Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 399 - Chương 397. Phẫu Thuật Không Phải Là Việc Làm Kiếm Sống Của Con Người

Chương 397. Phẫu Thuật Không Phải Là Việc Làm Kiếm Sống Của Con Người
Chương 397. Phẫu Thuật Không Phải Là Việc Làm Kiếm Sống Của Con Người

Tiếng quát này đã ngăn lại bước chân của Cao Sùng và những người khác.

Vô thức, Cao Sùng và Lương Nhược Hư nhìn nhau, bởi vì anh ta cũng nghe ra được đó là giọng nói của Lâm Dật.

“Lại… lại còn có thể cứu sao?”

Lương Nhược Hư cảm thấy đầu óc rối loạn, bởi vì mọi thứ trước mắt đều loạn hết cả lên rồi.

Trình độ của Miêu Quốc Phong và Đoàn Vĩnh Xuân không có gì để bàn, nhưng hai người họ đã tuyên án tử đối với ông Dương rồi cơ mà. Nhưng tại sao Lâm Dật lại nói là vẫn còn khả năng cứu chữa?

Chuyện này là thật sao?

Lương Nhược Hư nắm chặt tay Cao Sùng, nói một cách nghiêm túc: "Chúng ta ra ngoài trước đi, lúc này chỉ biết còn nước còn tát thôi.”

Miêu Quốc Phong và Đoàn Vĩnh Xuân đứng trước cửa cũng không thể điềm tĩnh được.

Bọn họ không hề biết chuyện gì xảy ra bên trong, cũng không biết tại sao Lâm Dật lại có thể nói ra những lời này.

Lẽ nào thật sự vẫn còn cách sao?

“Lão Đoàn, chúng ta vào xem thử!” Miêu Quốc Phong đề nghị.

“Được!”

“Hai chúng tôi trấn giữ ở đây, bất kể là ai cũng không cho vào.” Cao Sùng đứng yên ở đó, nói một cách lạnh lùng.

“Nhưng chúng tôi là…”

“Các người là ai, đối với tôi không liên quan, nếu như bác sĩ Lâm không mở lời, tôi sẽ không để cho bất cứ ai tiến vào.”

Hai người đứng trước cửa, không dám nói thêm lời nào.

Mặc dù không rõ thân phận thực sự của anh ta, nhưng bản thân dường như cũng không nên chọc vào, cứ ở yên đây quan sát vậy.

Trong phòng phẫu thuật, Lý Sở Hàm mắt chữ O mồm chữ A. Thực tế mà nói, cô ấy cũng nghĩ không ra bệnh nhân đã như vậy thì còn cách gì để cứu chữa nữa chứ.

“Tôi cũng không biết phương pháp của bản thân có ổn hay không, nhưng hiện tại chỉ có thể thử.” Lâm Dật sắc mặt ngưng trọng.

“Cách của cậu là gì? Nói ra tôi nghe thử, tôi sẽ thực hiện nó một cách cụ thể.”

“Không cần đâu, tôi sẽ làm.” Lâm Dật vừa dị thường vừa bình tĩnh.

Đây là lần đầu tiên anh lo cho một mạng sống như vậy.

“Kỹ thuật khâu của cậu rất nổi bật, nhưng về phương diện này ở khoa ngoại tim mạch, cậu không bằng tôi được.” Lý Sở Hàm nói tiếp.

“Nhưng thân phận của người bệnh không phải tầm thường, ai thực hiện phẫu thuật người đó sẽ phải chịu trách nhiệm, cứ để tôi đi.”

Lý Sở Hàm run lên, một trái tim nhiều năm trầm tĩnh, thời khắc này lại loạn nhịp.

“Tôi không ngại gánh vác trách nhiệm, chỉ muốn cố gắng hết sức chữa trị cho bệnh nhân.”

“Vậy việc cầm dao chính cứ giao cho tôi.” Lâm Dật nói: "Nếu như xảy ra chuyện gì, sau ca mổ này bất luận ai trong hai chúng ta đều bị đuổi việc, khả năng của tôi cô cũng biết mà. Nhưng cô thì khác, cô là một trong những bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện Hoa Sơn, nếu như không có cô, sẽ có biết bao bệnh nhân không được chữa trị, cô có nghĩ tới điều này chưa?”

Lý Sở Hàm ngước đầu nhìn Lâm Dật, hai người nhìn nhau một lúc.

Ngay thời khắc ấy, Lâm Dật nhìn thấu sự cố chấp và cứng cỏi của Lý Sở Hàm.

Một sự ngoan cố đến cùng cực, kiên cường như núi.

“Bệnh nhân này tôi đã không thể làm được gì, dù vậy cậu nói vẫn có thể cứu chữa được, vậy tôi càng không thể làm phụ mổ cho cậu, nhưng nếu như thật sự xảy ra sự cố gì, cậu sẽ bị đuổi việc, tôi cũng sẽ theo sau luôn.” Lý Sở Hàm nghiêm túc nói.

“Tôi theo học ngành y, chính là muốn cứu chữa những người bệnh đã tới đường cùng, có lẽ những bệnh viện nhỏ khác không thể so sánh với bệnh viện Hoa Sơn, nhưng cũng đều là nơi chữa bệnh cứu người cả, đối với tôi không có gì đáng để bàn, vậy là đủ rồi.”

“Nếu như chủ nhiệm Lý không để ý, có thể giúp tôi lau mồ hôi!”

Mặc dù đang mang khẩu trang, nhưng đủ thể thấy nụ cười của Lý Sở Hàm.

“Thôi được.”

“Vậy được, phẫu thuật bắt đầu.”

Vì Lâm Dật cứ khăng khăng muốn cầm dao, là vì trong tay anh ta còn một lá bài tẩy.

Mà lá bài tẩy này chính là tấm thẻ may mắn mà hệ thống đã thưởng cho anh ta. Thời hạn của tấm thẻ may mắn này là năm phút, chỉ có thể dùng vào cơ thể mình.

Lâm Dật cũng không biết rằng thẻ may mắn này có dùng được trong ca phẫu thuật này hay không, chỉ có thể liều một phen.

Trong đầu Lâm Dật bây giờ hiện ra giao diện hệ thống, tìm được tấm thẻ may mắn đã lưu trữ từ lâu.

“Hệ thống, khởi động thẻ may mắn!”

(Thẻ may mắn đã khởi động, thời gian năm phút. 5:00, 4:59,…)

Ngay thời khắc thẻ may mắn khởi động, Lâm Dật nói: "Khởi động tuần hoàn ngoài, bắt đầu tuần hoàn động mạch chủ.”

“Bác sĩ Lâm, đã khởi động rồi.” Y tá thiết bị trả lời.

“Chú ý việc cung ứng oxy cho não bộ.”

“Đã nhận!”

Chỉ trong năm phút, muốn hoành thành ca mổ phức tạp như thế này, hiển nhiên là không thể rồi.

Lâm Dật cũng sẽ không ôm ảo tưởng không thực tế như vậy.

Chỉ cần có thể trong vòng năm phút, bản thân có thể khiến phần thành mạch máu mỏng yếu kia được khâu lại, thì những việc khác đơn giản đi nhiều rồi.

Lâm Dật ngẩng đầu nhìn Lý Sở Hàm: "Thể trọng của bệnh nhân vượt quá tiêu chuẩn, cần hai đường tuần hoàn ngoài.”

“Ok. Tôi đi làm ngay!”

“Ngoài ra sự phân li của động mạch nách và động mạch cánh tay cũng cần thực hiện.”

“Không vấn đề, cứ giao cho tôi.”

“Chất béo dưới da của bệnh nhân quá dày, lát nữa giúp tôi khống chế và khóa chặt các mạch máu.”

“Được.” Lý Sở Hàm liền mạch đáp ứng.

Mà những động tác này, trong vòng hai phút đã hoàn thành toàn bộ.

Bây giờ tới bước quan trọng nhất.

Bởi vì thời gian giới hạn của thẻ may mắn chỉ có năm phút, một giây Lâm Dật cũng không dám lãng phí.

Sau khi các mạch máu được tách ra, việc đầu tiên là cắt đứt, rồi bắt đầu khâu lại các mạch máu nhân tạo.

Lúc này, tất cả các cơ quan nội tạng đều đẩy tới cổ họng.

Lúc nãy viện trưởng Miêu đã hiệu lệnh kết thúc phẫu thuật, cũng chính vì Đoàn Vĩnh Xuân không có cách nào hoàn thành được bước này.

Chỉ cần hạ kim, có thể tạo ra lỗ thủng trên mạch máu với diện tích lớn, ngay cả khả năng cứu chữa cũng không còn.

Mà hiện tại, có thể thành công hay không chính là ở bước này.

Những giây sau đó, Lý Sở Hàm và mấy y tá phụ mổ đã được thấy một màn mà có thể họ sẽ không bao giờ thấy lần thứ hai trong đời.

Họ nhìn thấy Lâm Dật đưa mớ mạch máu yếu ớt đó gấp lại với nhau sau đó khâu lại một cách chính xác.

Thành mạch máu hoàn hảo không bị tổn thất gì!

Có thể may lại rồi!

Nếu như không phải là đang ở trong phòng phẫu thuật, tất cả mọi người trong kíp mổ sẽ phải hét lên trước cảnh này!

Nhưng vào thời khắc này, không ai có thể hiểu được Lâm Dật lo lắng tới mức nào!

Không hề nghi ngờ gì nữa, thẻ may mắn đã phát huy tác dụng trong ca mổ lần này!

Nhưng mà nếu như trong vòng ba phút nữa, không có cách gì hoàn thành việc khâu lại đoạn thành động mạch yếu ớt kia, vậy là mọi nỗ lực đều đổ sông đổ biển!

Thời gian từng giây từng phút cứ thế trôi qua, mồ hôi lạnh theo trán Lâm Dật rơi lã chã.

Lý Sở Hàm lấy khăn, nhẹ nhàng lau mồ hôi đang chảy trên trán Lâm Dật.

Đồng thời, tim cô ấy cũng đập nhanh hơn.

“Thành công rồi!”

Hai phút nữa qua đi, Lâm Dật âm thầm hét lên một tiếng!

Thành mạch máu mỏng manh đã được khâu lại, vậy nên bước tiếp theo, chính là những việc rất bình thường thôi.

Chỉ dựa vào cái đầu, kỹ năng khâu vết mổ siêu cấp đủ để ứng phó với những công việc tiếp theo.

Nhưng mỗi đường kim tiếp theo đây, bản thân cũng phải thật cẩn thận.

Nếu như xảy ra một sơ suất nhỏ thôi, bệnh nhân cũng vẫn không thể rời khỏi bàn phẫu thuật!

Ca mổ tổng cộng trải qua thêm ba tiếng đồng hồ.

Khi mà Lâm Dật cắt những đường chỉ cuối cùng, phát hiện quần áo trên người đều ướt đẫm.

Lý Sở Hàm ngẩng đầu, trong đôi mắt trong veo đó lóe lên tia sáng rạng ngời.

Kiêu hãnh!

Tự hào!

Còn có ba phần ngưỡng mộ.

“Thật quá giỏi!”

Hai người vỗ tay giữa không trung.

“Hợp tác vui vẻ!”

“Đây là vinh hạnh của tôi.” Lý Sở Hàm nói.

Gỡ bỏ khẩu trang, Lâm Dật từ trong phòng phẫu thuật bước ra ngoài.

Thấy Lâm Dật đi ra, Lương Nhược Hư chạy tới ngay lập tức.

“Tình hình sao rồi?”

“Mệt thấy mẹ, phẫu thuật đúng là không phải việc làm kiếm sống của con người!”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 397.
Bình Luận (0)
Comment