Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 389 - Chương 387. Đường Khâu Hoàn Mỹ

Chương 387. Đường Khâu Hoàn Mỹ
Chương 387. Đường Khâu Hoàn Mỹ

“Em cũng không tin lắm, cho nên mới muốn thử trình độ của cậu ấy.”

Tôn Lệ Châu nhìn Lâm Dật cười, “Anh bạn trẻ, có phải cậu đắc tội với chủ nhiệm Lý rồi không? Mau ra cửa mua một phần bánh quế hoa nhận lỗi đi.”

“Hóa ra chủ nhiệm Lý thích ăn bánh quế hoa, để tôi tranh thủ đi mua một ít về.”

“Không cần biết cậu mua thứ gì về cũng không tránh được lần sát hạch này đâu.” Lý Sở Hàm nói:

“Chị Tôn, giúp em lấy mạch máu và dây thần kinh, chi phí cứ ghi cho phòng hành chính là được.”

“Chủ nhiệm Lý, em cũng thật là, đổi thành người khác thì chị còn lâu mới đồng ý với bọn họ.” Tôn Lệ Châu cười nói: “Nhưng lời em nói có trọng lượng với chị.”

“Cảm ơn chị Tôn.”

“Cảm ơn gì chứ, đợi chút nha.”

Tôn Lệ Châu không do dự, xoay người đi ra ngoài, mấy phút sau hai tay trống không quay trở lại.

“Sao vậy? Vật liệu dùng hết rồi sao?”

“Không phải, có chuyện này chị quên mất, kính hiển vi điện tử đang trục trặc, thiết bị dự phòng mới chưa có giao đến, nếu như em muốn thử trình độ khâu mạch máu và dây thần kinh của cậu ấy, sợ là hôm nay không được rồi, ba ngày sau kính hiển vi dự phòng sẽ đến, lúc đó hai người lại tới nhé.”

Bởi vì dây thần kinh và mạch máu đều vô cùng nhỏ, dùng mắt thường không thể nhìn rõ được, muốn khâu lại căn bản không thể.

Cho nên lúc khâu đều phải dùng đến kính hiển vi điện tử bội số lớn.

Đặc biệt là một số ca giải phẫu mắt, nếu như không có kính hiển vi điện tử thì không thể nào giải phẫu nổi.

“Vậy mấy ngày nữa em lại đến vậy, cảm ơn chị Tôn.”

“Đều là người của mình, khách khí cái gì.”

“Khụ khụ khụ... chủ nhiệm Lý, thật ra không dùng kính hiển vi điện tử, dùng kính hiển vi bình thường tôi cũng làm được.”

Lý Sở Hàm và Tôn Lệ Châu đều ngơ người.

“Cậu nói cái gì? Cậu dùng kính hiển vi bình thường cũng có thể khâu được mạch máu và dây thần kinh?”

“Cũng gần như vậy, có thể thử xem, dù sao cũng đều là đạo cụ, có khâu hỏng thì cũng đâu chết người.”

“Chủ nhiệm Lý, người mới em dẫn dắt lần này, có phải là hơi tự tin thái quá không?”

Mới đầu thấy Lâm Dật trông khá đẹp trai, ấn tượng của Tôn Lệ Châu đối với cậu ấy cũng không tệ.

Nhưng bây giờ lại nói ra những lời như thế, đây là một điều tối kỵ đối với cái nghề bác sĩ này.

Mà cô ấy không thích nhất chính là kiểu người không biết trời cao đất dày như Lâm Dật.

Đến cả người như chủ nhiệm Lý cũng không thể khâu được mạch máu và dây thần kinh lúc còn trẻ tuổi như vậy.

Cậu ta làm sao có thể làm được cơ chứ.

“Cậu ấy cũng nói rồi, vậy cứ để cậu ấy thử xem, dù sao vật liệu cũng không tốn bao nhiêu tiền.”

“Được rồi, em đã nói vậy thì để chị đi lấy vật liệu cho cậu ấy.”

Mặc dù hơi không tình nguyện, nhưng nể mặt Lý Sở Hàm, Tôn Lệ Châu cũng vẫn đi lấy vật liệu mô phỏng tới.

Trừ những thứ đó ra, còn lấy một chiếc kính hiển vi bình thường tới.

“Đồ đạc đều đem tới rồi, mau thử đi.”

“Được.”

Mặc dù đây là lần đầu nhìn thấy vật liệu mô phỏng, nhưng cộng thêm kỹ thuật khâu ở cấp đại sư, Lâm Dật không hề cảm thấy xa lạ.

Vô cùng thành thạo quen thuộc bắt đầu thao tác.

Để không ảnh hưởng đến thao tác của Lâm Dật, Lý Sở Hàm và Tôn Lệ Châu đều lùi về sau một bước, tạo ra một khoảng cách tầm khoảng 1m.

“Chủ nhiệm Tôn, đây là đang làm cái gì vậy?”

Những người khác trong phòng thiết bị cũng đi tới, muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

“Người mới được chủ nhiệm Lý đưa tới, muốn thử cho cậu ta khâu lại dây thần kinh và mạch máu.

“Kính hiển vi điện tử không phải hỏng rồi sao, thử kiểu gì được.”

Tôn Lệ Châu nhún nhún vai, “Người ta nói dùng kính hiển vi bình thường cũng có thể làm được.”

“Sao mà được chứ, có hơi khoa trương rồi đó.”

Nam bác sĩ đeo kính cúi đầu, nhìn Lâm Dật đang ngồi trên mặt đất tỉ mỉ từng chút một.

“Không phải chứ, người này có phải còn quá trẻ không?”

“Tôi cũng cảm thấy cậu ta đang nói quá, nhưng cậu ấy nói bản thân có thể, vậy cứ dứt khoát cho cậu ấy thử xem sao.”

“Thế này không phải đang chọc cười rồi à.” Nam bác sĩ nói:

“Chỉ sợ với trình độ của chủ nhiệm Lý cũng không thể ở tầm tuổi này khâu được dây thần kinh và mạch máu đâu? Huống hồ lại còn dùng kính hiển vi bình thường, bác sĩ trẻ này đúng là tự tin quá mức rồi.”

“Tôi cũng thấy vậy đó.” Tôn Lệ Châu nói:

“Chẳng qua là hết cách rồi, dù sao thì mấy thứ vật liệu đó cũng chẳng đáng bao tiền, thử thì cứ thử thôi, người trẻ tuổi gặp chút trắc trở cũng là chuyện tốt.”

“Cũng đúng là đạo lý này.”

“Được rồi, ok rồi.” Lâm Dật hít một hơi.

“Hả? Làm xong rồi?”

Tôn Lệ Châu kinh ngạc hét một tiếng, kinh ngạc liếc Lý Sở Hàm một cái.

“Cậu thật sự làm xong rồi? Không phải tùy tiện lừa người đó chứ?”

“Mấy người cứ nhìn là biết ngay.”

Ba người vội vàng đi lại, bất ngờ nhìn một cái, Lâm Dật khâu dây thần kinh và mạch máu lại, toàn bộ đều khâu lại thật tốt.

Hơn nữa đường may chỉnh tề, cứ cho là bản thân cũng không thể khâu ra được kết quả thế này!

Quan trọng nhất là, cậu ấy dùng kính hiển vi bình thường!

Cái này càng không thể tin nổi!

“Cậu, cậu làm kiểu gì mà được vậy?” Lý Sở Hàm trừng đôi mắt quả hạnh, không thể tin được Lâm Dật sẽ làm được thao tác thần kì như vậy.

“Cứ khâu từng mũi thôi.” Lâm Dật đương nhiên nói: “Cũng không phải thao tác thần kỳ gì, mọi người không cần ngạc nhiên như vậy.”

Nhìn thấy mạch máu và dây thần kinh được khâu lại, Lý Sở Hàm không còn gì để nói.

Tuy có rất nhiều bác sĩ đều có thể khâu được mạch máu và dây thần kinh, nhưng không có một ai có thể khâu đẹp như vậy!

Ít nhất thì bản thân không có thực lực này, cho dù là người am hiểu nhất về khía cạnh này nhất trong bệnh viện là viện trưởng Đoàn cũng không thể có trình độ như vậy được.

“Chủ nhiệm Lý, tôi đã được xem là qua bài khảo sát chưa?”

“Cậu khâu thêm một lần nữa đi, tôi muốn xem thao tác của cậu như thế nào.”

Lâm Dật cười: “Muốn học tập sao?”

“Ừm.”

Lý Sở Hàm gật đầu, không phủ nhận.

Trước giờ chưa từng nghe qua tên của Lâm Dật cậu ta thật sự giỏi khiêm tốn.

“Đợi chút, tôi đi lấy một bộ khác đến.”

Tôn Lệ Châu phân phó cho trợ thủ của mình lấy thêm một bộ vật liệu khác đến.

Lâm Dật cũng không nói gì, tiếp tục làm việc.

Đám người Lý Sở Hàm vây quanh xem cũng không hề ảnh hưởng đến thao tác của Lâm Dật.

Hơn nữa lần này tốc độ nhanh hơn so với lần đầu tiên, cũng càng thuần thục hơn.

Trong quá trình khâu, Lý Sở Hàm phát hiện Lâm Dật không hề có bất kỳ động tác dư thừa nào, nó hoàn toàn giải thích được nghĩa của hai từ “Hoàn mỹ”.

Trong giải phẫu hoạt động này là quan trọng nhất, bởi vì chỉ cần tiết kiệm một giây thôi là có thể tăng thêm tỉ lệ sống của người bệnh rồi!

“Đã xong.” Lâm Dật nói.

Nhìn thấy được mạch máu và dây thần kinh được khâu hoàn mỹ lại, Lý Sở Hàm vô cùng kinh ngạc.

Giống như vừa ngồi xem tác phẩm nghệ thuật vậy.

“Lúc khâu, tại sao cậu chỉ thao tác bằng ngón cái và ngón trỏ?”

Đây là câu hỏi Lý Sở Hàm muốn hỏi nhất từ đầu tới giờ, như vậy căn bản không dễ dàng để thao tác.

“Đây là tôi đang mô phỏng quá trình giải phẫu.” Lâm Dật nói:

“Bệnh nhân có thể có hàng ngàn tình huống khác nhau, rất có khả năng gặp phải tình huống thao tác không thuận tiện, tôi muốn dùng phương thức như thế này mô phỏng lại.”

“Nhưng khâu như vậy vẫn không được thú vị, xung quanh không hề có máu, sẽ không gây ra trở ngại cho mắt, nếu như thật sự phải giải phẫu còn được dùng kính hiển vi điện tử, loại kính hiển vi bình thường này từ đầu đến cuối vẫn thiếu chút thú vị.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 387.
Bình Luận (0)
Comment