Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 401 - Chương 399. Bị Chơi Chiêu

Chương 399. Bị Chơi Chiêu
Chương 399. Bị Chơi Chiêu

Biết Lâm Dật là người nói năng không biết ngại, cho nên Lương Nhược Hư cũng không quan tâm đến những chuyện vặt vãnh này.

Sau khi cô ấy đi ra ngoài, vừa lên xe, thì điện thoại di động trong túi xách vang lên.

Đó là cuộc gọi từ ông nội cô.

“Cuộc họp của ông đã kết thúc rồi ạ?”

“Ông đã nói hết những điều nên nói, cho nên ông sẽ không tham gia vào nửa sau của cuộc họp.”

Ông nội của Lương Nhược Hư nói: “Tình hình lão Dương thế nào? Bác sĩ nói sao?”

“Bác sĩ nói ông ấy còn có thể sống thêm vài chục năm nữa!” Lương Nhược Hư nhớ những gì Lâm Dật đã nói khi anh ấy bước ra khỏi phòng phẫu thuật khi đó.

“Bác sĩ còn nói ngay cả khi anh ta chết thì ông Dương cũng sẽ không có vấn đề gì. Thậm chí ông ấy còn có thể chống gậy đến thắp hương cho anh ta."

“Đợi đó mà xem, ông ấy cũng tầm tuổi như ta. Kể cả cuộc phẫu thuật cho ông ấy có thành công thì ông ấy cũng có thể sống thêm được mấy năm chứ?”

“Ông nội, ông nói như vậy thật sự là có chút nhỏ mọn nhé.”

“Thế thì đã sao? Ông cháu có chỗ nào nhỏ mọn chứ. Đừng thấy ông lớn tuổi mà chèn ép. Nếu nói đến nhỏ mọn thì cháu cũng không kém hơn ông đâu."

“Ông đã lớn tuổi như thế rồi mà còn suốt ngày ở đó so kè với cháu gái, ông cũng rảnh rỗi quá đi!”

"Ông phải nói để cháu biết, ông còn chưa có lẫn đâu."

"Đúng, đúng, anh Lương là trụ cột của đất nước, dũng sĩ vô song, ai cũng đều không thể so sánh được với ngài." Lương Nhược Hư vừa cười vừa nói.

"Nhưng lần này, là bạn của cháu, một người bác sĩ trẻ tuổi đã thực hiện ca phẫu thuật cho ông Dương."

"Bác sĩ trẻ? Bạn của cháu?" Ông nội của Lương Nhược Hư có chút bất ngờ: "Là bạn ở đâu ra. Nếu ông nhớ không nhầm thì hầu hết bạn của cháu đều ở Yến Kinh. Hơn nữa còn không có ai học y."

"Chẳng lẽ cháu không thể làm quen với bạn bè ở Trung Hải sao?”

"Cháu mới đến Trung Hải được bao lâu chứ? Điều duy nhất ông nghe cháu nhắc đến là thằng nhóc nghiên cứu máy quang khắc. Chuyện gì đã xảy ra? Là thằng nhóc đó phẫu thuật cho lão Dương?"

"Đúng vậy."

"Đúng vậy?"

Mặc dù chỉ là sự khác biệt về ngữ điệu nhưng ý nghĩa mà hai người muốn biểu đạt lại khác nhau.

"Cháu nói lại lần nữa, ai là người thực hiện ca phẫu thuật cho lão Dương?"

"Đó là bạn của cháu, người đang nghiên cứu máy quang khắc. Anh ấy là bác sĩ phẫu thuật chính cho ông Dương.”

"Thật vớ vẩn, một người nghiên cứu máy quang khắc, làm sao lại có thể làm phẫu thuật cho lão Dương?”

“Đây chính là sự thật. Toàn bộ bác sĩ ở bệnh viện Hoa Sơn đều bó tay cho nên để cho anh ấy đến thử một chút. Cuối cùng lại thành công.”

Hai mươi phút sau, Lương Nhược Hư đem toàn bộ sự việc xảy ra kể lại một lần cho ông nội của mình.

Ông nội của Lương Nhược Hư chết lặng, mọi chuyện giống như trong truyện cổ tích.

"Cháu biết ông không thể chấp nhận được chuyện này vì thực ra đến cả bản thân cháu cũng không hiểu lắm!”

"Thằng nhóc đó là ai? Đầu nó được làm bằng gì vậy chứ?"

"Có lẽ đây là cái gọi là thiên tài." Lương Nhược Hư nói.

“Đứa nhỏ này nhìn có đẹp không?”

“Khá lắm.”

“Ồ, thằng nhóc này có thể nhận được một câu khá lắm của cháu gái ông thì nhất định thằng nhóc này rất được!” Ông nội của Lương Nhược Hư hào hứng nói.

“Hơn nữa thằng bé đó vừa biết y thuật lại tinh thông máy móc. Bà của cháu thích những người thông minh và đẹp trai."

“Cháu đã nói với ông rất nhiều lần rồi. Hiện giờ cháu không có kế hoạch kết hôn!”

"Cô nhóc, cháu lớn như vậy, sao lại không nghĩ đến chuyện kết hôn, công việc quan trọng như vậy sao? Tin hay không, ông sẽ điều cháu trở về!" Ông nội của Lương Nhược Hư nói.

"Nếu không có ông ở đây thì cháu đừng mong có được cơ hội phụ trách dự án lần này!”

"Vậy thì ông sai rồi. Kể cả không có ông can thiệp vào thì cháu vẫn có đủ tự tin để trở thành người phụ trách trong vòng hai năm.”

"Phụ trách trong vòng hai năm?" Ông nội của Lương Nhược Hư nói: “Cái gì, cơ hội tốt như vậy, cháu kiếm ở đâu ra?”

“Anh ấy đã thêm tên của cháu vào trong dự án máy quang khắc.” Lương Nhược Hư nói:

“Chỉ cần cháu có thể đạt được chút thành tựu thì chuyện phụ trách không phải là không thể."

Lương Nhược Hư muốn khoe khoang, nhưng ở bên kia điện thoại, im lặng thật lâu.

“Ông ơi, ông nói gì đi.”

“Cháu gái.” Ông nội của Lương Nhược Hư nói: “Ở Trung Hải có rất nhiều người và vùng nước sâu. Đáng lẽ ông phải gửi cháu đến Tây Bắc tập huấn trước! Cháu mới ở đó bao lâu chứ? Thế mà đã cấu kết với người ngoài!”

“Hummmm! Cấu kết với người ngoài?”

"Chính là đem lợi ích buộc chung một chỗ!”

"Ông nội, cháu biết, chúng cháu chính là hợp tác đôi bên cùng có lợi!”

"Nhưng cháu phải nhớ rằng cháu không đơn độc, cháu còn có một gia tộc họ Lương ở phía sau." Ông nội của Lương Nhược Hư nói.

"Thằng nhóc đó dám một mình tham gia vào dự án nghiên cứu máy quang khắc, nên ông cho rằng người mà thằng nhóc đó muốn liên kết không phải là cháu mà chính là gia tộc họ Lương ở phía sau lưng cháu."

“Chuyện này…”

Lương Nhược Hư im lặng: “Nhưng cháu còn chưa cho anh ấy biết thân phận của cháu."

"Chuyện này còn cần phải nói sao? Dưới một hệ thống như vậy, nếu cháu có thể làm việc ở một thành phố như Trung Hải thì điều đó đã nói lên thân phận của cháu rồi." Ông nội của Lương Nhược Hư nói.

"Người này có trí tuệ phi thường, đồng thời cũng là một người nguy hiểm, nếu chúng ta đặt cược sai, anh ta sẽ không mất xu nào. Nếu chúng ta đặt cược đúng, thì cháu hãy suy nghĩ một chút đến lợi ích mà nó có thể đem lại. Nói tóm lại, dù chuyện này có thế nào đi nữa thì hắn ta vẫn là người hưởng lợi."

“Nhưng cháu không nghĩ đó là vấn đề lớn.” Lương Nhược Hư nói.

"Nếu anh ấy thực sự có thể tạo ra một chiếc máy quang khắc, thì gia tộc nhà chúng ta cũng được hưởng lợi theo, ngay cả khi anh ấy nghiên cứu không ra thì chúng ta cũng không tổn thất cái gì. Chuyện tốt như thế này vì sao không làm?”

“Cô bé, cháu suy nghĩ quá đơn giản rồi.”

“Đơn giản thế nào chứ?” Lương Nhược Hư không phục nói.

“Nếu mọi chuyện phát triển theo những gì cháu nói, thì đây quả thực là điều thuận lợi cho đôi bên cùng có lợi, nhưng cháu thử nghĩ xem, ở Trung Quốc, trong số những người có thể đứng đầu các doanh nghiệp lớn thì có mấy người trong sạch? Người nào mà không từng làm qua chuyện mờ ám? Nhưng vì sao cho đến hiện giờ bọn họ vẫn có thể sống yên ổn? Điều này chẳng phải nói rõ là ở bên trên có người chống lưng cho họ không?"

“Đến một ngày nào đó, nếu thằng nhóc kia có những hành động không bình thường thì cháu cũng không thể nào tránh khỏi liên lụy.”

Lương Nhược Hư có chút đuối lý.

"Tên này quả nhiên có chút gian xảo!”

“Như vậy không tốt sao?” Ông nội của Lương Nhược Hư cười nói: “Thằng nhóc này có trí tuệ hơn người, vượt xa so với thằng nhóc Triệu Mặc.”

“Đừng nhắc tới anh ta.” Lương Nhược Hư nói: “Cháu còn có việc phải làm, không nói chuyện với ông nữa!”

Lương Nhược Hư cảm thấy thất vọng tràn trề, lập tức cúp điện thoại.

Tại sao cô không nghĩ đến điều này.

Anh chàng này thực sự biết cách ném đá giấu tay.

Sau khi hít một hơi, Lương Nhược Hư bình tĩnh lại và lái xe đi.

Trong bệnh viện, Lâm Dật đã tỉnh dậy, thay quần áo và lái xe về nhà.

Ở bệnh viện, có một bác sĩ như Lý Sở Hàm chăm sóc cho ông Dương nên anh không cần phải quan tâm.

Căn cứ theo khả năng y học của bản thân thì anh hoàn toàn không cần thiết phải ở lại.

Khi anh bước đến bên cạnh xe, anh thấy rằng những chiếc xe có giấy phép quân sự bên cạnh đã lái đi.

Chỉ còn lại chiếc Civic Type R dán nhãn đỏ đang lặng lẽ dừng lại ở đó.

Ngay lúc Lâm Dật chuẩn bị rời đi, không ngờ lại nhìn thấy Lý Sở Hàm đang đi về phía mình.

Sau khi cởi bỏ chiếc áo khoác trắng, cách ăn mặc của Lý Sở Hàm mang nét dịu dàng.

Tay áo rộng được làm bằng vải lụa màu vàng nhạt, phối với quần ống rộng màu xám nhạt, mang phong thái của một nữ đại gia chốn công sở.

Sau đó, một cảnh tượng khiến Lâm Dật ngạc nhiên đã xảy ra. Anh thấy Lý Sở Hàm lấy chìa khóa xe trong túi ra và mở cửa chiếc Civic Type R bên cạnh!

“Chiếc xe này là của cô à?”

“Đúng.” Lý Sở Hàm cười nói: “Bình thường tôi cũng không có sở thích gì, thi thoảng lái xe đi lượn vài vòng.”

Miệng Lâm Dật nhếch lên. Quả nhiên một người phụ nữ như Lý Sở Hàm thì đến sở thích cũng không giống với người khác.

“Cô về nhà sao? Bệnh nhân không quan tâm sao?”

“Viện trưởng Miêu thấy tôi quá mệt nên kêu tôi về nghỉ ngơi, tối nay ông ấy sẽ trực.”

Lâm Dật cười nghĩ: "Thằng cha này là muốn dính máu ăn phần. Sau ca mổ, điều quan trọng nhất là ngày đầu tiên. Lúc này ông ta đuổi Lý Sở Hàm về chính là vì muốn tranh giành công lao.”

Nhưng một người như Lý Sở Hàm, người luôn lãnh đạm, cho nên cô không quan tâm đến chuyện này.

"Tối nay ăn cơm chưa? Có muốn cùng nhau đi ăn không? Tôi mời." Lý Sở Hàm hỏi.

“Cũng được! Vừa rồi tôi còn chưa ăn no.”

“Đi cùng nhau đi.”

“Chủ nhiệm Lý!” Sau bữa tối, khi hai người chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy có người gọi. Hai người nhìn qua thì thấy đó chính là Đoàn Bằng.

Bên cạnh anh ta còn có một đồng nghiệp nam khác, nhìn cách ăn mặc thì thấy được gia cảnh cũng không tệ.

Người đàn ông đó tên là Tôn Thiên Hằng, con trai thư ký giám đốc bệnh viện.

“Cuối cùng cũng đuổi kịp cô.” Đoàn Bằng thở dốc chạy tới.

“Trưởng khoa Đoàn tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Tôi mới tham gia một câu lạc bộ siêu xe và có hoạt động tối nay. Tình cờ biết được cô cũng có sở thích này. Muốn mời cô tham dự cùng tôi.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 399.
Bình Luận (0)
Comment