Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 395 - Chương 393. Báo Cáo Vết Mổ Làm Người Ta Kinh Ngạc

Chương 393. Báo Cáo Vết Mổ Làm Người Ta Kinh Ngạc
Chương 393. Báo Cáo Vết Mổ Làm Người Ta Kinh Ngạc

Ngồi vị trí đầu tiên trong phòng hội chẩn là người đàn ông không cao lắm, dáng vóc có chút mập mạp. Hai bên tóc mai đã trắng hết cả rồi, người này chí ít cũng phải trên năm mươi tuổi rồi. Ông ấy tên Miêu Quốc Phong, là viện trưởng của bệnh viện Hoa Sơn.

Ông ấy là một chuyên gia khoa ngoại về mạch máu, là người cầm dao chính trong lần phẫu thuật này.

Mặc dù là người cầm dao phẫu thuật chính lần này, nhưng Miêu Quốc Phong chỉ phụ trách một bộ phận của cuộc phẫu thuật.

Đối với những ca bệnh phình động mạch như thế này mà nói, ở Trung Quốc không phải là hiếm gặp, phương pháp điều trị cũng khá phong phú. Nhưng khó khăn lớn nhất là trong lúc phẫu thuật sẽ có nhiều khả năng xảy ra biến chứng nữa.

Nếu như một phân đoạn xảy ra vấn đề thì mọi nỗ lực trước đó đều đổ sông đổ biển.

“Lúc nãy chúng ta có thảo luận qua, có tám loại, có khả năng sẽ xảy ra bất trắc, mà nguy hiểm lớn nhất có thể gặp phải chính là ở vết khâu mạch máu nhân tạo kia.” Miêu Quốc Phong nói.

Nói xong, ông ấy nhìn về phía Đoàn Vĩnh Xuân, nói: "Lão Đoàn, chỗ này có vấn đề gì sao?”

Đoàn Vĩnh Xuân lắc lắc đầu: "Không có vấn đề gì đâu, tôi đủ năng lực để ứng phó.”

Nhận được lời đảm bảo từ Đoàn Vĩnh Xuân, Miêu Quốc Phong đã bớt lo đi nhiều, lại nhìn qua phía Lý Sở Hàm, nói: "Chủ nhiệm Lý, tình hình hiện tại của bệnh nhân mặc dù không phải quá lạc quan, đường kính của động mạch đang tăng lên, phần phình ra của động mạch cũng rất lớn, động mạch chủ xuống thì dần khép lại, bất cứ lúc nào cũng có khả năng nổ tung, độ khó của ca phẫu thuật này là rất cao, cô chuẩn bị tâm lý tốt rồi chứ?”

"Tôi đã giảm thiểu rủi ro tới mức thấp nhất, nhìn ở trong nước ta lúc này, cho dù là người thầy năm đó của tôi có tới, cũng sẽ chỉ làm được tới mức này thôi, xin lãnh đạo yên tâm, tôi sẽ làm tốt công việc của mình."

“Được!” Miêu Quốc Phong đáp lời.

“Hiện tại các phương diện đều không có vấn đề gì rồi, bảo các phòng ban chuẩn bị một chút, ba mươi phút sau sẽ bắt đầu cuộc phẫu thuật.”

“Chờ đã!” Ngay khi mọi người chuẩn bị đi chuẩn bị mọi thứ cho cuộc phẫu thuật, Lý Sở Hàm đã gọi tất cả mọi người lại.

“Chủ nhiệm Lý, cô còn gì cần bổ sung sao?” Miêu Quốc Phong hỏi.

“Tôi cảm thấy phương án khâu lại có chút không ổn.”

“Phương án may vết thương có vấn đề gì à?”

Lời này vừa nói ra đã khiến tất cả mọi người trong phòng hội chẩn đều tỏ ra không tự nhiên cho lắm. Đặc biệt là hai người mặc quân phục, biểu cảm của họ là quái dị nhất.

“Chủ nhiệm Lý, cô thấy chỗ nào không ổn cơ?” Đoàn Vĩnh Xuân hỏi với khuôn mặt không mấy thân thiện.

“Phương án khâu vết mổ chuẩn bị không đủ, phương thức khâu cũng có điều phải nghiên cứu, đối với một cuộc phẫu thuật thiên biến vạn hóa như thế này mà nói, những rủi ro như vậy là quá lớn.”

“Chủ nhiệm Lý, về mặt khoa ngoại phẫu thuật, tôi đang có mấy chục năm kinh nghiệm dồi dào, trải qua hàng ngàn ca phẫu thuật lớn nhỏ, lẽ nào cô đang nghi ngờ trình độ và kinh nghiệm của tôi?”

“Năng lực của viện trưởng Đoàn, tôi có thể tin tưởng chứ, nhưng mà tình hình của bệnh nhân này rất đặc biệt, rất có khả năng nảy sinh nhiều biến chứng, đưa ra một phương án phẫu thuật chính xác hơn là điều chúng ta nên làm trước tiên.” Lý Sở Hàm trình bày.

Miêu Quốc Phong có chút không hiểu, Đoàn Vĩnh Xuân là chuyên gia khoa ngoại top đầu trong nước, về phương diện khâu vết thương, ngay cả bản thân ông ấy cũng cảm thấy không bằng ông ta.

Chủ nhiệm Lý lại càng không được ý tứ cho lắm. Cô ấy sao lại chọn lúc này để mà chất vấn bác sĩ Đoàn cơ chứ.

Lẽ nào cô ấy đã có phương án tốt hơn?

“Chủ nhiệm Lý, đây là phẫu thuật, không phải trò trẻ con, nếu như cô nghi ngờ phương án của tôi, thì hãy đưa ra một phương án tốt hơn để thuyết phục tôi.”

Lý Sở Hàm lấy USB ra, cắm vào máy tính.

“Đây là phương án khâu vết thương mà bác sĩ tim mạch thuộc khoa ngoại của chúng tôi đã làm, tôi cảm thấy rất ổn, ít nhất có thể giảm thiểu nguy hiểm đi 20%, chúng ta nên thử xem.”

“Phương án do khoa các người đưa ra?”

Ánh mắt của Miêu Quốc Phong nhìn về phía ba người chủ nhiệm của khoa ngoại tim mạch.

“Ai trong mấy người viết vậy?”

Tào Gia Thịnh, Lưu Vĩnh Sinh và Phạm Thuật Phương cùng nhìn nhau, bọn họ nhớ không ra rằng bản thân từng đưa ra phương này này hay không.

“Phương án này không phải do ba vị chủ nhiệm viết ra, là một bác sĩ mới đến của khoa ngoại chúng tôi viết ra, tên Lâm Dật.”

“Lâm Dật?”

Vừa nghe đến cái tên Lâm Dật, ba người Tào Gia Thịnh suýt chút nữa thì nhảy lên.

“Chủ nhiệm Lý, cô đùa gì ác vậy, Lâm Dật cậu ta mới tới làm hôm qua, một chút kinh nghiệm lâm sàng cũng không có, phương án mà cậu ta đưa ra một chút giá trị cũng không có!”

Tào Gia Thịnh muốn thổ huyết tới nơi, đầu óc Lý Sở Hàm rốt cuộc đang nghĩ cái gì không biết nữa? Lẽ nào thấy người ra đẹp trai rồi cứ vậy u mê nâng đỡ?

Đây là phẫu thuật, không phải trò đùa nha!

“Một bác sĩ thực tập viết ra?”

Sắc mặt của Miêu Quốc Phong có chút u ám, biểu cảm có chút khó nói.

Lý Sở Hàm rốt cục đang có chuyện gì, đã đến lúc này rồi sao lại có suy nghĩ liều lĩnh như vậy.

“Chủ nhiệm Lý, tôi nghĩ cô cũng biết tính quan trọng của cuộc phẫu thuật này, tôi mong rằng cô có thể đóng góp những ý kiến mang tính xây dựng.”

“Tôi thực sự nghĩ phương án này của Lâm Dật rất khả quan, mọi người có thể xem trước nội dung của phương án rồi hẵng phán xét vẫn còn kịp.”

Lý Sở Hàm đứng dậy nói tiếp: "Trong báo cáo này, có tổng cộng 14 khả năng khâu vết thương đã được giải thích, thậm chí bao gồm tất cả các rủi ro mà chúng ta không mong đợi, đối với các phương án khâu cho các mô, cơ quan khác nhau, điều này sẽ làm giảm đáng kể nguy hiểm phẫu thuật và kết quả phục hồi sau phẫu thuật của bệnh nhân sẽ tốt hơn.”

Lý Sở Hàm tiếp tục chuyển màn hình.

“Mà trong báo cáo này, cậu ta còn biểu thị các hình ảnh, giống nhau về bệnh lý nhưng sử dụng các phương án khâu vết mổ khác nhau, đã sinh ra các kết quả hoàn toàn khác nhau. Vậy nên tôi mới cho rằng bản báo cáo này rất chuẩn xác, và càng phù hợp với cuộc phẫu thuật này.”

Xem xong slide của Lâm Dật, những người trong phòng hội chẩn đều nghĩ vậy là đủ rồi.

Trình độ tinh diệu của bản báo cáo này, vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ. Nếu như Lý Sở Hàm không nói ra, bọn họ thực sự cũng không nghĩ được nó là do một bác sĩ thực tập viết ra.

Sau khi Lý Sở Hàm diễn giải một lượt bản slide, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Đoàn Vĩnh Xuân.

Ông ấy là chuyên gia về khoa ngoại tim mạch trong nước, tất nhiên là người có quyền lên tiếng nhất ở đây.

“Quả thực là hồ đồ, những cái này đều chỉ là lý luận trong sách vở trên trường học, áp dụng vào một cuộc phẫu thuật thiên biến vạn hóa như thế này căn bản không phù hợp, còn mấy cái diễn giải bằng hình vẽ kia đều là do anh ta tự tưởng tượng ra, trong thực tế không có chút tác dụng nào đâu.”

Miêu Quốc Phong trầm tư một lúc lâu, sau đó nói với Lý Sở Hàm: "Chủ nhiệm Lý, nói cách của cô thử xem.”

“Tôi muốn cho Lâm Dật tham gia vào ca phẫu thuật này, tôi biết rõ trình độ của anh ta, có lẽ sẽ có những thu hoạch không ngờ đấy.”

“Tôi không đồng ý!”

Người lên tiếng là Triệu Kiến Vỹ, sắc mặt của ông ta lúc này không dễ nhìn chút nào.

“Chỉ vì hôm qua có ca khẩn cấp tương đối tốt mà cô đã cho rằng anh ta đủ năng lực để đảm nhiệm ca phẫu thuật hôm nay, có phải là đùa quá trớn rồi không?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 393.
Bình Luận (0)
Comment