Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 400 - Chương 398. Mùi Vị Của Xử Nữ

Chương 398. Mùi Vị Của Xử Nữ
Chương 398. Mùi Vị Của Xử Nữ

"Tôi không hỏi anh, là ông Dương."

"Ừm..." Lâm Dật sờ sờ mũi, nói: "Đừng lo lắng, ca phẫu thuật rất thành công, ông ta còn có thể sống thêm được vài chục năm nữa. Thậm chí, khi tôi chết, có khi ông ta còn đến thắp hương được cho tôi.”

Nghe giọng điệu có chút giễu cợt của Lâm Dật, Lương Nhược Hư thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi sẽ quay trở lại sau.”

Lâm Dật không trả lời mà chỉ từ từ đi về phía thang máy.

Cùng lúc đó, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Lý Sở Hàm và một số y tá, phụ tá bước ra từ bên trong. Họ đang đưa bệnh nhân ra ngoài.

“Chủ nhiệm Lý, cảm ơn cô.” Lương Nhược Hư nói.

“Cô vẫn nên cảm ơn bác sĩ Lâm. Cậu ấy là bác sĩ mổ chính cho ca mổ này, tôi chỉ là phụ tá cho cậu ấy.”

“Anh ấy là bác sĩ mổ chính sao?”

Nghe tin này, tất cả mọi người có mặt đều bàng hoàng!

Tất cả đều biết Lâm Dật đến đây là để làm phụ tá cho Lý Sở Hàm.

Nguyên nhân cậu ấy có mặt ở đây hôm nay chính là do Lý Sở Hàm nhìn trúng kĩ thuật khâu vết thương của cậu ấy.

Vì lý do này, tất cả mọi người đều tin rằng Lý Sở Hàm mới chính là bác sĩ mổ chính.

Nhưng không ngờ trong cuộc phẫu thuật trọng yếu này, Lâm Dật mới thực sự là nhân vật chính!

Lương Nhược Hư ngẩng đầu nhìn thang máy mà lúc nãy Lâm Dật rời đi.

Người đàn ông này còn có bao nhiêu bí mật chưa được tiết lộ?

Lý Sở Hàm gật đầu, nói: "Bởi vì thành mạch máu quá mỏng không thể khâu lại được nên chúng tôi đã gặp rất nhiều khó khăn. Sau đó phải dựa vào biện pháp của bác sĩ Lâm mà tiến hành, cho nên cuộc phẫu thuật này do cậu ấy chịu trách nhiệm chính.”

“Không thể nào!”

Đoàn Vĩnh Xuân lớn tiếng nói: “Tình hình lúc đó, cô cũng đã thấy thành mạch máu mỏng đến mức không có cách nào khâu lại được!”

Nếu Lý Sở Hàm là bác sĩ phẫu thuật chính của ca phẫu thuật này thì Đoàn Vĩnh Xuân có thể chấp nhận được. Cô ấy là một người có thực lực cho nên nếu bị cô ấy cướp mất ánh hào quang thì ông ta còn chịu được. Nhưng ông ta không thể nào chấp nhận được người mổ chính lại là Lâm Dật.

Ông ta đã tự mình nói rằng thành mạch máu quá mỏng không thể nào khâu lại được thế nhưng đến cuối cùng lại để cho một bác sĩ thực tập như Lâm Dật làm được.

Nếu sự việc này lan rộng ra thì ông ta còn biết giấu mặt vào đâu!

"Ông quả thực đã nhìn thấy tình hình của bệnh nhân khi đó nhưng quá trình phẫu thuật của bác sĩ Lâm thì ông lại không thấy.”

Ánh mắt của Lý Sở Hàm quét qua mọi người một cách bình tĩnh, nói với giọng trầm và chắc chắn:

“Bác sĩ Lâm thực sự có tay nghề còn tốt hơn ông.”

Sau đó, Lý Sở Hàm và các y tá khác đẩy bệnh nhân đến khu dưỡng bệnh.

Còn Lương Nhược Hư và Cao Sùng nhìn Đoàn Vĩnh Xuân thật lâu với vẻ mặt lạnh lùng và phức tạp.

...

Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, Lâm Dật đi đến phòng nghỉ của Lý Sở Hàm.

Căng thẳng và tập trung cao độ khiến anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cái cảm giác căng thẳng mà trước đó anh phải chịu đựng trong quá trình phẫu thuật chính là thứ mà không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

Hiện giờ anh có cảm giác như người được ngủ sau một quá trình lái xe đường dài.

“Hoàn thành hoạt động siêu khó, thưởng 150.000 điểm trị số thông thạo.”

“Trình độ chuyên môn: 25%, thưởng "Dược Điển Nội Kinh".

Trong khoảnh khắc, trước khi Lâm Dật kịp phản ứng, anh đột nhiên cảm thấy ký ức như biển cả hiện lên trong đầu.

Ngay cả đầu cũng bắt đầu đau.

Nhưng Lâm Dật hiểu được đây chính là tác dụng do cuốn "Dược Điển Nội Kinh" mà hệ thống thưởng phát huy tác dụng.

Một khối kiến thức đồ sộ và vô số thứ liên quan khác khiến Lâm Dật cảm thấy sốc.

Kể cả khi anh phải tiếp nhận những ký ức của các nhà bậc thầy hiền triết, anh cũng chưa bao giờ cảm thấy như vậy.

Thế mới thấy những thứ mà tổ tiên truyền lại quả nhiên không tầm thường!

Cơn đau đầu kéo dài hơn mười phút trước khi nó dần dần trở lại bình thường.

Những kiến ​​thức trong “Dược Điển Nội Kinh” đều hiện lên trong đầu anh.

Nhưng điều khiến Lâm Dật bị sốc là những kiến ​​thức trong đó mang theo một mùi vị lâu đời và cũ kỹ.

Từ cây thuốc Trung Quốc đầu tiên trong lịch sử đến kiến ​​thức hiện tại của y học Trung Quốc, trong này đều có nghiên cứu toàn diện về nó.

Lâm Dật cảm thấy trình độ văn hóa của mình hơi thấp, chỉ có thể dùng những từ ngữ đơn giản để miêu tả sự tuyệt vời của Nội Kinh.

“Nhiệm vụ hệ thống, chẩn đoán và điều trị cho 100 bệnh nhân, thưởng 100.000 điểm thông thạo, và tiến độ nhiệm vụ.”

Nghe thấy hệ thống nhắc nhở, Lâm Dật liếc mắt nhìn nhiệm vụ được giao.

Nó không quá khó khăn, cái gọi là chẩn đoán và điều trị chỉ là ngồi trong phòng tư vấn và gặp ai đó.

Với số lượng bệnh nhân của bệnh viện Hoa Sơn, chỉ cần chăm chỉ làm việc trong hai ngày là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Nói tóm lại là không khó.

Nhưng trong chuỗi nhiệm vụ này, Lâm Dật đã phát hiện ra một điều rất kì lạ.

Đó là mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ, giá trị thông thạo mà hệ thống thưởng không quá nhiều.

Ngay cả khi anh vừa hoàn thành một nhiệm vụ siêu khó, hệ thống cũng chỉ cho 150.000 điểm thông thạo.

Điều này rất khác so với điểm thưởng của các ngành nghề khác.

Có phải vì tính chất đặc biệt của nghề bác sĩ không?

Có lẽ là vậy.

Nhưng bây giờ, Lâm Dật không có ý định để ý đến những thứ này nữa.

Với sự tập trung cao độ của lần phẫu thuật trước đó, cộng thêm kiến thức về "Dược Điển Nội Kinh", Lâm Dật mệt mỏi nằm xuống giường, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.

Khi anh mở mắt ra, bầu trời bên ngoài đã tối.

Có tin nhắn WeChat của Kỷ Khuynh Nhan trên điện thoại, nội dung của tin nhắn cũng không có gì đáng chú ý.

Chỉ để hỏi xem Lâm Dật đang làm gì, đã ăn cơm hay chưa.

Kỷ Khuynh Nhan luôn như vậy, cô không bao giờ gọi điện hối thúc. Dù là gọi điện hay nhắn tin cô ấy cũng chỉ gọi và nhắn duy nhất một lần.

Nếu bạn không trả lời, cô ấy cũng sẽ không gửi đến tin nhắn thứ hai.

Thật là kiêu ngạo.

Duỗi thắt lưng một cách lười biếng, Lâm Dật đang định ăn gì đó, nhưng lại kinh ngạc nhìn Lương Nhược Hư đang ngồi trên ghế ở cửa, trước mặt là một tô cháo kê bốc khói nghi ngút, cộng thêm hai quả trứng luộc nước trà.

Hiện tại, Lương Nhược Hư đang nhìn thẳng về phía Lâm Dật. Với khói trắng bốc lên từ bát cháo, khung cảnh trước mắt hiện lên như một bức tranh thật đẹp mắt.

“Cô đây là đang canh giữ bên quan tài sao?”

“Canh giữ cái gì chứ.” Lương Nhược Hư nói: “Tưởng anh ngủ một chút thế mà ngủ liền hơn 2 tiếng, chắc là mệt lả rồi.”

“Đừng nhắc tới nữa.” Lâm Dật xua tay: “Thật giống như là đại chiến ba trăm hiệp với phụ nữ, đại chiến suốt ngày, suốt đêm không ngủ. Nếu thực sự đây là đại chiến với phụ nữ thì phải gọi là lao lực quá mà chết.”

"Anh có thể nể mặt tôi mà nói năng ý tứ hơn có được không?”

“Đều là người mình, nói thế cho dễ hiểu.” Lâm Dật kéo ghế, bưng cháo và trứng trà, ăn một cách thèm thuồng.

“Cô đợi tôi ở đây là muốn tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Không có gì nghiêm trọng, chỉ cảm thấy cuộc phẫu thuật cho ông Dương, anh đã vất vả rồi.”

"Chuyện này thì có là gì đâu? Bệnh viện trả lương cho tôi, tôi phẫu thuật cho bệnh nhân, tôi đang làm những gì mình cần phải làm thôi mà."

Lương Nhược Hư dùng hai tay ôm má, nói: "Nhưng tôi thật sự rất tò mò, anh đã học những kiến thức lâm sàng đó ở đâu. Tình hình lúc đó ngay cả Đoàn Vĩnh Xuân cũng bó tay thế mà anh lại có thể làm được. Thậm chí anh còn thể khiến cho bác sĩ Lý nhường lại vị trí phẫu thuật chính cho mình. Đây là một chuyện mà không phải một người thường có thể làm được."

“Có lẽ tôi quá thông minh đi? Không thể có lý do nào khác được, bản thân tôi quá ưu tú mà!”

Lương Nhược Hư nhận ra rằng Lâm Dật không định nói sự thật cho mình, nên rất khéo léo, không hỏi thêm nữa.

“Tôi đây cũng không có thứ gì để cảm ơn anh, hay anh có cần tôi điều chỉnh một chút, điều anh đến một khoa khác màu mỡ hơn không?”

“Làm một năm có thể đủ cho tôi mua một chiếc Rolls-Royce Phantom sao?”

“Chuyện này... ”

Lương Nhược Hư suy nghĩ một chút, Lâm Dật hẳn là không thiếu tiền.

Nhưng hành vi của Lâm Dật thật sự rất khó hiểu.

Anh ta không chỉ giàu có mà còn có ngoại hình xuất sắc, tại sao anh ta nhất định phải làm việc ở đây?

Chẳng lẽ là do yêu thích bộ dáng của mấy cô y tá nhỏ?

Nhưng người bình thường khoác lên mình một tấm áo choàng trắng dài thì cũng không đẹp được.

Lương Nhược Hư cảm thấy đầu mình thực sự không đủ khi muốn đào sâu vào bí mật của Lâm Dật.

Thậm chí nếu anh ta chạy đến làm việc ở phụ khoa thì cô còn có thể hiểu được.

Nhưng hết lần này đến lần khác anh ta lại chỉ muốn ở lại khoa ngoại tim mạch, điều này thật khó hiểu.

"Không phải vừa nói sao, tất cả đều là người của mình, đừng khách sáo." Lâm Dật nói: "Nếu thật sự muốn cảm ơn, cô có thể ký cho tôi một văn kiện!”

"Hả? Văn kiện gì?"

“Cô đợi ở đây, tôi lập tức ra ngoài đánh máy.”

Phòng nghỉ của Lý Sở Hàm có máy tính và máy in. Lâm Dật in ra báo cáo kết quả nghiên cứu mà Trầm Thiên Trác đã gửi cho mình và đưa nó cho Lương Nhược Hư.

“Cô có thể ký vào đây với tư cách là người hướng dẫn có được không?”

Lương Nhược Hư nhận lấy báo cáo: “Đây là kết quả nghiên cứu của anh?”

"Có một chút thành quả. Anh Trầm đã biên soạn thành một báo cáo. Cô kí tên bên dưới là được."

Lương Nhược Hư cười: "Nếu tôi ký tên, thì người được hưởng lợi từ báo cáo này chính là tôi."

"Hạng mục ở vùng ngoại ô giao cho tập đoàn Triều Dương. Tôi đã nói để cô lên chức trong vòng hai năm thì nhất định sẽ không lừa cô."

Lâm Dật nói ra điều này không phải là để khoe khoang.

Ngay cả khi không có tiến bộ lớn trong công nghệ máy quang khắc trong vòng hai năm, chỉ riêng phần tài liệu báo cáo này cũng đủ để tên tuổi của Lương Nhược Hư tỏa sáng.

Mọi việc chắc chắn đều ổn.

Thậm chí may mắn, cô ấy còn có thể tạo ra một bước đột phá lớn, và thậm chí có thể chuyển đến trung tâm.

"Tôi muốn xác nhận với anh một lần nữa. Anh có chắc chắn muốn cho tôi phụ trách dự án lần này không? Tôi là một người tham lam cho nên tôi sẽ không khách khí với anh."

"Dĩ nhiên, cô cho rằng tôi trông giống như một kẻ keo kiệt sao.”

“Vậy thì tôi không khách sáo nữa!” Lương Nhược Hư ký tên vào cột người hướng dẫn, rồi đưa tài liệu lại cho Lâm Dật.

“Được rồi, anh ăn cơm trước đi, tôi về trước.” Lương Nhược Hư vuốt tóc nói: “Có việc gì thì gọi cho tôi. Tôi sẽ tự mình chịu trách nhiệm cho dự án của tập đoàn Triều Dương.”

“Lương đại mỹ nữ là người tốt, chúc Lương đại mỹ nữ một đời bình an."

"Miệng lưỡi thật trơn tru!”

Cầm túi xách, Lương Nhược Hư mở cửa rời đi, nhưng lúc quay đầu lại, cô ta lại nói với Lâm Dật: "Kỳ thật cháo và trứng luộc nước trà là do người khác mua cho tôi. Tôi mới chỉ ăn có một miếng."

"Hả... "Lâm Dật sững người.

"Thảo nào tôi cứ thắc mắc vì sao trong đó lại có mùi vị của xử nữ.”

"Cái gì?” Lương Nhược Hư nhíu mày.

"Mùi vị của xử nữ ở đâu ra?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 398.
Bình Luận (0)
Comment