Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 394 - Chương 392. Đừng Đi Lung Tung, Nhớ Giữ Điện Thoại Lúc Nào Cũng Có Thể Liên Lạc Được

Chương 392. Đừng Đi Lung Tung, Nhớ Giữ Điện Thoại Lúc Nào Cũng Có Thể Liên Lạc Được
Chương 392. Đừng Đi Lung Tung, Nhớ Giữ Điện Thoại Lúc Nào Cũng Có Thể Liên Lạc Được

Cửu Châu Các.

Làm xong chuyện của Tào Tĩnh Thu, Lâm Dật lái xe đến bệnh viện Hoa Sơn.

Vừa mới vào bệnh viện, Lâm Dật đã cảm thấy bầu không khí của bệnh viện hôm nay hình như không giống hôm qua cho lắm, trở nên nghiêm túc nặng nề hơn không ít.

Nhất là trong bãi đỗ xe, đậu mười mấy chiếc Jeep và A6, biển số xe in chữ đen nền trắng.

Nhìn thấy biển số xe như thế này, Lâm Dật nhớ tới người bệnh nhân đặc biệt kia.

Có lẽ vì anh ta, nên mới có nhiều xe quân đội đậu ở đây như vậy.

Nhưng trong số đó, có một chiếc xe Civic màu đỏ rất dễ thấy.

TypeR nhãn màu đỏ.

Mặc dù bề ngoài không khác mấy so với những chiếc xe Civic mấy trăm ngàn bình thường, nhưng giá cả lại chênh lệch rất nhiều.

Civic Type R nhãn màu đỏ có giá bán trong nước cao tới tám trăm ngàn, dư sức để mua một chiếc xe thể thao nhập khẩu.

"Cũng có không ít người hiểu xe trong nước đấy chứ."

Lẩm bẩm một câu, Lâm Dật đậu xe xong, nhưng ở lúc này, báo cáo kết quả của Trầm Thiên Trác gửi tới.

Phía dưới còn có một dòng đánh dấu, nhắc nhở Lâm Dật ký tên vào cột lập trình viên.

Trong lúc rảnh rỗi, Lâm Dật nhìn lướt qua báo cáo. Bỗng nhiên anh có một loại cảm giác người trong nghề vừa ra tay, là biết có hay không.

Trong kết quả này, những thứ liên quan quá mức cao cấp, khiến chuyên gia trong lĩnh vực chip này như anh, nhìn cũng không thể hiểu nổi.

Mà lúc đầu, khi anh nhìn Lục Dĩnh và Tôn Phú Dư báo cáo, lại không có loại cảm giác này.

Đại khái nhìn lướt qua, Lâm Dật suy tư vài giây, anh tắt mail đi, rồi gọi điện thoại cho Trầm Thiên Trác.

"Thế nào, có phải là báo cáo có vấn đề không?" Trầm Thiên Trác hỏi.

"Thứ mà Trầm lão đại làm, làm sao có thể có vấn đề được." Lâm Dật nói: "Tôi muốn thêm mục 'người chỉ đạo' ở dưới báo cáo, kêu Lục Dĩnh sửa lại một chút, lát nữa gửi cho tôi là được.”

"Chuyện nhỏ, lát nữa gửi qua cho cậu."

"Được, không cần gấp."

Trầm Thiên Trác không biết dụng ý Lâm Dật làm như vậy là gì, nhưng đây cũng không phải là chuyện mình nên quan tâm, làm tốt nghiên cứu khoa học là được rồi.

Rất nhanh, văn kiện sau khi sửa chữa lại gửi tới, thấy không có vấn đề, Lâm Dật đi đến khu nội trú số tám của khoa ngoại tim mạch.

Dựa theo trình tự trực luân phiên, hôm nay mình nên nghỉ ngơi, không có sắp xếp cấp cứu gì cả.

Nhưng nhiệm vụ của hệ thống đã được kích hoạt trong lúc làm việc, cho nên còn phải đến phòng làm việc, để Lý Sở Hàm sắp xếp nhiệm vụ cho mình.

Đến phòng làm việc, khắp nơi đều là những bóng người đang bận rộn, ngoại trừ Kiều n ra, không có lấy một người quen.

Hiển nhiên là cô cũng vừa mới tới, vì để lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo, cô ấy tăng ca đêm xong, ở nhà nghỉ ngơi một lúc rồi lại tới.

"Anh Lâm, anh tới rồi." Nhìn thấy Lâm Dật, Kiều n chào hỏi.

Lâm Dật gật gật đầu: "Chủ nhiệm Lý đi đâu rồi, hôm nay sắp xếp nhiệm vụ gì cho chúng ta."

"Tôi cũng mới vừa đến, vẫn chưa nhìn thấy chủ nhiệm Lý đâu." Kiều n nói: "Nhưng nghe nói, hôm nay chủ nhiệm Lý có một ca phẫu thuật quan trọng, không biết lúc nào mới đến."

"Vậy cứ ở đây chờ đi."

Không bao lâu, Lý Sở Hàm vội vã đi từ bên ngoài vào, đi theo phía sau, còn có Tào Gia Thịnh và Chu Tử Cường.

Khi nhìn thấy Lâm Dật, Chu Tử Cường còn cười ngạo nghễ, giống như có loại cảm giác hơn người một bậc.

"Chủ nhiệm Lý." Nhìn thấy Lý Sở Hàm, Kiều n chào hỏi.

"Hôm qua vừa tăng ca đêm xong, tại sao đã đến sớm như vậy rồi."

"Tôi ngủ dậy rồi, muốn về phòng làm việc học tập một chút."

"Hôm nay hai người các cậu không có sắp xếp trực luân phiên, nếu như nhàn rỗi không việc gì, thì đến phòng cấp cứu xem thử, mệt rồi thì đi nghỉ ngơi, tự mình sắp xếp là được rồi."

"Biết rồi, chủ nhiệm Lý."

"Ài, thật ghen tị với hai người, hôm nay không có nhiệm vụ gì, đến phòng cấp cứu giết thời gian là được." Chu Tử Cường nói: "Tôi lại không được như vậy, hôm qua tăng ca đêm, lát nữa còn phải nghe hội chẩn phẫu thuật, mí mắt cũng sắp mở không ra nữa rồi."

"Nếu cậu mệt thì trở về nghỉ ngơi đi, hôm qua Lâm Dật không có trực ban, tôi để cậu ấy làm." Lý Sở Hàm nói.

Chu Tử Cường: "..."

Chủ nhiệm Lý, cô chuyên môn phá đám hả?

"Không có, không có, tôi chỉ là tùy tiện nói mà thôi, không buồn ngủ chút nào." Chu Tử Cường xấu hổ nói.

Tào Gia Thịnh ở đằng sau không nói một lời, sắc mặt cũng không dễ nhìn.

Kiều n vừa cười, vừa sắp xếp lại bệnh án, chuẩn bị đi học tập những trường hợp bệnh nặng, Lâm Dật cũng có dự định như vậy.

"Lâm Dật."

Ngay trong khoảnh khắc Lâm Dật quay người, Lý Sở Hàm từ phía sau gọi anh lại.

"Có việc gì à?"

Lý Sở Hàm dừng lại một giây: "Đừng đi lung tung, nhớ giữ điện thoại lúc nào cũng có thể liên lạc được."

"Biết rồi."

Lâm Dật có chút khó hiểu, không biết Lý Sở Hàm nói lời này là có ý gì.

Chẳng lẽ ca phẫu thuật lát nữa vẫn còn cần dùng đến mình?

Có phải đầu quá cứng rồi không?

Sau khi Lâm Dật rời đi, ba người Lý Sở Hàm lại mang một đống giấy tờ trở về phòng hội chẩn.

Bởi vì từ xưa đến nay, phẫu thuật tim mạch luôn là những ca mổ phức tạp vô cùng.

Điều này cũng làm cho những ca mổ như thế này tất nhiên là một ca mổ cần tới kiến thức sâu rộng và sự chuyên nghiệp, nếu như thiếu sót đi một mắt xích thì sẽ không thể thực hiện được.

Mà ngay lúc này, tất cả những cốt cán và lãnh đạo của bệnh viện Hoa Sơn đều đã tập hợp đông đủ ở đây.

Chính vì muốn đảm bảo cuộc phẫu thuật sẽ không xảy ra bất cứ sai sót nào.

Ngoài những người ở đây ra, ở góc tường của phòng hội chẩn còn có hai người đàn ông mặc quân phục ngồi đó, bọn họ không nói một lời, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 392.
Bình Luận (0)
Comment