Nghe tới đây thì Lâm Dật và Kiều Ân phần nào đoán được bệnh tình của cô ấy.
“Chị muốn xem bệnh phụ nữ sao?” Kiều Ân ân cần hỏi.
“Dạ, đúng vậy…”
Kiều n đổi tư thế, nhìn người bệnh nhân nữ.
“Đầu tiên thì, tôi muốn cùng với chị làm rõ vài vấn đề, tôi cũng là con gái mà, rất nhiều tình huống có thể hiểu được. Nhưng chị cần hiểu rõ, một số bộ phận nhạy cảm trên cơ thể của chị, trong mắt bác sĩ chúng tôi chỉ là một cơ quan bình thường, chị nên tin tưởng rằng bác sĩ của bệnh viện Hoa Sơn chúng tôi đều rất chuyên nghiệp.”
“Hơn nữa, bác sĩ Lâm đây trình độ cao hơn tôi nhiều, có việc gì chị cứ nói thẳng là được, tránh bệnh tình trì hoãn, như vậy đối với chị không tốt chút nào.”
Lâm Dật ngồi xoa cằm.
Nói cái gì mà trình độ không bằng người ta, cứ như thể tôi là bác sĩ phụ khoa không bằng.
“Vâng, là thế này…” Chị gái ấp úng lúc lâu, vẻ mặt gấp gáp nhìn Lâm Dật với Kiều Ân.
“Dưa chuột gãy rồi.”
“Hả? Chị nói lại lần nữa, cái gì gãy cơ?”
“Dưa, dưa chuột…”
Hai người trố mắt nhìn nhau, đều là nam nữ trẻ tuổi, còn là bác sĩ của một bệnh viện, lần đầu tiên nghĩ tới cái khả năng này.
Kiều n đưa mắt nhìn qua phía bụng dưới của người phụ nữ: "Không phải là đứt ở trong đó rồi chứ?”
Cô gái mặt đỏ hết cả lên, lí nhí không nghe rõ cả câu.
“Ừm…”
“Kiều Ân, việc này em giải quyết đi, mấy người đều là con gái, em có lẽ hiểu hơn.”
“Anh Lâm, mấy lời này của anh là có ý gì? Em cũng chưa từng bị gãy qua bao giờ.” Kiều Ân cực lực phân bua.
“Chưa bị gãy bao giờ? Vậy chứng tỏ là tay nghề của em rất tốt, càng hợp lý để hướng dẫn chị ấy rồi.”
“Không, không… Ý của em không phải như thế, em căn bản chưa từng dùng dưa chuột.”
“Dùng cái khác cũng vậy mà, na ná như nhau thôi, vẫn là em làm thì hơn.”
Kiều n đành chịu thua, dẫn chị gái vào phòng có vách ngăn phía sau.
Không bao lâu đã nghe những tiếng rên la từ trong đó truyền ra, đoán là cũng khống chế không nổi.
Rất nhanh sau đó, hai người Kiều n bước ra, biểu hiện của chị gái đã bình thường trở lại.
“Anh Lâm, cái ghi chú trong sổ khám bệnh này ghi như nào?” Kiều n phân vân.
Lâm Dật suy tư vài giây rồi đáp : ”Lần sau kiến nghị dùng cà tím.”
Phụttttt…
Suýt chút nữa thì Kiều n phun ra máu.
Anh Lâm có vẻ rành ha!
Chị gái cầm lấy sổ khám chữa bệnh, ngại ngùng rời khỏi bệnh viện, thật quá mất mặt đi mà.
“Anh Lâm, em nhìn ra rồi đó, anh đúng là chuyên nghiệp đó.”
“Thực ra thì tuổi nghề của anh không cao, nhưng cái quan trọng là thiên phú tốt đó mà.” Lâm Dật vui vẻ đáp lại.
“Giống như chị gái lúc nãy, chị ấy rõ ràng là dùng dưa chuột của Đông Bắc, thậm chí là có khả năng là của tỉnh Long Giang.”
“Vì sao?”
“Tỉnh Long Giang không chỉ là vùng đất công nghiệp, mà còn là vùng có nông nghiệp rất phát triển, dưa chuột trồng ở nơi đó, nước nhiều ăn sướng mồm lắm, đặc biệt phù hợp để ăn và chế biến, nhưng có một nhược điểm duy nhất, chính là rất giòn, dễ gãy.”
“Nhưng dưa chuột của vùng phía Nam lại không như thế, độ dai của nó khiến nó không dễ ăn chút nào, vì vậy nó rất khó bị gãy.”
“Về mặt tác dụng này, mặc dù dưa chuột của phía Nam cũng có ưu thế thiên nhiên của nó, nhưng nói cho cùng cũng không phải là đối thủ của cà tím.”
“Anh Lâm, em cho rằng anh nói không đúng, nên muốn phản bác anh.” Kiều n nói.
“Lý luận của anh uy tín như vậy, em còn chỗ nào muốn phản bác hay sao?”
“Có một loại, anh nên biết nhỉ, có lẽ cái người ta cần chính là cái cảm giác này của anh đó.”
“Đúng rồi.” Lâm Dật bừng tỉnh giác ngộ: "Kiều n, anh thấy hai chúng ta đúng là cộng sự trời sinh một cặp, nếu như có một ngày anh tổ chức một cuộc biểu tình, nhất định sẽ tìm em tới làm người dẫn đầu.”
“ y za, anh Lâm… Em chỉ là thuận miệng nói ra thôi mà.” Kiều n che mặt nói.
Ting ting ting…
Lúc hai người đang trao đổi kinh nghiệm, tiếng chuông điện thoại của Lâm Dật vang lên, là Lý Sở Hàm gọi tới.
“Chủ nhiệm Lý!”
“Cậu tới phòng khoa tầng số mười ba một chuyến, lát nữa ca phẫu thuật diễn ra, cậu lấy thân phận là trợ lý của tôi mà vào, nhanh chân lên.”
Lâm Dật ngây người ra một chút, thật sự bảo mình vào đó sao?
Mấy bà này lá gan to thật đó!
“Tôi biết rồi!”
Phòng khoa tầng mười ba trong miệng Lý Sở Hàm, chính là tầng mười ba khu nội trú số tám, cách gọi đã được đơn giản hóa đi.
“Chủ nhiệm Lý tìm anh có chút việc, việc ở đây em phụ trách giúp nha.”
“Được, anh đi đi!”
Thu dọn sơ một chút, Lâm Dật bước nhanh về phía thang máy.
Cửa thang máy vừa mở ra, chưa kịp bước mấy bước, Lâm Dật đã đột nhiên đứng lại. Bởi vì anh ta nhìn thấy Lương Nhược Hư.
Cũng đồng thời lúc đó, Lương Nhược Hư cũng nhìn thấy anh ta.
Hai người mắt đối mắt, Lâm Dật rất bình tĩnh vì đã đoán trước việc Lương Nhược Hư sẽ tới đây.
Nhưng Lương Nhược Hư lại mơ hồ!
Nếu Lâm Dật mặc thường phục cô cũng chẳng có gì để nói.
Nhưng anh ta lại mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, điều này có nghĩa gì đây!
“Anh… sao anh lại ở đây?”
“Xin tự giới thiệu, tôi là bác sĩ khoa ngoại tim mạch, Lâm Dật, cũng là trợ lý của chủ nhiệm Lý.”
“Ô!”
Dù cho Lương Nhược Hư không giống như người bình thường, nhưng khi nghe thấy điều này, cũng không có cách gì bình thản nổi.
Mặc dù anh ta với thân phận là thế hệ tiếp nối của gia đình tỷ phú, Sở trưởng sở nghiên cứu Long Tâm, một sở nghiên cứu chuyên về chip nhớ hàng đầu thế giới…. Nhưng những thân phận này chả liên quan gì tới việc là một bác sĩ cả.
Một thứ có tính chuyên ngành cao như vậy, căn bản không phải muốn tự học là được!
Hơn nữa, một ca phẫu thuật cấp thiết như thế này, trừ khi là một thiên tài như Lý Sở Hàm, bằng không, không có ai kinh nghiệm lâm sàng dưới 10 năm đủ tư cách xuất hiện ở đây.
Vậy Lâm Dật làm thế nào mà…?
“Em gái, các người quen nhau sao?” Một trong hai người đàn ông mặc quân phục tò mò hỏi.
“Có quen, anh ta là Lâm Dật.” Lương Nhược Hư gật đầu, nhưng cũng chỉ tới đó thôi, Lương Nhược Hư không hề tiết lộ thêm gì về thân phận của Lâm Dật. Cũng bởi vì cô ấy vẫn chưa thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Thì ra anh là bác sĩ Lâm?” Người đàn ông với tay ra : ”Xin chào! Tôi là Cao Sùng.”
“Chào anh! Tôi là Lâm Dật.”
“Ơ? Mấy người cũng quen nhau à?”
“Lúc nãy trong phòng hội chẩn, chính là vì anh ta mà bác sĩ của bệnh viện Hoa Sơn cãi nhau một trận đấy, chủ nhiệm Lý dùng báo cáo phương án khâu mổ của anh ta thuyết phục viện trưởng Miêu, không thì anh ấy không nên xuất hiện ở đây rồi.”
“Không phải chứ, không phải là nói điểm khó khăn nhất của ca phẫu thuật này là ở phương án khâu mổ sao, phương án đó lại là do anh ta đề xuất ư?”
“Không sai!” Cao Sùng đáp.
“Lúc nãy tôi đã gửi bản tài liệu đó cho bên giám đốc quân y bên đó xem rồi, nhận được sự đồng thuận rất cao, trình độ của bác sĩ Lâm đây đúng là không thể ngờ được.”
Đầu óc của Lương Nhược Hư ong ong.
Anh Cao trước giờ là người khá kiêu ngạo, để mà được anh ta đánh giá cao như vậy, hẳn là chứng minh được trình độ khâu mổ của Lâm Dật đã đạt tới một đẳng cấp rất cao.
Nhưng ca mổ như thế này cần thiết có một kinh nghiệm phong phú, một người trẻ như anh ta, làm thế nào có thể kĩ nghệ cao như vậy được?
Nếu như chỉ tinh thông một mặt nào đó, có thể dùng từ thiên tài để giải thích. Nhưng Lâm Dật dường như không phải như thế! Anh ta còn là một chuyên gia về lĩnh vực chip nhớ cơ mà.
Mà quan trọng nhất, anh ta còn là một cậu ấm!
Từng khắc từng giờ, đầu óc của Lương Nhược Hư dường như quay cuồng.
Lâm Dật giàu có như vậy, sao lại cứ đi làm những việc khiến người ta nghĩ không ra như thế, thậm chí là làm những chuyện không thể?
Lẽ nào anh ta không có hứng thú với phụ nữ sao?
Những việc này còn cần anh ta làm nữa sao!
------
Dịch: MBMH Translate