Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 388 - Chương 386. Tôi Đưa Cậu Đến Một Nơi, Dám Đi Không?

Chương 386. Tôi Đưa Cậu Đến Một Nơi, Dám Đi Không?
Chương 386. Tôi Đưa Cậu Đến Một Nơi, Dám Đi Không?

Người trong phòng nghe xong đều phát mộng.

Lý Sở Hàm là phó chủ nhiệm của khoa tim ngoại, trong công việc không có bất kì quan hệ nào với cô ta, cô ấy đuổi việc cô ta kiểu gì?

Nói chuyện vớ vẩn quá đi.

Lý Sở Hàm cũng ngơ luôn, bản thân còn chưa làm gì người phụ nữ này đã bị đuổi rồi?

Theo bản năng, Lý Sở Hàm liền nghĩ tới câu nói vừa nãy của Lâm Dật.

“Ai bị đuổi còn chưa biết được đâu.”

Chẳng lẽ là dự báo cho kết cục này sao?

Lý Sở Hàm theo bản năng quay lại nhìn Lâm Dật một cái, muốn tìm được câu trả lời trên người cậu ta.

Nhưng Lâm Dật chỉ nhún nhún vai, không nói gì cả, cũng không hề giải thích chuyện này.

“Chuyện này liên quan gì đến tôi, mong cô đừng làm loạn nữa.” Lý Sở Hàm nói.

“Không, chủ nhiệm Lý, tôi biết cô vẫn ghi hận trong lòng, tôi cầu xin cô cho tôi một cơ hội giải thích, bây giờ không chỉ có tôi, chồng tôi cũng bị đuổi việc rồi, cả nhà tôi biết sống thế nào đây.”

“Chuyện này tôi thật sự không thể quản được, có thể là do người nhà của bệnh nhân khác đã đăng hành vi của mấy người lên mạng, bị lãnh đạo của các bộ phận có liên quan nhìn thấy, cô vẫn nên đi tìm nguyên do ở nơi khác đi, xin đừng làm phiền công việc của chúng tôi nữa.”

Triệu Kiến Vỹ và Tào Gia Vượng đều trợn mắt há mồm nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt.

Trước đó còn nói muốn khiếu nại, sao mới chớp cái mắt bọn họ đã bị đuổi việc rồi?

Cứ cho là hành vi bất lương bị đăng lên mạng thì cũng không thể xử lý nhanh đến vậy chứ?

Chẳng lẽ có người ở đây thêm dầu vào lửa sao?

Nhưng trước mắt chỉ có mấy người này, đều là bác sĩ của bệnh viện, ai có thể có năng lực như vậy?

“Vị phu nhân này, rốt cuộc là có chuyện gì, cô nói rõ ràng xem, sao cô lại bị đuổi việc cơ?” Chu Tử Cường hỏi.

Vốn đang đợi Lâm Dật bị đuổi, nhưng chưa hề nghĩ đến lại xảy ra màn quay xe thế này.

Có phải nhanh quá rồi không?

“Tôi cũng không biết có chuyện gì, lúc trước đúng là tôi có nói sẽ khiếu nại mấy người, nhưng vừa gọi điện thoại cho chồng tôi xong, lãnh đạo cấp trên liền nói cho tôi biết tôi bị đuổi rồi, ngay sau đó chồng tôi cũng gọi tới, nói anh ấy cũng bị đuổi việc rồi.” Người phụ nữ trung niên vừa khóc vừa nói:

“Tôi biết hành vi của tôi khiến mấy người không vui, tôi cầu xin mấy người nói với lãnh đạo cấp trên một tiếng, cho chúng tôi một cơ hội đi.”

Biết được sự việc cụ thể, Triệu Kiến Vỹ và Tào Gia Vượng liếc nhìn nhau một cái.

Nếu như bọn họ bị cách chức thì chuyện này dễ giải quyết rồi.

“Vị phu nhân này, tôi cảm thấy chuyện này còn có hiểu lầm gì khác, hi vọng cô rời khỏi đây ngay, đừng làm chậm trễ công việc của chúng tôi nữa.”

Triệu Kiến Vũ gọi bảo an tới, đem người phụ nữ ra khỏi văn phòng cấp cứu, cũng đưa cô ta tới phòng bệnh của con trai mình, tránh để rối loạn quy trình khám bệnh.

Nhưng lúc này, trong lòng mỗi người đều có những thắc mắc to lớn.

Vợ chồng hai người bọn họ, tại sao đang yên đang lành lại bị đuổi việc?

“Chuyện này đừng ai rêu rao ra ngoài, cứ để nó qua như vậy đi.”

Để lại lời nói này, Triệu Kiến Vỹ và Tào Gia Vượng quay người rời đi.

Chỉ mỗi Chu Tử Cường sắc mặc khó coi, vốn nghĩ dựa vào cơ hội lần này có thể đuổi được Lâm Dật đi.

Xem ra phải tìm cơ hội khác thôi.

Trong văn phòng, ánh mắt của mọi người đều vô tình hữu ý đặt trên người Lâm Dật.

Nhưng bây giờ, Lâm Dật đã không rảnh để chú ý đến việc này rồi.

Bởi vì tiếng nhắc nhở của hệ thống đang vang lên trong đầu.

[Điều trị cho một bệnh nhân, thưởng 100000 giá trị thuần thục]

[Độ hoàn thành chuyên môn: 10% thưởng kỹ thuật khâu cấp đại sư]

Nghe thấy âm thanh vang lên trong đầu, biểu cảm của Lâm Dật có nghiêm túc mà cũng có chút hoài nghi.

Kỹ thuật khâu cấp đại sư và trí nhớ đại sư trước đây thưởng cho mình hình như đều kì diệu giống nhau.

Chỉ là phần thưởng này không được tự chọn, chỉ hạn định ở kĩ thuật khâu này mà thôi.

“Hệ thống, kỹ thuật khâu cấp đại sư này chắc là đỉnh lắm chứ nhỉ.”

[Đúng vậy]

“Nhưng ta muốn biết kỹ thuật khâu cấp đại sư này rốt cuộc có thể đỉnh đến cỡ nào?”

[Đứng đầu thế giới.]

Lâm Dật thở hắt ra một hơi, “Có phải cũng giống như trí nhớ đại sư không?”

[Đúng vậy, nhưng, nhưng chỉ có kĩ thuật khâu ở cấp đại sư, những tài nghệ lâm sàng khác của chủ thể vẫn là trình độ sơ cấp]

“Được, tôi hiểu rồi.”

Tiêu chuẩn nhận xét của hệ thống có phải hơi cao chút không?

Năng lực trí tuệ Hiền Giả giao cho mình đã rất đẳng cấp rồi, nhưng trong mắt hệ thống lại chỉ là trình độ sơ cấp.

Có lẽ chỉ có tăng đến cấp đại sư thì trong mắt nó mới được xem là chuyên nghiệp.

Cảm nhận được kí ức dung hợp trong đầu mình, Lâm Dật mới phát hiện ra, kỹ thuật khâu này tuy rằng nhìn thì có vẻ không dễ thấy, nhưng bên trong lại có rất nhiều cách thức.

Nếu như sớm nắm giữ khả năng này, thì vừa này lúc khâu cho người thanh niên kia bản thân mình có thể làm tốt hơn.

Mà lúc nãy, Lý Sở Hàm khâu thịt và mỡ cho bệnh nhân, hình như cũng có chút sai lầm, nếu như để bản thân của hiện tại làm chắc mình sẽ hoàn mỹ hơn.

Nhưng mà khâu đơn giản như vậy, dù cho có chút khuyết điểm cũng không sao, không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến cơ thể.

Nếu giống giải phẫu ngực hoặc giải phẫu hộp sọ, cũng không để lại chút sẹo nào.

“Lâm Dật?”

Ngay tại lúc Lâm Dật đang nghĩ những chuyện này, đột nhiên nghe được tiếng Lý Sở Hàm gọi mình.

“Chủ nhiệm Lý tìm tôi có chuyện gì?”

“Cậu đến đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Được.”

Lâm Dật bị Lý Sở Hàm gọi đến một góc cầu thang.

“Chủ nhiệm Lý, cô muốn nói gì với tôi?”

“Tôi muốn biết kỹ thuật khâu của cậu là do ai dạy?” Lý Sở Hàm hỏi:

“Những năm gần đây, tôi gặp không ít bác sĩ trẻ tuổi, nhưng lúc cậu vừa tới bệnh viện, không hề có được trình độ như vậy, tôi có chút tò mò.”

“Thật ra cũng không có gì, chỉ là khâu da thôi mà, chủ nhiệm Lý không cần ngạc nhiên.”

“Nói cậu béo cậu còn thở gấp.”

“Hết cách rồi, thực lực của tôi đã không cho phép tôi khiêm tốn nữa.”

Lý Sở Hàm ngẩng đầu, “Tôi đưa cậu đến một nơi, có dám đi không?”

“Đi đâu?”

“Hỏi nhiều thế làm gì, cứ nói xem có dám hay không.”

“Có gì mà không dám chứ.”

“Đi theo tôi.”

Lâm Dật bĩu môi, nữ bác sĩ lạnh lùng này, không lẽ là muốn quy tắc ngầm với mình chứ?

Dưới sự dẫn dắt của Lý Sở Hàm, hai người đi tới phòng thiết bị thí nghiệm.

“Chủ nhiệm Lý, đây bác sĩ thực tập mới sao?”

Chủ nhiệm phòng thiết bị thí nghiệm là một bà chị trung niên, tên là Tôn Lệ Châu, nụ cười vô cùng ôn hòa.

“Bác sĩ mới, hôm nay mới nhận chức, em phụ trách dẫn dắt cậu ấy.” Lý Sở Hàm nói:

“Chị Tôn, giúp em chuẩn bị một bộ dây thần kinh và mạch máu, chuẩn bị cho cậu ấy làm bài thi.”

“Không phải chứ? Em muốn kiểm tra cậu ấy khâu dây thần kinh và mạch máu?” Tôn Lệ Châu kinh ngạc nói:

“Bình thường mà nói, tối thiếu cũng phải có 5 năm kinh nghiệm mới có thể khâu được hai thứ này, bây giờ đã cho cậu ấy luyện? Trước giờ em đâu phải là người giống vậy.”

“Bác sĩ mới này không bình thường, em muốn thử trình độ của cậu ấy.”

“Vậy cũng có chút khoa trương đó, chị không tin bệnh viện của chúng ta còn có bác sĩ lợi hại hơn em, mặc dù nhìn diện mạo cậu ấy không tồi, nhưng mà vẫn còn quá trẻ.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 386.
Bình Luận (0)
Comment