Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 403 - Chương 401. Nữ Nhân Hắn Nhìn Trúng Đều Bị Tôi Bắt Tới Tay

Chương 401. Nữ Nhân Hắn Nhìn Trúng Đều Bị Tôi Bắt Tới Tay
Chương 401. Nữ Nhân Hắn Nhìn Trúng Đều Bị Tôi Bắt Tới Tay

Trong một trận đấu bình thường, tại bên cạnh sân đấu, cũng đều có khu bảo hành xe.

Nhưng loại trận đấu tư nhân như thế này, cũng ít khi được dùng tới.

Nhưng người có thể đứng ở nơi này xem trận đấu, tuyệt đối là tượng trưng một loại thân phận.

Nếu không có thân phận và địa vị nhất định, cũng sẽ không có tư cách đứng ở đây.

Mà lúc này, sự xuất hiện của Lâm Dật cùng Lý Sở Hàm hấp dẫn không ít ánh mắt nghi ngờ.

Đều suy đoán hai người này là có lai lịch như thế nào.

Thi đấu sắp bắt đầu, người có tư cách đứng ở phía dưới xem thi đấu, cũng không quá hơn mười người.

Chắc hẳn hai người kia, thân phận cũng không hề tầm thường.

"Ở, ở chỗ này xem trận đấu, thật sự không thành vấn đề ư?"

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người chung quanh, Lý Sở Hàm dò hỏi.

"Tôi cũng đã đưa cô xuống đây rồi, cô còn cảm thấy sẽ có vấn đề gì ư?!"

"Ừm." Trên mặt Lý Sở Hàm mang theo chút hưng phấn.

Bình thường cô cũng tới xem các trận đấu tương tự như thế này, nhưng cô đều đứng ở trong góc hoặc những chỗ không nhìn thấy được.

Đây là lần đầu tiên cô đứng ở chỗ gần để xem thi đấu.

Leng keng leng keng ——

Lúc này, điện thoại di động của Lý Sở Hàm vang lên, là Đoạn Bằng gọi điện thoại tới.

"Chủ nhiệm Lý, cô đang ở đâu đấy? Tôi ở bên ngoài nhìn thấy xe của cô, nhưng không thấy cô đâu hết."

"Tôi cùng bác sĩ Lâm đã vào bên trong rồi, tại khu A sửa chữa."

"Làm sao cô đi đến phía dưới được vậy?" Đoạn Bằng giật mình nói:

"Chỉ những người nhận được lời mời của tứ thiếu gia Trung Hải, mới có tư cách đứng ở phía dưới xem. Những người khác đều phải đứng ở trên khán đài, cô nhanh đi lên đây đi, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài đó."

"Nhưng bác sĩ Lâm nói, có thể ở chỗ này xem được."

"Tôi thực sự phục anh ta đó, anh chỉ là là người lái xe FAW, cô lại tin lời của anh ta làm gì!" Đoạn Bằng kích động nói:

"Các cô ở chỗ đó đợi tôi, tôi cùng lão Tôn bây giờ liền đi qua!"

Lý Sở Hàm mặt không thay đổi cúp điện thoại.

"Anh ta nói cái gì vậy?" Lâm Dật hỏi.

"Anh ấy nói không thể đứng ở chỗ này xem, kêu chúng ta quay về khán đài."

"Cô tin anh ta hay vẫn là tin tôi?"

"Tôi tin cậu."

"Như vậy là được rồi." Hai người ngồi xuống ghế dựa, chờ trận thi đấu.

Không đến mấy phút sau, Đoạn Bằng cùng Tôn Thiên Hằng, từ bên ngoài vọt vào, ngay lập tức đi đến vị trí của Lâm Dật và Lý Sở Hàm.

"Chủ nhiệm Lý, chúng ta mau lên đi, đây không phải chỗ chúng ta có thể đứng được." Đoạn Bằng khẩn trương nói.

Tuy rằng anh dựa vào quan hệ trong công việc, kiếm không ít lời, nhưng cùng đứng ở phía dưới với những người này so ra mình chẳng là cái thá gì.

Dù là cùng đứng trên khán đài với những người này mình cũng không là gì.

Người ta còn ngồi đầy ở trên khán đài đấy, chính mình có tư cách gì ngồi ở chỗ này.

"Bác sĩ Lâm nói có thể, hơn nữa tôi cũng muốn ở chỗ này xem." Lý Sở Hàm nói.

"Cô nghe anh ta làm gì!" Đoạn Bằng nói:

"Anh là người ngoài nghề, căn bản không hiểu quy củ chỗ này, đợi lát nữa tứ thiếu gia Trung Hải tới, nhất định sẽ phái người dọn bãi, đến lúc đó người xấu hổ là chúng ta đó."

"Tôi tin cậu ấy."

Đoạn Bằng đỡ cái trán, không còn gì để nói.

"Bác sĩ Lâm, anh có thể hay không đừng bẫy người khác, anh cho rằng anh là ai chứ, không hiểu cũng đừng chỉ bừa như thế, lẽ nào anh muốn nhìn chủ nhiệm Lý mắt mặt ở đây sao!"

"Chỉ là xuống xem một trận thi đấu thôi, không đến nỗi mất mặt gì cả." Lâm Dật cười ha hả nói: "Hơn nữa đứng ở chỗ này quan sát rõ hơn, ở phía trên xem cũng vô vị."

"Vậy thì anh mở to con mắt lên mà nhìn cho kỹ nhé!" Đoạn Bằng chỉ vào một số người đứng ở dưới đài nói,

"Người có thể đứng ở phía dưới này, tùy tiện gọi ra một người, giá trị bản thân cũng hơn 1 tỷ trở lên, anh lái FAW, ngay cả cái lốp xe của người ta anh cũng không bằng. Anh có tư cách gì đứng ở chỗ này? Chính anh chơi ngu cũng không nên mang theo chủ nhiệm Lý!"

"Đây là chuyện của hai chúng tôi, liên quan gì đến các anh." Lâm Dật nói: "Các anh nếu như sợ mất mặt, vậy thì đi lên trên khán đài ngồi là được rồi, không cần lo cho chúng tôi."

Đoạn Bằng cùng Tôn Thiên Hằng liếc nhau một cái, bọn họ lúc này cũng khó có thể lựa chọn.

Đoạn Bằng không muốn cùng Lý Sở Hàm tách ra, nhưng nếu như ở lại chỗ này, nhất định sẽ bị đuổi đi.

Hơn nữa chỗ này còn có không ít bạn bè của hắn đang ở đây, nếu để cho bọn họ nhìn thấy, không biết giấu mặt mũi vào đâu !

Rầm rầm rầm ——

Đúng lúc này, tiếng nổ vang rền truyền đến.

Lâm Dật và những người ngẩng đầu nhìn lại, thấy mười mấy chiếc xe thể thao đang đi qua.

Phía trước nhất là một chiếc Aston Martin one 77, phía sau là một chiếc Lamborghini Veneno cùng một chiếc Aston Martin Lagonda, còn lại chính là Ferrari các loại xe khác.

Nhìn thấy những chiếc xe này xuất hiện, tiếng reo hò không ngớt trên khán đài truyền tới.

"Chiếc Aston Martin one 77 kia là xe của Triệu Chính Dương!"

"Quá đẹp trai xuất sắc, có người nói xe này hơn 40 triệu đó, toàn bộ Trung Quốc chỉ có hai chiếc, một chiếc ở Yến Kinh, một chiếc còn lại ở trong tay Triệu Chính Dương."

"Trước đó cũng có nghe qua Triệu thiếu gia, hôm nay rốt cuộc có thể thấy được người thật rồi."

Mười mấy chiếc siêu xe chạy vào, loại cảnh tượng chấn động này nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.

Khóe miệng Lâm Dật mang theo ý cười, Triệu Chính Dương cái tên ngu ngốc này, vẫn còn rất biết cách trang bức.

Đoán xe đang chạy thì đột nhiên dừng lại ở trước mặt của Lâm Dật.

Đoạn Bằng cùng Tôn Thiên Hằng tim đập loạn.

"Này sao lại thế này, xe của Triệu thiếu gia sao lại dừng trước mặt chúng ta vậy?"

"Không phải là muốn đuổi chúng ta đi đó chứ." Tôn Thiên Hằng nói.

"Hình như là như vậy ..."

Sau khi xe dừng hẳn lại, cửa xe siêu xe lần lượt mở ra, Triệu Chính dương ăn mặc một bộ quần áo thể dục bình thường, đầu tóc óng ả, đi tới trước mặt Lâm Dật.

"Không chỉ có Triệu Chính Dương, một trong hai vị tứ thiếu gia Trung Hải cũng ở đây."

Nhìn thấy hai người đứng ở phía sau lưng Triệu Chính Dương, Lâm Dật có thể đoán được, bọn họ chính là Phạm Khải Nam cùng Ngô Khánh Vũ, chỉ là không biết ai là ai mà thôi.

Nhưng tất cả đều xấu so với gì anh nghĩ.

"Ôi, đây không phải Lâm tổng sao? Mang theo cô gái mới nào sang đây xem thi đấu vậy?"

Một tiếng Lâm tổng này, làm tất cả mọi người ở đây như chết lặng.

Bao quát cả Lý Sở Hàm tính tình lạnh nhạt, cũng thấy rất là bất ngờ.

Triệu Chính Dương tại sao lại gọi Lâm Dật là Lâm tổng?

Có gì đó không đúng lắm.

"Đang nhàn rỗi buồn chán, ghé thăm xem anh bị hành hạ như thế nào." Lâm Dật cười ha hả nói.

"Triệu ca, người này chính là Lâm Dật mà anh nói sao?!" Người có vóc dáng mập mạp là Phạm Khải Nam nói.

"Không sai chính là anh ấy." Triệu Chính Dương nhìn Lý Sở Hàm, "Mỹ nữ, cô cũng phải cẩn thận một chút, người đàn ông bên cạnh cô là một tên lưu manh vô lại nha, bên cạnh cậu ấy có rất nhiều phụ nữ nha, không nên bị cậu ấy lừa gạt."

Lâm Dật ôm lấy Lý Sở Hàm, cười tủm tỉm nói:

"Anh có biết lớn lên đẹp trai, chỗ tốt lớn nhất là cái gì không?"

"Là cái gì?"

"Chính là biết rõ tôi là tra nam, nhưng các cô ấy vẫn nguyện ý đi theo tôi nha." Lâm Dật nhìn Lý Sở Hàm, "Cô nói có đúng hay không?"

Lý Sở Hàm vẻ mặt căng thẳng, chưa từng nghĩ rằng có một ngày cô sẽ bị một người đàn ông ôm như vậy.

Nhìn thấy Lý Sở Hàm không lên tiếng, hơn nữa khuôn mặt còn có chút đỏ, vẻ mặt Triệu Chính Dương có chút lúng túng.

"Thật mẹ nó có mấy người cho rằng lớn lên đẹp trai thì ngon sao?" Phạm Khải Nam mắng.

"Lớn lên đẹp trai, thật sự ngon nha." Lâm Dật nói:

"Không tin cậu hỏi một chút Triệu Chính Dương, anh vừa ý người phụ nữ nào, cuối cùng không phải người đó đều thích tôi sao."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 401.
Bình Luận (0)
Comment