Nhìn thấy biểu cảm ý vị thâm trường của Lâm Dật, Lý Sở Hàm nghi ngờ một lúc lâu.
Cậu ấy nói lời này là có ý gì?
“Được, mấy người đợi đó!”
Người phụ nữ trung niên hét lên một câu, quay về phía người phụ nữ trung niên bên cạnh nói:
“Chị à, chị đứng đây trông chừng chút, em đi gọi cho ba đứa nhỏ, chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm túc!”
“Mau đi đi, gọi em trai chị đến đây.” Người phụ nữ trung niên da ngăm đen nói: “Bệnh viện đây giờ đúng là càng ngày càng thiếu y đức, tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy được.”
“Nhất định phải bắt bọn họ đưa ra cách giải quyết, rõ ràng đã hứa là để chủ nhiệm khâu, cuối cùng lại đổi thành một bác sĩ mới, nhất định phải xử lý nghiêm túc!”
Nhìn thấy người phụ nữ trung niên rời đi, các nhân viên y tế và bệnh nhân trong trung tâm cấp cứu đều hướng ánh mắt về phía Lâm Dật và Lý Sở Hàm.
Bình thường mà nói, khi sắp xếp những bệnh nhân như thế này, bác sĩ chủ trì sẽ phụ trách những công việc có mức độ khó hơn, những việc đơn giản như khâu da phần lớn đều giao cho trợ lý phụ trách.
Chuyện này vốn chẳng có gì đáng trách, nhưng không ngờ mấy người phụ nữ này lại làm làm gây chuyện ầm ĩ như vậy.
Đúng là những người có thân phận như bọn họ là khó hầu hạ nhất.
“Chủ nhiệm Lý, anh Lâm, bây giờ phải làm sao đây?” Kiều Hân lo lắng dò hỏi.
“Khi nãy tôi thấy cô quay video rồi, trong điện thoại chắc là có chứ.”
“Ừm, tôi muốn quay chứng cứ lại, nhưng không biết có tác dụng gì không.”
“Cô gửi video cho tôi đi.”
“Được.”
Nhận được video của Kiều Hân, Lâm Dật đi đến một góc nhỏ, chuyển tiếp cho Lương Nhược Hư.
“Người này hình như là giám đốc Ủy ban xây dựng, đến bệnh viện gây sự, cô xử lý chút đi.”
Mấy phút sau, Lương Nhược Hư đã gửi tin nhắn trả lời, một tư thế tay “ok”
Dù không nói thêm gì khác, nhưng Lâm Dật tin thế này là đủ rồi.
Người có tính cách sấm rền gió cuốn như Lương Nhược Hư, chắc chắn sẽ xử lý tốt chuyện này.
Nhìn thấy Lâm Dật từ xa đi tới, trong lòng Lý Sở Hàm nghi ngờ, chẳng lẽ cậu ta đi xử lý chuyện này rồi sao?
Nhưng cậu ta thật sự có năng lực xử lý?
“Không phải hết chuyện rồi hả? Chúng ta về khoa đi, đứng ngây ngốc ở đây làm gì?”
Nhìn thấy bộ dạng điềm tĩnh của Lâm Dật, Kiều Hân có chút không thể hiểu nổi.
Chuyện đã đến nước này rồi, anh Lâm sao vẫn có thể nói cười được vậy?
“Mọi người về trước đi, tôi nghe điện thoại cái đã.”
Nói dứt câu, Chu Tử Cường cầm điện thoại đi tới góc cầu thang.
“Chú, chú tìm con.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì, mấy đứa mới tới đây ngày đầu tiên, sao bên cấp cứu đã xảy ra chuyện rồi.”
“Đều là do cái người tên Lâm Dật làm ra đó, không có tí bản lĩnh nào nhưng vẫn muốn khâu lại cho bệnh nhân, cuối cùng người nhà bệnh nhân không vừa lòng, muốn khiếu nại chúng ta.”
“Khâu da chắc đâu phải chuyện gì khó khăn đâu chứ.”
“Đối với cháu thì không khó, nhưng trình độ của hắn có hạn, đương nhiên là không ổn rồi.” Châu Tự Cường nói:
“Hơn nữa hắn còn nói lời ngoa tiếng độc với người nhà bệnh nhân, trong trung tâm cấp cứu nhiều người thấy lắm, nếu như làm lớn chuyện này thì chắc chắn ảnh hưởng đến danh tiếng của bệnh viện, không thể nào giữ người như này lại bệnh viện Hoa Sơn được.”
“Chuyện này chú biết rồi, mấy đứa ở trung tâm cấp cứu đợi chú, đừng có đi đâu cả, chú với viện trưởng Triệu qua đó ngay.”
“Viện trưởng Triệu cũng đến rồi?”
“Ông ấy là phó viện trưởng quản lý hành chính, xảy ra chuyện lớn thế này chắc chắn ông ấy phải ra mặt xử lý rồi.”
“Vậy thì tốt quá, con về văn phòng đợi hai người.”
Tắt điện thoại, Châu Tự Cường trở về văn phòng, khóe miệng thản nhiên nở nụ cười.
Triệu Kiến Vỹ không chỉ là phó viện trưởng của bệnh viện Hoa Sơn mà còn là thầy giáo của viện Y Học, nổi tiếng là khó tính.
Lâm Dật gây ra chuyện lớn như thế này, với tính tình của ông ta chắc chắn sẽ không giữ hắn lại.
Có khi cả ca đêm đêm nay cũng không cần hắn trực, sẽ đuổi hắn ra khỏi cửa ngay lập tức.
Nghĩ đến đây, ý cười của Châu Tự Cượng càng đậm, cũng may vừa nãy không tự mình khâu.
Nếu thật sự rất dễ xảy ra chuyện.
Lúc này ở văn phòng, mỗi người có một biểu cảm khác nhau.
Lý Sở Hàm thuộc loại có bản lĩnh không thể chèn ép.
Dựa vào năng lực của cô ấy, chỉ cần không gây ra chuyện gì nghiêm trọng cho bệnh viện thì ở bệnh viện cũng không ai dám nói gì, nếu không thì chỉ tổn thất cho bệnh viện Hoa Sơn thôi.
Trên mặt Kiều Hân tràn ngập sự lo lắng, không biết cuối cùng kết quả sẽ thế nào.
Mấy phút sau, cửa văn phòng được mở ra, hai người đàn ông trung niên từ ngoài cửa bước vào.
Một trong số đó là Tào Gia Vượng, mặc áo khoác trắng dài và mang dép.
Người đàn ông còn lại, mặc thường phục, dáng người tương đối gầy, khuôn mặt nghiêm túc tiến vào.
Mà người đó chính là phó viện trưởng của bệnh viện Hoa Sơn, trong tay nắm thực quyền rất lớn.
“Viện trưởng Triệu.”
Nhìn thấy người đàn ông trung niên này tiến vào, Lý Sở Hàm đứng dậy chào một tiếng.
“Chủ nhiệm Lý, chuyện thế này là thế nào, vừa nãy tôi nghe người phía dưới nói có người muốn khiếu nại chúng ta?”
“Người nhà bệnh nhân gây sự vô cớ, chúng tôi cũng hết cách.” Lý Sở Hàm thản nhiên nói, không hề để tâm đến chuyện này lắm.
“Chủ nhiệm Lý, không phải tôi nói cô, nếu như bệnh tật bình thường thì cô xử lý như này chắc chắn không sao, nhưng thân phận của đối phương cô cũng biết rồi, sao có thể giao chuyện lớn như vậy cho một bác sĩ mới giải quyết được.”
“Trong mắt tôi, bệnh nhân nào cũng như nhau, đừng nói là ca khâu da đơn giản này, dù có giải phẫu tim thì cuối cùng lúc khâu lại, tôi cũng sẽ giao cho trợ lý xử lý.” Lý Sở Hàm bình tĩnh nói:
“Hơn nửa miệng vết thương được khâu lại tôi đã nhìn qua rồi, kết quả phù hợp với yêu cầu của tôi, cho nên tôi không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì cả, hoàn toàn là do người nhà bệnh nhân vô cớ gây sự, tôi hy vọng viện trưởng Triệu có thể nhìn thẳng vào chuyện này.”
“Tình hình cô nói tôi đều hiểu rõ, nhưng tôi cũng đã nói rồi, thân phận của người nhà bệnh nhân không bình thường, nhanh thôi cô ấy sẽ gọi điện tới khiếu nại, thậm chí sẽ làm lớn chuyện này hơn nữa, việc đó sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của bệnh viện chúng ta, cho nên chuyện này phải xử lý nghiêm.”
“Viện trưởng Triệu, để kịp thời ngăn chặn tổn hại, tôi thấy hay là đuổi việc hắn ta đi.” Tào Gia Vượng nói.
Lâm Dật liếc nhìn Tào Gia Vượng, không hề nói gì.
Có lẽ là sợ phải gánh trách nhiệm, nên một phát kết thúc luôn.
Triệu Kiến Vỹ gật đầu: “Tôi suy nghĩ chút đã.”
Nếu như chỉ là một bác sĩ mới, Triệu Kiến Vỹ sẽ không do dự lập tức đuổi ngay.
Nhưng chuyện này có dính dáng đến Lý Sở Hàm, rất khó xử lý.
Trực tiếp đuổi việc Lâm Dật, thì cũng tương đương với vả vào mặt Lý Sở Hàm.
Cô ta là người viện trưởng tốn nhiều tiền mời tới, mặt mũi của cô ấy cũng cần chú ý.
“Viện trưởng Triệu, chuyện đã rõ như ban ngày rồi, có gì đáng suy nghĩ đâu, chỉ là một bác sĩ mới thôi mà, tuyển thêm người khác là được.”
Ngay lúc viện trưởng Triệu vẫn do dự chưa quyết, cửa văn phòng lại một lần nữa mở ra.
Một người phụ nữ kêu trời kêu đất xông vào.
“Chủ nhiệm Lý, tôi biết sai rồi, xin cô cho tôi một cơ hội, nếu như không có công việc này thì tôi xong đời mất, xin cô tha thứ cho tôi đi!”
------
Dịch: MBMH Translate