậu đích thực không tồi, cho nên tôi muốn thử xem." Lý Sở Hàm nói: "Dù sao tôi cũng nghĩ không ra cách tốt hơn, vì bệnh nhân có thân phận đặc biệt, không thể nào tìm bác sĩ nước ngoài để làm, vì vậy muốn để cậu thử xem."

"Được, tôi cho cô một phần phương án, cảm thấy thích hợp thì cô dùng, không thích hợp thì thôi."

"Không vấn đề." Lý Sở Hàm đứng dậy: "Cậu không cần đi ca đêm khám gấp buổi tối, tìm chỗ yên tĩnh viết báo cáo là được, nếu cảm thấy bệnh viện ồn quá thì về nhà, tự cậu quyết định sắp xếp như thế nào."

"Thế thì tôi về nhà đây."

"Ừm."

Lý Sở Hàm gật đầu: "Lúc đi đóng cửa lại, hôm qua cả đêm không ngủ, tôi hơi chịu không nổi rồi."

"Được."

Lâm Dật quay lưng rời đi, thay lại quần áo của mình rồi lái xe về nhà, chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ của Lý Sở Hàm giao.

Lâm Dật không cảm thấy, bệnh nhân chưa gặp mặt qua đó, thì nhất định cao cấp hơn người bình thường.

Những chuyện liên quan đến tính mạng, thật sự không được ẩu tả.

Sau khi về nhà, Lâm Dật cũng không làm gì khác, ngoài gọi điện thoại trò chuyện với Kỷ Khuynh Nhan ra, cứ viết báo cáo suốt.

Cho đến mười hai giờ tối anh mới làm xong việc và gửi qua cho Lý Sở Hàm.

Chính ngay lúc Lâm Dật ưỡn vai, chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi thì Lý Sở Hàm gọi điện thoại lại.

"Phần báo cáo này là cậu hoàn thành một mình sao?"

"Tất nhiên, trong nhà ngoài tôi ra, ngay cả bóng ma cũng không có."

Im lặng vài giây, Lý Sở Hàm nói:

"Báo cáo vô cùng tuyệt vời!"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 389.
Bình Luận (0)
Comment