Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 398 - Chương 396. Tai Kiếp

Chương 396. Tai Kiếp
Chương 396. Tai Kiếp

Lương Nhược Hư suy nghĩ một lúc nhưng cách nghĩ của bản thân có vẻ không đúng.

Cho dù là tất cả đàn ông trên thế giới này không thích phụ nữ, thì cũng không phải là anh ta. Hôm trước lúc mà ôm mình, còn cứng hơn nhiều người khác nữa.

Lắc lắc đầu, Lương Nhược Hư cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ cần có thể giúp ca phẫu thuật thành công, ai cũng được thôi.

Về phần những uẩn khúc kia, sau này hỏi anh ta là được rồi.

Đúng lúc này, Lý Sở Hàm, Miêu Quốc Phong và Đoàn Vĩnh Xuân dẫn theo các bác sĩ khác đi tới, biểu cảm của mỗi người không có giống nhau.

Lý Sở Hàm mặt không cảm xúc.

Miêu Quốc Phong gật đầu vẻ hài lòng.

Đoàn Vĩnh Xuân mặt lạnh như tiền.

“Đi thôi, mọi thứ chuẩn bị xong cả rồi, bây giờ đã có thể tiến hành phẫu thuật.”

Lâm Dật gật đầu, đang chuẩn bị bước theo, thì Lương Nhược Hư nắm lấy tay của anh ấy.

“Làm ơn hãy cố gắng giúp đỡ!”

“Chuyện mạng người quan trọng, tôi tự có cân nhắc.”

Quay người đi vào phòng phẫu thuật, tất thảy mọi thứ ở đây, đối với Lâm Dật mà nói đều rất xa lạ. Nhưng với trí tuệ của bậc Hiền Giả đã được hệ thống ban thưởng, mọi thiết bị ở đây anh ấy đều đã quen thuộc.

Sát trùng xong, khoác lên mình bộ đồ phẫu thuật, ca mổ chính thức bắt đầu.

Lý Sở Hàm ngoái đầu, thấy Lâm Dật, cô ta nói với anh: "Mặc dù là vào đây với thân phận phụ mổ, nhưng cậu chỉ có thể đứng ngoài quan sát, học hỏi cho tốt vào, đây là kinh nghiệm rất quý đấy.”

“Có phải là chỉ đứng nhìn thôi không? Việc gì cũng không cần làm à?”

Trầm mặc vài giây, Lý Sở Hàm trả lời: "Lúc cấp thiết giúp tôi lau mồ hôi!”

“Được được!”

Đoàn Vĩnh Xuân hừ một tiếng lạnh tanh: "Tới lúc đó đừng để bị dọa ngất đấy!”

Lâm Dật ghé vào tai của Lý Sở Hàm thì thầm: "Chủ nhiệm Lý, hôm qua tôi gặp Đoàn Bằng, chính là con trai của Đoàn Vĩnh Xuân sao.”

“Đúng vậy.”

Lâm Dật cười cười: "Quả nhiên…”

Rất nhanh chóng bệnh nhân đã được đẩy vào trong, một người đàn ông lớn tuổi tóc bạc trắng, hơn 90 ký, có vẻ rất hòa nhã.

Trong cuộc sống, những người mang dáng vóc như này, ở đâu cũng gặp được, nhưng trong chỉ tiêu của y học, thì họ đã được xem là béo phì rồi.

Lúc tiến vào, ông ấy vẫn còn chút ý thức, nhưng cũng đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Dẫu vậy, trong khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Dật, đôi mắt gần như mê man ấy dường như lóe lên một tia thần thái lạ thường. Nhưng rất nhanh cũng rơi vào bóng tối, cũng bởi vì thuốc mê đã ngấm rồi.

“Ca phẫu thuật bắt đầu!” Miêu Quốc Phong nhẹ giọng nói.

Nhận được hiệu lệnh, các bác sĩ trong phòng phẫu thuật giống như những cỗ máy được lập trình sẵn vậy, cứ vậy mà bận rộn.

Lâm Dật từ phía xa quan sát chăm chú, Miêu Quốc Phong bắt đầu những đường rạch đầu tiên, thứ chảy ra không phải là máu, mà đều là mỡ.

Mập quá rồi!

Toàn là mỡ.

Mặc dù trong đầu vẫn có chút kí ức về phẫu thuật ngoại khoa, nhưng hiệu quả và việc quan sát tại hiện trường là hoàn toàn khác nhau.

Thông qua phẫu thuật, kiến thức trong đầu Lâm Dật dường như lập tức dung hợp tương thông, thậm chí đã có thể biết được tiếp theo đó bọn họ sẽ làm những gì.

Công việc còn lại chính là giúp Lý Sở Hàm lau mồ hôi.

Mặc dù là một hành động rất nhỏ, nhưng đối với Lý Sở Hàm mà nói, lần nào Lâm Dật lau mồ hôi cho Lý Sở Hàm đều rất có chừng mực.

Lần nào cũng để ý lúc Lý Sở Hàm thả lỏng một chút anh ta mới đến lau.

Một hành động tưởng chừng rất đơn giản, nhưng nếu như không có nhiều năm kinh nghiệm phẫu thuật và lâm sàng thì khó mà làm được đến như vậy.

“Bắt đầu thay thế mạch máu, khởi động thiết bị tuần hoàn!” Miêu Quốc Phong nói.

Đến lúc này, trách nhiệm của Lý Sở Hàm và Miêu Quốc Phong coi như tạm thời hoàn thành.

Việc còn lại chính là của Đoàn Vĩnh Xuân.

“Sao lại như thế này?”

Chính lúc Đoàn Vĩnh Xuân chuẩn bị thay thế mạch máu nhân tạo, phát hiện mạch máu đã bị các cơ quan nội tạng khác dãn nở, bóp nghẹt lại tại một chỗ.

“Không được rồi, thành mạch máu quá mỏng, căn bản không làm sao khâu lại được!” Đoàn Vĩnh Xuân nói.

“Anh nói gì cơ? Đến tay nghề của anh cũng làm không nổi sao?” Miêu Quốc Phong gấp gáp.

“Dù là ai cũng vậy!” Đoàn Vĩnh Xuân trả lời.

“Mạch máu phía trong đã dính liền với động mạch nách, chỉ còn một lớp rất mỏng, chỉ cần xuống kim, một trăm phần trăm sẽ bị rỉ máu, không đến một phút sau, người bệnh sẽ mất đi dấu hiệu của sự sống!”

“Lẽ nào không có cách gì sao?” Miêu Quốc Phong xác nhận lại lần nữa.

Ông ta biết rõ ý nghĩa của ca phẫu thuật này là như thế nào.

“Thật sự không có cách gì đâu.” Đoàn Vĩnh Xuân thều thào nói: “Tôi đã từng tiếp xúc qua kiểu bệnh nhân như thế này, vừa xuống kim, thành mạch máu bị vỡ diện tích lớn, đến cơ hội cứu chữa cũng không có.”

“Chắc chắn không có cách nào vá nó lại rồi phải không?”

“Đúng vậy, toàn bộ cái Hoa Hạ này, không ai có thể làm được điều đó.”

Tất cả những người trong ca mổ này, đều là chuyên gia của khoa ngoại tim mạch, rõ ràng là đều hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Đây không phải là lời nói dọa dẫm gì.

Chiếu theo tình hình trước mắt mà nói, nếu như không thực hiện ca mổ này, bệnh nhân vẫn còn có thể sống thêm vài ngày, nhưng đã xảy ra rồi, nên cuộc sống sắp kết thúc rồi.

Không khí trong phòng phẫu thuật lúc này trở lê yên ắng, giống như vừa trải qua một đại họa vậy.

Sống thêm vài ngày cũng là sống. Đây dường như là một vấn đề rất đơn giản, nhưng vào lúc này mọi chuyện biến thành rất phức tạp.

Ánh mắt của Miêu Quốc Phong rảo qua một lượt mọi người.

“Kết thúc ca mổ đi, cố gắng giúp ông Dương sống thêm vài ngày, để những việc chưa bàn giao được bàn giao lại, đây là việc duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ.”

Miêu Quốc Phong và Đoàn Vĩnh Xuân lùi về sau một bước, người phía trước xông tới Lý Sở Hàm và nói: "Tiến hành khâu lại đi, những việc sau đó giao cho cô nhé.”

“Tôi biết rồi.”Lý Sở Hàm ôn tồn đáp lại, đây là kết quả mà cô ấy không muốn thấy nhất, nhưng nó đã thực sự xảy ra rồi.

Không có gì quan trọng hơn bệnh nhân trước mặt, chỉ bản thân không đủ năng lực cứu chữa.

Miêu Quốc Phong và Đoàn Vĩnh Xuân cởi bỏ khẩu trang rồi đi ra ngoài. Nhìn thấy hai người đi ra, Lương Nhược Hư và Cao Sùng liền xồng xộc chạy tới.

Nhưng những người khác canh giữ ngoài cửa cũng ở phía sau họ, bao lấy Miêu Quốc Phong và Đoàn Vĩnh Xuân.

“Viện trưởng Miêu, kết quả thế nào rồi?” Lương Nhược Hư ánh mắt đầy hi vọng gặng hỏi.

“Tình hình bệnh nhân rất không tốt, mạch máu đã không thể có cách gì khâu lại, nếu như cứ miễng cưỡng tiếp tục, có thể sẽ không có cơ hội rời khỏi phòng phẫu thuật, chủ nhiệm Lý đang làm những bước cuối cùng, có thể giúp ông Dương tranh thủ thêm được thời gian vài ngày. Xin lỗi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”

“Các người làm cái quỷ quái gì thế?”

Cao Sùng rống lên một tiếng, dọa cho Miêu Quốc Phong và Đoàn Vĩnh Xuân một phen.

“Không phải lúc hội chẩn đã nói vẫn còn có thể cứu chữa sao? Sao bây giờ lại xảy ra tình trạng như vậy?”

“Thực sự xin lỗi! Quả thật chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.” Miêu Quốc Phong giãi bày.

“Với trình độ y học trước mắt của Hoa Hạ, không ai có thể phẫu thuật khâu lại một ca như thế, chúng tôi cũng không mong nhìn thấy tình cảnh này chút nào, nhưng thật sự không có cách gì cả, bệnh tình của ông Dương quá nghiêm trọng, vượt quá sức tưởng tượng của chúng tôi.”

“Anh Cao, anh bình tĩnh một chút, đây là phẫu thuật, chuyện gì cũng có thể xảy ra, anh biết mà.”

“Mẹ kiếp!”

Cao Sùng không kìm được mà buông lời thô tục, không quan tâm tất thảy mà xông về phía phòng phẫu thuật.

“Anh Cao, anh bình tĩnh!” Lương Nhược Hư đuổi theo, cố gắng ngăn anh ta lại.

Nhưng mà…

Đúng lúc Cao Sùng đẩy cửa phòng phẫu thuật bước vào, ngạc nhiên nghe thấy một tiếng nói như giội gáo nước lạnh truyền ra.

“Đi ra ngoài hết đi, bệnh nhân này có có thể cứu trị!”

Đầu óc Lương Nhược Hư lại ong lên vì âm thanh đó.

“Là giọng nói của Lâm Dật!”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 396.
Bình Luận (0)
Comment