Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 396 - Chương 394. Tôi Muốn Bác Sĩ Nữ Xem Bệnh Cho Tôi

Chương 394. Tôi Muốn Bác Sĩ Nữ Xem Bệnh Cho Tôi
Chương 394. Tôi Muốn Bác Sĩ Nữ Xem Bệnh Cho Tôi

“Ca khẩn cấp hôm qua chỉ là một phần thôi, kết quả của những việc mà tôi tiến hành khảo sát cậu ta sau đó, khiến tôi thực sự ngạc nhiên. Lại thêm bản báo cáo này, tôi cảm thấy tư cách của Lâm Dật đủ để có thể vào phòng phẫu thuật làm phụ mổ.”

“Bảo cậu ta làm phụ mổ cho tôi?”

Đoàn Vĩnh Xuân tỏ vẻ khinh thường: "Một bác sĩ thực tập như cậu ta, ngay đến phòng phẫu thuật thật sự có khi còn chưa bước vào, cô bảo cho cậu ta tham gia vào một cuộc phẫu thuật quan trọng như thế này, trong đầu cô đang nghĩ cái gì vậy?”

“Chính vì tính nghiêm trọng của cuộc phẫu thuật này, tôi rất mong có thể giảm tối đa sự nguy hiểm của nó.”

“Tôi không đồng ý.” Đoàn Vĩnh Xuân quả quyết: "Tôi không muốn để một người không có bất kì kinh nghiệm nào về phẫu thuật vào làm phụ mổ cho tôi, như thế không chỉ là không giúp giảm được sự rủi ro, ngược lại còn khiến chúng ta gặp rủi ro lớn hơn.”

“Đây chỉ là ý kiến của tôi thôi, mọi người có quyền phủ quyết.”

Phòng hội chẩn yên tĩnh một lúc, trong đám người ai cũng không nghĩ rằng giai đoạn cuối của hội chẩn lại phát sinh sự việc như thế này.

Cũng không hiểu nổi là Lý Sở Hàm và Đoàn Vĩnh Xuân tranh cãi quyết liệt như vậy.

Người đứng đầu là Miêu Quốc Phong cũng không nói nên lời nào. Ông ấy cứ dán mắt của slide trên màn hình máy chiếu.

Bất luận chỉ là kinh nghiệm lý luận đơn thuần, hay là kết hợp với thực tiễn, bản báo cáo này quả thực rất hoàn hảo.

Không nói chuyện bác sĩ trẻ tuổi tên Lâm Dật kia có kinh nghiệm phẫu thuật hay không, chỉ bằng slide này, cũng đủ để chứng minh tài năng thiên phú của cậu ta.

Khoảng một phút sau, Miêu Quốc Phong nói với hai người mặc quân phục: "Cách nhìn của hai vị như thế nào?”

“Phẫu thuật không thuộc sở trường của chúng tôi, không tiện cho lắm, vả lại chúng tôi cũng không đủ tư cách nhúng tay vào chuyện này, viện trưởng Miêu, ngài là chuyên gia trong lĩnh vực này, tất cả đều do ngài quyết định.”

Suy nghĩ mấy giây, Miêu Quốc Phong nhìn về phía Lý Sở Hàm.

“Vậy hãy đưa Lâm Dật vào phòng phẫu thuật đi, nhưng chỉ đứng ở bên cạnh quan sát, cho cậu ta học hỏi kinh nghiệm cũng tốt.”

Cách giải quyết của Miêu Quốc Phong rất hay, vừa suy nghĩ toàn cục, vừa giữ thể diện cho Lý Sở Hàm và Đoàn Vĩnh Xuân.

Nhưng quyết định như vậy, Đoàn Vĩnh Xuân không mấy vui vẻ gì. Bởi vì căn bản ông ta không muốn Lâm Dật tham gia vào ca phẫu thuật này. Nhưng Miêu Quốc Phong đã mở lời như vậy, thêm vào đó là thực lực của Lý Sở Hàm, nên Đoàn Vĩnh Xuân nói gì thêm cũng không hay, đành gật đầu đồng ý.

Còn Lý Sở Hàm thì không có biểu hiện gì, không biết là đang nghĩ cái gì nữa.

“Xong rồi, hội chẩn kết thúc, các khoa chuẩn bị một chút đi, kiểm tra lần cuối cùng cho bệnh nhân, ba mươi phút sau tiến hành phẫu thuật.”

Theo mệnh lệnh của Miêu Quốc Phong, mọi người trong phòng hội chẩn đều rục rịch đi chuẩn bị cho ca phẫu thuật.

Lúc này, bên ngoài phòng hội chẩn, có một cô gái cao gầy mặc chiếc quần jeans màu xanh đang đứng đó.

Tóc búi gọn gàng, chỉnh tề sạch sẽ, đôi mắt rất đẹp nhưng trong đó lóe lên sự lo lắng.

Cô gái trước mặt không phải ai xa lạ, chính là Lương Nhược Hư.

Thấy cửa phòng hội chẩn mở ra, Lương Nhược Hư vội vàng bước vào, đứng bên cạnh hai người người đàn ông mặc quân phục.

“Tình hình sao rồi ạ? Sao bây giờ mọi người mới ra ngoài?”

“Giai đoạn cuối phát sinh chút tranh cãi, may là giải quyết trong hòa bình rồi. Hiện giờ bọn họ đang kiểm tra thủ trưởng lần cuối, chút nữa sẽ tiến hành phẫu thuật.” Một trong hai người trả lời Lương Nhược Hư.

“Vậy những rủi ro có thể xảy ra thì bọn họ nó sao? Có nghiêm trọng không?”

“Cái này tôi cũng không biết nói sao, chủ nhiệm Lý của bọn họ nói rằng đã giảm thiểu rủi ro tới mức thấp nhất. Theo môi trường y tế trong nước mà nói, chữa trị ở đây có lẽ là an toàn nhất rồi.”

Biểu cảm của Lương Nhược Hư có chút hoài nghi: "Tình hình hiện tại có thể nói là đi một bước xem một bước nhỉ.”

“Tôi tin rằng thủ trưởng sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Ừm, tôi cũng nghĩ như vậy.”

……

Sau khi Lâm Dật và Kiều n tới trung tâm cấp cứu, thu dọn qua một chút rồi bắt đầu công việc.

“Anh Lâm, hôm nay anh làm đi, em ở bên giúp anh viết bệnh lý và ghi chú.” Kiều n cười nói tiếp: "Cho em một cơ hội học tập đi nào.”

“Đừng nói vậy nữa, em cũng có thua kém gì anh đâu, nói học hỏi cái gì chứ.”

“Anh đừng có khiêm tốn nữa, hôm qua khi anh khâu vết thương cho bệnh nhân, em đã nhìn thấy hết rồi, ngay cả chủ nhiệm Lý còn hết lời khen ngợi kỹ thuật của anh cơ mà, chắc chắn là xếp trên em một bậc rồi. Mà hôm nay sức khỏe em cũng không được tốt cho lắm, anh làm đi nha.”

“Vậy cũng được, hôm nay để anh, mai là tới lượt em đấy nhé.”

“Vâng…”

Kiều n nhìn Lâm Dật đến u mê, trong mắt như chứa đựng cả một bầu trời đầy sao rồi.

Anh Lâm đẹp trai như vậy, lại rất giỏi nữa, lại là người nhã nhặn, khiêm nhường. Trên đời này còn có người hoàn hảo hơn anh ấy sao? Chắc chắn là không có rồi!

Mà nếu như thật sự tồn tại một người như vậy đi nữa, thì đó hẳn không phải là người.

Bệnh nhân cấp cứu rất đông, nhưng nhiều người trong đó rất đáng sợ.

Nhìn thì rất nghiêm trọng, thực tế chả bị gì, chứ đừng nói có ảnh hưởng tới tính mạng. Với trình độ của Lâm Dật có thể nhẹ nhàng giải quyết.

Cót két…

Một bệnh nhân sau khi được Lâm Dật khám xong, lúc bảo Kiều n ghi chú lại, thì thấy một người phụ nữ trung niên từ ngoài xông thẳng vào.

“Cô muốn làm gì?” Lâm Dật ôn tồn hỏi.

“Bác sĩ, nhanh xem giúp tôi, tôi đau bụng muốn chết tới nơi rồi.”

“Đợi ít phút nhé, chờ tôi viết xong ghi chú vào sổ khám chữa bệnh cho bệnh nhân này xong sẽ xem cho cô.”

“Còn viết vẽ cái gì nữa, nhanh xem cho tôi đi, nhìn qua đã thấy anh ta không có bệnh gì rồi, bảo anh ta nhanh đi đi, đừng phí thời gian khám bệnh của tôi.”

Lâm Dật nhíu mày, vừa định mở miệng đã thấy anh trai phúc hậu kia nói: "Bác sĩ, bác sĩ kê đơn thuốc tôi đã nhớ hết rồi, tôi sẽ ghi nhớ những gì lúc nãy bác sĩ nói, không cần viết ghi chú nữa đâu, anh xem cho chị ấy trước đi.”

“Vậy cũng được.”

Thấy bệnh nhân không nói gì, Lâm Dật cũng không suy tính nhiều làm gì, tiến về phía người phụ nữ trung niên: "Cô ngồi xuống đây đi, đưa thẻ cấp cứu cho tôi!”

“Thẻ cấp cứu nào? Thẻ cấp cứu gì?”

“Lúc cô đăng kí lấy số ấy, họ có đưa cho cô thẻ cấp cứu.”

“Người xếp hàng ở cửa đó quá nhiều, vậy thì tôi phải chờ tới bao giờ, bác sĩ cứ xem cho tôi trước đi, bệnh của tôi cần xem gấp.”

“Bệnh của cô cần chữa gấp? Vậy bệnh của người khác không cần sao?”

“Tôi đã nhiều tuổi như vậy rồi, phía sau toàn là thanh niên trẻ tuổi, nhất thời có gì cũng không chết được đâu, không nghiêm trọng như tôi, xem cho tôi trước đi.”

“Hoặc là cô đi xếp hàng lấy số, còn không thì đi bệnh viện khác khám đi, đừng ở đây kể già kể khổ nữa.”

Cứ nghĩ Lâm Dật là người tính khí rất ổn, nhưng gặp phải những người như thế này, cũng khó tránh được việc nổi nóng.

“Tên nhóc nhà anh nói cái kiểu gì vậy, tôi không chê anh ít tuổi thì thôi đi, anh lại dám bảo tôi là bà già!” Người phụ nữ trung niên chỉ tay vào mũi Lâm Dật nói tiếp: ”Anh có tin tôi báo cáo anh với bệnh viện không?”

“Tôi nói vậy là đã rất nể nang cô rồi, cút!”

Thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Dật, người phụ nữ trung niên bị dọa không dám nói thêm lời nào, lặng lẽ rời khỏi.

“Đúng thật là thứ gì đâu, tôi gặp qua cả rồi.” Lâm Dật lẩm bẩm một câu.

“Ừm ừm, anh Lâm nói đúng quá.” Kiều n chọc ngoáy.

Vừa rồi anh Lâm thật sự có khí phách, quá nam tính đó, đối mặt với người không hiểu đạo lý, phải như vậy! Bản thân cũng nên học tập.

Lúc này, giá trị của cái đẹp đã được thể hiện rồi. Lâm Dật chửi người ta thì có khí phách, còn ai xấu xấu mà còn đi chửi bới thì là người thô lỗ, văn hóa thấp kém.

“Người tiếp theo!”

Lâm Dật hô lên, mười giây sau, một người phụ nữ trẻ ăn mặc đơn giản bước vào.

Thần thái và dung mạo không đến nỗi nào, nhưng biểu cảm có chút làm cho người khác phải suy nghĩ.

Bệnh nhân này ngược lại rất chủ động, đưa thẻ khám ra trước, nhưng ánh mắt cứ tỏ ra rất mập mờ.

“Nói bệnh chứng của chị trước đi, chỗ nào không khỏe.” Lâm Dật hỏi han.

“Bác sĩ, có thể thương lượng với anh một chuyện được không?” Cô ấy hỏi dò.

“Chị nói đi!”

“Có thể để bác sĩ nữ kia xem bệnh cho tôi được không?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 394.
Bình Luận (0)
Comment