Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 390 - Chương 388. Lâm Tổng Đỉnh Ghê, Đúng Là Tấm Gương Cho Tôi Học Hỏi

Chương 388. Lâm Tổng Đỉnh Ghê, Đúng Là Tấm Gương Cho Tôi Học Hỏi
Chương 388. Lâm Tổng Đỉnh Ghê, Đúng Là Tấm Gương Cho Tôi Học Hỏi

“Vậy mà cậu lại còn mô phỏng hoàn cảnh giải phẫu thật!”

Lý Sở Hàm không biết nên hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào, tóm lại chuyện này rất khó tin.

Lúc mới bắt đầu, cô còn tưởng rằng đó là thói quen đặc thù nào đó của Lâm Dật, còn có ý muốn uốn nắn cậu ấy một chút, không ngờ người ta cố ý làm như vậy.

Nếu như cho cậu ta một hoàn cảnh khâu bình thường, và cho cậu ta thêm một cái kính hiển vi điện tử.

Thì hẳn là hiệu quả sẽ càng tốt tốt hơn.

“Từ hôm nay trở đi, cậu đến làm trợ thủ của tôi đi, lúc nào có ca giải phẫu, tôi sẽ đưa cậu theo.” Lý Sở Hàm nói.

“Vậy coi như tôi thăng chức rồi?”

“Tên tiểu tử ngốc này.” Tôn Lệ Châu cười ha ha nói:

“Chủ nhiệm Lý là bác sĩ sinh đẹp nổi tiếng ở bệnh viện Hoa Sơn của chúng ta, đây không chỉ đơn giản là thăng chức, cậu còn có thêm cơ hội được tiếp xúc thân mật với chủ nhiệm Lý nữa đó.”

“Vậy thì đúng là chuyện tốt.”

Bị Tôn Lệ Châu trêu chọc như vậy, mà biểu cảm của Lý Sở Hàm không hề thay đổi gì cả.

Cũng không biết rốt cuộc cô ấy đang để ý cái gì nữa.

Có lúc, Lâm Dật cảm thấy Lý Sở Hàm lạnh lùng giống như một cái máy móc vậy, thậm chí còn không thể nhìn ra sự thay đổi cảm xúc quá lớn.

Hoặc là tính cách này mới thích hợp với những nơi như bệnh viện.

“Cậu ăn cơm trưa chưa? Tôi đi đặt đồ ăn, đúng lúc có chút chuyện muốn nói với cậu.”

Nếu như người khác nói như vậy, Lâm Dật sẽ cảm thấy đối phương muốn có ý với mình.

Nhưng nếu lời này nói ra từ miệng Lý Sở Hàm thì liền trở nên đơn thuần hơn nhiều.

Người ta thật sự chỉ muốn ăn cùng một bữa cơm trưa mà thôi.

“Tiểu tử ngốc, còn đứng ngây ra đó làm gì.” Tôn Lệ Châu ở phía sau huých Lâm Dật một cái.

“Tôi nói cậu biết, chủ nhiệm Lý đến khoa tim mạch hơn hai năm rồi, đây là lần đầu tiên chủ động mời người khác ăn cơm đó, tuy rằng là đặt hàng, nhưng cậu cũng phải quý trọng đó.”

“Vậy thì tôi đúng là vinh hạnh thật.” Lâm Dật cười ha ha nói: “Hay là bữa nay để tôi mời đi, tốt xấu gì cũng là lãnh đạo, cho tôi cái cơ hội thể hiện chứ.”

Tôn Lệ Châu âm thầm giơ ngón cái: “Anh bạn trẻ này biết làm việc đó.”

“Cũng được, lần sau tôi lại mời cậu.”

Lý Sở Hàm không quá bày vẽ chuyện này, sau đó rút điện thoại ra, đưa ra mã wechat của mình.

“Đây là Wechat của tôi, cậu kết bạn đi, đến lúc có chuyện cũng dễ liên lạc.”

“Được.”

Sau khi kết bạn với wechat với Lý Sở Hàm, Lâm Dật gửi cho Vương Thiên Long một tin nhắn, bảo ông ấy mang ít cơm trưa đến đây.

Đặt hàng trên app Tuangou thì tùy ý quá, dù sao cũng phải chính thức một chút.

“Cậu đến phòng 809 đợi tôi trước, tôi đi chuẩn bị ít đồ, lát nữa qua tìm cậu.”

“Được.”

Nghe theo chỉ thị của Lý Sở Hàm, Lâm Dật đến phòng 809.

Phòng làm việc không quá lớn, có một cái máy tính và máy đánh chữ, ngoài ra còn có rất nhiều tư liệu cá nhân của Lý Sở Hàm.

Cứ nói là phòng làm việc, nhưng nhìn ra thì thấy giống chỗ để đến nghỉ ngơi hơn.

Từ điểm này có thể thấy bệnh viện Hoa Sơn không giống với bình thường.

Như những bệnh viện khác, chỉ có một văn phòng chung, văn phòng của các chủ nhiệm, đều đặt chung vào một phòng, giống chỗ của mình trước kia.

Nhưng Lý Sở Hàm có phòng làm việc riêng thế này là rất định rồi.

Khoảng nửa tiếng sau, Lý Sở Hàm ôm tới một tập văn kiện lớn, từ bên ngoài bước vào.

Thuận tiện đặt văn kiện lên bàn, tiện tay cởi áo khoác trắng, bên trong là một chiếc áo phông Nike màu trắng đơn giản, dáng người cũng không tồi, không to không nhỏ, một tay có thể khống chế được.

Ngay tại lúc này, cửa phòng nghỉ bị mở ra, ba y tá đẩy cửa đi vào, còn đang cười nói vui vẻ.

“Chủ nhiệm Lý, chúng tôi không có chỗ ăn cơm, mượn phòng của cô...”

Mới nói được một nửa, nhưng khi nhìn thấy Lâm Dật, y tá đó đã ngừng lại.

“Hóa ra bác sĩ Lâm ở đây hả, vậy chúng tôi đi đây.”

“Không sao, cứ ăn ở đây đi, không làm lỡ việc của chúng tôi.” Lý Sở Hàm khách khí nói.

“Thật sự không làm lỡ việc của cô chứ?” Y tá tóc dài nói, ở bảng hiệu trên ngực có viết tên của cô ấy, Viên Tư Kỳ.

Lý Sở Hàm gật đầu, “Mọi người thu thập đống văn kiện ở trên cái bàn phía sau mang đến cửa sổ, rồi ăn ở đó đi.”

“Chủ nhiệm Lý, cô và bác sĩ Lâm đã ăn chưa? Hôm nay căng tin làm thịt viên, ngon cực, tôi đi mua cho hai người.” Viên Tư Kỳ nói.

“Bác sĩ Lâm đặt đồ ăn ngoài rồi, mọi người không cần quan tâm tôi.”

“Ồ ồ, vậy chúng tôi ăn ở đây luôn nhé?”

“Ừm.”

Có thể thấy, mặc dù Lý Sở Hàm hơi lạnh lùng một chút, nhưng quan hệ với đồng nghiệp có vẻ như cũng không tệ.

Ở bệnh viện bình thường, không có chuyện y tá có gan dám xông vào phòng nghỉ của chủ nhiệm.

Ba y tá yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng lại lén nhìn Lâm Dật một cái.

“Bác sĩ Lâm đúng là đẹp trai thật đó, cách xa cả mét mà tôi vẫn ngửi được mùi hóc môn nam tính trên người anh ấy.”

“Tôi thấy cô đang phát tình luôn rồi đó, mùi mồ hôi cũng bị cô nói thành mùi hóc môn nam tính được, nhưng mà bác sĩ Lâm là cũng đúng đẹp trai thật.”

“Đẹp trai có ích gì, cũng đã bị chủ nhiệm Lý bắt mất rồi.”

“Chủ nhiệm Lý là hoa khôi của bệnh viện chúng ta, có vẻ cũng xứng đôi lắm nha.” Viên Tư Kỳ cười hihi nói:

“Nhưng tôi thấy, chuyện này không tuyệt vời cho lắm đâu, chủ nhiệm Đoàn bên hậu cần theo đuổi chủ nhiệm Lý cũng lâu rồi, nếu mà để anh ấy biết chuyện này thì không dễ dàng gì rồi.”

“Nói cũng đúng, chủ nhiệm Đoàn là người tiền tài vô kể, ở phương diện này thì bác sĩ Lâm còn kém chút.”

“Được rồi, ăn cơm trước đi đã, đây cũng đâu phải chuyện chúng ta cần nhọc lòng.”

“Đúng đúng đúng, ăn cơm trước đã, chủ nhiệm Lý đang bàn chuyện cùng bác sĩ Lâm, đừng làm phiền người ta nữa.

Ba người yên lặng ăn cơm, Lý Sở Hàm cầm hồ sơ lại, nói:

“Chuyện tôi cần thương lượng với cậu, chắc sẽ tốn của cậu rất nhiều thời gian, sắp đến giữa trưa rồi, có làm phiền cậu nghỉ ngơi không?” Lý Sở Hàm nói: “Để chiều nói cũng được.”

“Không sao, tôi đây là người dư thừa sinh lực, cũng không có thói quen ngủ trưa, cô cứ sắp xếp là được.”

Lý Sở Hàm gật gật đầu, “Ngày mai tôi có một ca mổ quan trọng, tôi đã mô phỏng quy trình kỹ thuật rất nhiều lần, nhưng ở phương diện kỹ thuật khâu sau cùng, từ đầu đến cuối đều cảm thấy không ổn, cảm giác độ mạo hiểm rất cao, muốn nghe ý kiến của cậu.”

“Với năng lực của chủ nhiệm Lý chẳng lẽ còn không xử lý được?”

Ở tường giới thiệu vắn tắt, Lâm Dật cũng đã có một cái nhìn toàn diện về năng lực của Lý Sở Hàm.

Nếu như đến cả cô ấy cũng cảm thấy giải phẫu có tính mạo hiểm cao thì người thường càng khó xử lý.

“Mạo hiểm xuất phát từ 2 phương diện, phương diện thứ nhất là bệnh tình của bản thân người bệnh, một phương diện khác là bởi vì thân phận của đối phương.” Lý Sở Hàm vén phần tóc dài lòa xòa trên trán của mình lại, “Nếu như xảy ra vấn đề gì, bệnh viện Hoa Sơn của chúng ta sợ là gánh không nổi trách nhiệm.”

“Ừm?”

Lời nói của Lý Sở Hàm khơi dậy sự hiếu kì trong lòng Lâm Dật.

Trong toàn bộ thành phố Trung Hải, có thể xem bệnh viện Hoa Sơn là sự tồn tại to lớn.

Thậm chí thành phố còn cho một sự ưu đãi đặc biệt, chỉ cần không xảy ra sự cố nhất định có thể kiểm soát được thì sẽ không ai truy cứu trách nhiệm của bọn họ.

Nhưng Lý Sở Hàm nói, thân phận của bệnh nhân này đến cả bệnh viện Hoa Sơn cũng không chạm vào nổi.

Vậy thì rất không tầm thường rồi. 

“Rất tò mò thân phận của bệnh nhân sao?”

Lâm Dật gật đầu, cũng không cần giấu diếm.

“Người bệnh là...”

Cộc cộc cộc...

Ngay tại lúc Lý Sở Hàm nói, cửa phòng nghỉ ngơi bị gõ vang.

“Vào đi.” Lý Sở Hàm nói.

Cửa bị mở ra, một người đàn ông mặc đồ giản dị, cao 1m8 tiến vào, để đầu đinh, dáng người có chút khôi ngô.

Trên tay người đàn ông đem theo vài cái túi, giống như là đồ ăn đặt sẵn.

Người đàn ông tên là Đoàn Bằng, là phó chủ nhiệm của bộ hậu cần ở bệnh viện Hoa Sơn.

Cái nơi như bộ hậu cần này, nghe thì có vẻ không thu hút, nhưng ở cả bệnh viện Hoa Sơn này lại là nơi rất quan trọng.

Bởi vì ở bệnh viện Hoa Sơn, bộ hậu cần là một bộ rất lớn.

Việc mua toàn bộ thiết bị vật tư y tế đều do bọn họ phụ trách, những thứ béo bở trong đó không thể nào biết hết được.

Sự xuất hiện của Đoàn Bằng khiến không khí vốn đang thoải mái trở nên căng thẳng hơn.

Ba cô y tá buông đũa, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Lâm Dật và Đoàn Bằng.

Vậy cũng quá trùng hợp rồi, chuyện này không được tốt cho lắm!

Đoàn Bằng đang hết sức phấn chấn, vừa nhìn thấy Lâm Dật biểu cảm cũng trở nên khó coi.

“Chủ nhiệm Đoàn, tìm tôi có việc gì vậy?” Lý Sở Hàm hỏi.

“Cũng không phải chuyện gì to tác lắm, giờ là buổi trưa rồi mà, tôi sợ cô chưa ăn cơm nên mang cho cô ít đồ ăn.”

“Không cần đâu.” Lý Sở Hàm nói: “Bác sĩ Lâm đã đặt đồ ăn ngoài rồi, hôm nay chúng tôi ăn cùng nhau, cảm ơn.”

Biểu cảm của Đoàn Bằng biến đổi, có chút tức giận.

Thằng nhóc này chui từ đâu ra vậy?

“Đồ ăn cậu ấy đặt làm sao bằng được đồ ăn tôi đặt chứ.” Đoàn Bằng nói:

“Đây là đồ ăn tôi đặt từ tiệm cơm của mẹ tôi kế bên, đều là đồ tốt đó, gần đây cô mệt mỏi rồi, đúng lúc bồi bổ một chút.”

“Vậy thì làm phiền chủ nhiệm Đoàn quá, bác sĩ Lâm đã đặt đồ ăn ngoài rồi, chúng tôi ăn đơn giản cho qua bữa là được.”

“Đồ ăn ngoài làm sao có dinh dưỡng bằng đồ tôi mua được.” Đoàn Bằng lấy đồ từ trong túi ra, nhớ rất rõ ràng: “Tôi mua vịt quay, móng giò, canh xương bò, còn có...”

Nghe tên những món ăn Đoàn Bằng nói, ba y tá chảy cả nước miếng, toàn là đồ tốt đó.

Cộc cộc cộc...

Mới nói được một nửa, cửa phòng nghỉ lại một lần nữa bị gõ.

Vương Thiên Long từ bên ngoài bước vào.

Nhìn thấy Lâm Dật ngồi cách mình 2m, Vương Thiên Long cũng ngơ luôn.

Lâm Tổng sao lại mặc blouse trắng chứ?

Vì để câu một nữ bác sĩ, đây là hạ vốn để lấy lãi hả!

Lâm Tổng đỉnh thật, đúng là tấm gương để tôi học tập mà!

“Lâm tiên sinh, đồ ăn mà anh đặt đến rồi.” Vương Thiên Long trịnh trọng nói:

“Đây là một con bào ngư cực phẩm, tôm hùm Úc, sashimi cá ngừ vây xanh, trứng cá tầm Nga, bít tết M3 của Úc, cá tầm hoang dã hấp, còn có một chai Moscato-Asti, rất thích hợp cho phụ nữ dùng.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 388.
Bình Luận (0)
Comment