Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 402 - Chương 400. Người Phụ Nữ Cô Độc

Chương 400. Người Phụ Nữ Cô Độc
Chương 400. Người Phụ Nữ Cô Độc

"Thực sự ngại quá, tôi cùng bác sĩ Lâm đã hẹn ăn cơm rồi."

Đoạn Bằng liếc mắt nhìn Lâm Dật, con mắt mang theo một chút ý lạnh, nhưng vẫn là lịch sự hướng về phía Lý Sở Hàm nói:

"Hẹn ăn cơm thì lúc nào cũng đều có thể ăn, nhưng câu lạc bộ thi đấu, nếu như bỏ lỡ, không biết lần sau đến đó là khi nào đâu."

"Nhưng tôi đã hẹn trước với bác sĩ Lâm rồi, khả năng không đi được."

"Chủ nhiệm Lý, tôi đã nói với bạn của tôi, hôm nay cuộc tranh tài này, là tứ thiếu gia ở Trung Hải quyết đấu, cơ hội chỉ có một lần, cô cần phải cân nhắc tốt."

"Tứ thiếu gia ở Trung Hải?" Lâm Dật lẩm bẩm một câu, trước đó chỉ nghe ở Bắc Kinh có tứ thiếu gia, đây là lần đầu nghe được tứ thiếu gia Trung Hải thuyết pháp này.

"A a, người giống như anh lái xe FAW, chắc sợ còn không biết tứ thiếu gia Trung Hải là ai." Đoạn Bằng hừ lạnh nói:

"Tôi giới thiệu cho anh một chút, trong tứ thiếu gia Trung Hải, xếp ở vị trí thứ nhất, chính là Thượng Hải Hoàng Trung Hải Tần Hán, thứ hai là Triệu Chính Dương tài sản không thua gì anh ta, còn hai người còn lại là Phạm Khải Nam cùng Ngô Khánh Vũ. Bốn người này, đều là đỉnh cấp con nhà giàu ở Trung Hải."

"Hóa ra là như vậy." Lâm Dật cười ha hả nói, "Anh nếu như không nói, tôi cũng không biết đấy."

"Hừ, chỉ là một bác sĩ nhỏ nhoi mà thôi, anh có thể biết cái gì chứ."

Chuyện về phẫu thuật, Đoạn Bằng đã biết rồi.

Nhưng không phải vì vậy, để anh phải coi trọng anh ta.

Cũng chỉ là một cuộc phẫu thuật mà thôi, chỉ có thể làm cho anh ta nổi tiếng một thời gian, không tính là gì.

Đem tiền giữ ở trong tay, mới là đạo lí quyết định.

"Chủ nhiệm Lý, tối hôm nay hoạt động câu lạc bộ SR của Tần Hán cùng câu lạc bộ FB của Triệu Chính Dương thi đấu, tuyệt đối là một trận đấu so tài đỉnh cao, bỏ qua thật là đáng tiếc." Tôn Thiên Hằng nói.

Lý Sở Hàm cũng không hứng thú lắm với cuộc tranh tài của người khác, đối với việc đua xe thì cô lại có hứng thú hơn, nhưng vẫn nói:

"Vẫn không được, tôi đã hẹn với bác sĩ Lâm rồi."

"Chủ nhiệm Lý, nếu như cô có hứng thú thì cứ đi xem đi, cơm lúc nào cũng đều có thể ăn được." Lâm Dật cười nói.

"Đúng đúng đúng, cô xem bác sĩ Lâm cũng đã nói như vậy rồi, chúng ta cùng đi đi, hơn nữa gần đây tôi mới mua xe, chính là chiếc mà cô vừa ý kia Benz AG, 639 mã lực GT, tôi đưa cô đi hóng gió." Đoạn Bằng nói.

Lý Sở Hàm không lên tiếng, nhìn Lâm Dật, nhỏ giọng dò hỏi:

"Cậu đi không?"

"Tôi?"

"Cậu nếu như muốn đi, thì cùng nhau qua xem một chút, bằng không hai chúng ta đi ăn cơm."

"Ách, vậy thì cùng nhau đi, dù sao tôi cũng đang nhàn rỗi."

Nếu là trò đua xe bình thường Lâm Dật cũng không tâm tư đến xem, nhưng cần phải xem trận chiến ngớ ngẩn giữa Tần Hán cùng Triệu Chính Dương một chút.

"Anh cũng đi?" Vẻ mặt Đoạn Bằng không tốt, "Anh chỉ là lái xe FAW, biết cái gì gọi là đua xe sao."

"Xác thực không hiểu lắm, vậy tôi cùng với chủ nhiệm Lý đi ăn cơm vậy."

"Cũng được, nghe lời cậu." Lý Sở Hàm nói.

"Đừng mà chủ nhiệm Lý, cô không phải là đã đáp ứng với tôi rồi sao."

Đoạn Bằng có chút mâu thuẫn, muốn rủ Lý Sở Hàm cùng đi, nhưng lại không muốn đưa Lâm Dật đi theo.

"Nhưng tôi đã có hẹn với bác sĩ Lâm rồi, tôi đi theo anh ta."

"Lão Đoàn, anh cũng đừng xoắn xuýt như vậy, cùng nhau đi cũng được, dù sao cậu ta cái gì cũng không hiểu, coi cậu ta như người vô hình là được mà." Tôn Thiên Hằng nói.

Đoạn Bằng ghét bỏ liếc nhìn Lâm Dật một cái, "Vậy thì cùng nhau đi."

"Chủ nhiệm Đoàn có vẻ như không hi vọng tôi đi cùng, vậy thì tôi không đi là được nhỉ." Lâm Dật cười ha hả nói.

"Tôi cũng không đi." Lý Sở Hàm nói.

"Không không không." Đoạn Bằng nói: "Tôi hi vọng anh đi, cùng đi chung."

"Nếu chủ nhiệm Đoàn đã có nhã ý mời đi chung, vậy thì cùng nhau đi thôi."

"Ngồi xe của tôi chứ?" Lý Sở Hàm nhìn Lâm Dật hỏi.

"Được, đưa tôi tới nơi bình an là được."

"Có thể."

Đoạn Bằng lạnh lùng nheo mắt khi nhìn thấy hai người cùng ngồi chung một chiếc xe, nhưng để hẹn được Lý Sở Hàm, hắn phải cười thật tươi.

"Chủ nhiệm Lý, chúng ta đi đến trường đua xe quốc tế Trung Hải, cô tới cửa thì chờ tôi, tôi mang cô đi vào."

Lý Sở Hàm gật đầu, rồi cùng lên xe với Lâm Dật.

Kỹ năng lái xe của Lý Sở Hàm cũng giống như trình độ nghiệp vụ của cô, đều là hạng nhất.

Với tư thế cầm vô lăng bằng một tay này, ít người phụ nữ nào có thể so sánh được.

Vốn dĩ chiếc Type-R With Red Label này đã đủ nổ con mắt rồi, nhưng nghe âm thanh thoát khí, thật giống như đã được sửa đổi, thật là đủ cuồng dã.

"Đoạn Bằng có vẻ như đối với cô có ý tứ nha." Trên đường nhàm chán, Lâm Dật hỏi.

"Có lẽ là như vậy." Lý Sở Hàm nói: "Nhưng tôi không có dự định kết hôn sinh con, cho nên có theo đuổi cũng vô ích thôi."

"Chả lẽ cứ sống đơn độc như vậy mãi ư?"

Lý Sở Hàm gật đầu, "Tôi cảm thấy như vậy rất tốt, kết hôn quá phiền toái, tôi không biết cách chăm sóc quan tâm người khác. Có rất nhiều người cũng không chịu được tính cách này của tôi, vậy thì dứt khoát ở mình thôi, một mình tự do tự tại."

"Lúc nhàm chán, ngay cả có một người để nói chuyện cũng không có, cô không cảm thấy cô độc sao?"

"Tôi thường dẫn chó của tôi đi dạo hóng gió, như vậy có thể tốt hơn rất nhiều." Lý Sở Hàm nói:

"Có thời gian cậu đến ICU(*) nhìn xem, sẽ biết được cuộc đời của một người thực sự quá ngắn."

(*)Chăm sóc tích cực, ICU, hay còn gọi chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân. Tại đây, máy móc được sử dụng để theo dõi mọi chỉ số của bệnh nhân, từ nhịp tim, thân nhiệt đến tỉ lệ oxy trong máu.

"Đó là một nơi khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng."

"Khi tôi mới vừa tới bệnh viện Hoa Sơn, sợ nhất chính là đi trực ở phòng ICU, nhưng bây giờ, nhìn người chết nhiều cũng đã quen rồi."

Lâm Dật không lên tiếng, Lý Sở Hàm có suy nghĩ như vậy, có lẽ là có liên quan đến công việc này.

Theo quan điểm của Lâm Dật, kỹ năng chơi xe của Lý Sở Hàm đã là khá tốt trong số những tay chơi nghiệp dư.

Mười mấy phút sau, Đoạn Bằng cùng Tôn Thiên Hằng, đã không còn nhìn thấy đèn ở đuôi xe của cô ấy rồi.

Khi đến trường đua, Lâm Dật phát hiện tất cả đèn trong sân đều được bật sáng.

Phía ngoài bãi đậu xe, hàng trăm chiếc xe đang đậu, hơn nữa ít nhiều gì đều có dấu vết đã được tân trang qua.

Lâm Dật chỉ là thích xe, nhưng đối với cải trang xe cùng đi đua xe thì hứng thú cũng không lớn, có chút không thể hiểu nổi sự cuồng nhiệt của những người này.

"Có chuyện gì vậy? Một chiếc Type R With Red Label lại dám lái tới đây?"

Hai người vừa xuống xe, một người phụ nữ tóc đỏ đã nói.

Bên cạnh cô ta có một Ford Mustang màu xanh da trời, Xe thần dán lòe loẹt, thập phần khoa trương.

"Đjxmm~, con mẹ nó cô không nói lời nào, không ai nói cô câm đâu!" Chủ xe mắng:

"Con mẹ nó là Type-R, không biết coi xe sao, không biết chiếc xe này gấp bốn lần còn AMG 230 ngàn sao? Đứng đây không biết xấu hồ a, đi nhanh một chút."

Người phụ nữ tóc đỏ chết lặng.

Gấp bốn lần AMG 230 ngàn là 920 ngàn a!

"Thực xin lỗi, thực sự là ngại quá, quấy rầy rồi."

Xin lỗi xong, hai người xám xịt rời đi.

Đứng trước xe Type-R With Red Label của Lý Sở Hàm, một chiếc Mustang của họ thật không đáng chú ý.

"Chúng ta chờ ở đây một chút, mấy phút nữa bọn họ sẽ tới." Có thể thấy chuyện vừa rồi, cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Lý Sở Hàm.

Nhưng lời này từ trong miệng một người phụ nữ nói ra, quả thực có chút trâu bò.

"Tôi thấy hình như cô không thích bọn họ cho lắm, cũng không cần đứng chờ bọn họ ở đây, tôi đưa cô vào trong."

Lý Sở Hàm nhìn Lâm Dật, "Có thể không?"

"Đi theo tôi là được rồi."

Nhân viên bảo vệ ở cổng nhìn thấy Lâm Dật đi tới, không ai đi tới ngăn cản, hai người một đường đã đến bãi xe đua.

Tuy rằng trên khán đài không có ngồi đầy người, nhưng tối thiểu có hơn mấy trăm người.

Tiếng hoan hô hòa cùng tiếng động cơ đan xen vào nhau, làm cho con người sản sinh ra nhiều adrenalin(*).

(*)Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.

Nhưng Lâm Dật lại không nhìn thấy Tần Hán và Triệu Chính Dương, hẳn là chưa tới.

Lý Sở Hàm nhìn xung quanh rồi chỉ một góc ở xa, "Chỗ đó còn nhiều chỗ trống, chúng ta tới chỗ đó ngồi đi."

"Cách có chút xa, cô có thể nhìn thấy rõ sao?" Lâm Dật nắm lấy tay Lý Sở Hàm, "Chúng ta đi tới khu vực sửa chữa bên dưới, khoảng cách quan sát gần mới thú vị."

Khoảnh khắc được Lâm Dật kéo tay, tim Lý Sở Hàm đập nhanh dữ dội.

Dù cho chỉ là trong nháy mắt, nhưng loại cảm giác này tựa như thành vĩnh hằng.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 400.
Bình Luận (0)
Comment